- Trang chủ
- Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
Chương 120: Kéo rèm lại đi.
Truyện: Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
Tác giả: Lâm Quang Hi
- Chương 1: Gặp lại
- Chương 2: Bạn gái?
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
- Chương 4: Người thuê nhà
- Chương 5: Cậu nói cái gì?
- Chương 6: Một phần của ký ức
- Chương 7: Không liên quan đến cậu
- Chương 8: Anh có khăn giấy không?
- Chương 9: Tên khốn!
- Chương 10: Chuyện năm đó
- Chương 11: Bệnh tật
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
- Chương 13: Tôi bị trầm cảm
- Chương 14: Rất đau
- Chương 15: Không có quá khứ!
- Chương 16: Tất cả những anh chàng đẹp trai đều có chủ?
- Chương 17: Có đắt không?
- Chương 18: Anh mẹ nó…
- Chương 19: Chúng ta có cùng họ
- Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.
- Chương 21: Gay Bar
- Chương 22: Người này rất khó theo đuổi
- Chương 23: Thuê phòng
- Chương 24: Cậu có muốn tắm không?
- Chương 25: Quá nhiều
- Chương 26: Lý do để thích một ai đó
- Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa
- Chương 28: Tôi không ngủ được
- Chương 29: Đè ép
- Chương 30: Tự tìm đào hoa
- Chương 31: Cốc của em là tôi làm
- Chương 32: Đều là đồng tính.
- Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.
- Chương 34: Muốn gặp anh
- Chương 35: Hai thế giới
- Chương 36: Rất khó để buông tay
- Chương 37: Suy nghĩ của hai người
- Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.
- Chương 39: Thật sự không nhớ?
- Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.
- Chương 41: Anh muốn làm gì?
- Chương 42: Ngủ cùng nhau
- Chương 43: Giống một kẻ ngốc
- Chương 44: Như vậy là có thể nắm tay nhau.
- Chương 45: Gặp gỡ
- Chương 46: Anh không về tôi sẽ không ngủ.
- Chương 47: Anh!
- Chương 48: Đứa trẻ
- Chương 49: Không cần lo lắng
- Chương 50: Chiếc điện thoại năm đó
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
- Chương 52: Chúng ta là đồng phạm.
- Chương 53: Bây giờ khác rồi.
- Chương 54: Tương lai còn dài
- Chương 55: Nghĩ là một chuyện
- Chương 56: Cuốn sách dạy cách yêu đương
- Chương 57: Hiện tại anh là bạn trai của em
- Chương 58: Lấy cái này
- Chương 59: Đem cả người anh bồi thường cho em.
- Chương 60: Giải thích
- Chương 61: Ghen rồi?
- Chương 62: Muốn mạng anh rồi.
- Chương 63: Có mang chứng minh thư không?
- Chương 64: Cũng cho em một cái.
- Chương 65: Tìm phòng
- Chương 66: Đi cùng anh đến một nơi
- Chương 67: Để em trang trí nhà cửa
- Chương 68: Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
- Chương 70: Chỉ là bạn tốt
- Chương 71: Cô có chuyện muốn hỏi
- Chương 72: Hiểu lầm
- Chương 73: Đường Lạc Dụ
- Chương 74: Sống tốt hơn em.
- Chương 75: Hoa anh đào mùa xuân
- Chương 76: Chu Nham có phải thích em không?
- Chương 77: Ai là vợ anh.
- Chương 78: Bù đắp
- Chương 79: Em ấy có xe sao?
- Chương 80: Món quà giống nhau
- Chương 81: Phát hiện
- Chương 82: Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh.
- Chương 83: Con bảo vệ ông ấy như vậy có phải con cũng…
- Chương 84: Đồng tính cũng có thể thay đổi.
- Chương 85: Em cũng biết nấu ăn sao?
- Chương 86: Hỗ trợ điều tra
- Chương 87: Tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa (Hai chương gộp một)
- Chương 88: Giống như anh đã bảo vệ em
- Chương 89: Nhiều tuổi hay quên.
- Chương 90: Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
- Chương 91: Anh nói là phù hợp với em.
- Chương 92: Làm một lần đi?
- Chương 93: Ngủ say như heo.
- Chương 94: Nhìn thấy hết rồi.
- Chương 95: Vừa rồi anh không nhịn được.
- Chương 96: Cầu vồng
- Chương 97: Chuyện rất quan trọng
- Chương 98: Cưới cô ấy
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
- Chương 100: Buồn nôn.
- Chương 101: “Vợ ơi, anh yêu em”
- Chương 102: Bắt đầu lại, được không?
- Chương 103: Vật cầu phúc
- Chương 104: Em sẽ giúp thầy.
- Chương 105: Đột Phá
- Chương 106: Điện thoại của con sao vậy?
- Chương 107: Lâu rồi không gặp.
- Chương 108: Hai người giấu giếm chuyện gì?
- Chương 109: Đợi anh trở về.
- Chương 110: Màu Sắc Của Ký Ức
- Chương 111: Ngoài anh trai em, chỉ có anh mới làm vậy.
- Chương 112: Đưa mày qua đó.
- Chương 113: Ra Tay
- Chương 114: Bị Thương
- Chương 115: Ca Phẫu Thuật Của Hai Người
- Chương 116: Nắm Tay
- Chương 117: Xứng Đôi
- Chương 118: “Lạc Du”
- Chương 119: Dựa thêm một chút nữa.
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
- Chương 121: Lại thêm một tuổi mới.
- Chương 122: Anh đi đâu, em theo đó.
- Chương 123: Trước kia đã muốn nắm tay như vậy rồi
- Chương 124: KTV
- Chương 125: Về nhà
- Chương 126: Hai người anh trai của em.
- Chương 127: Bị mèo nhà anh cào trúng chỗ đó.
- Chương 128: Nếu là nơi cách âm tốt
- Chương 129: Bạn trai
- Chương 130: Thực hiện ước nguyện
- Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi
- Chương 132: Sau này sẽ càng ngày càng tốt
- Chương 133: Anh yêu em (HOÀN)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Edit: Ji
[
Nếu mẹ
còn chút lương tâm, thì đừng nên nhúng tay vào chuyện của con và anh ấy nữa.]
—–oOo—–
Trần Lạc Du tựa vào lồng ngực Trần Phi Lân, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi: “Có nặng không?”
Trần Phi Lân khẽ cười đáp: “Không nặng, cứ yên tâm dựa vào đi.”
Trần Lạc Du gật đầu, tựa lại rồi nói: “Anh, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Đêm qua, khi tỉnh dậy giữa đêm, Trần Phi Lân đã hỏi y tá về ngày tháng, nên đáp: “Đêm giao thừa.”
Trần Lạc Du không nhịn được lại ngẩng đầu, cười nhìn hắn: “Tuy anh vẫn chưa thể ra khỏi phòng ICU ngay, nhưng may mắn không để em phải đợi đến năm sau.”
“Đợi lâu như vậy, có mệt lắm không?”
“Không mệt” Trần Lạc Du nói: “Chỉ cần anh tỉnh lại, em đợi bao lâu cũng không mệt.”
Trần Phi Lân không nói gì, Trần Lạc Du áp vào lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ngón tay Trần Phi Lân đặt lên gáy anh v**t v*, cứ như vậy một lúc, y tá mở cửa bước vào, đi thẳng đến giường số 3.
Vừa nãy khi Trần Lạc Du ngồi xuống đã kéo rèm lại, nhưng dù sao đây cũng là phòng ICU, anh cũng không tiện nằm sấp mãi, bèn ngồi thẳng dậy: “Anh có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Tinh thần của Trần Phi Lân hôm nay tốt hơn hôm qua một chút, hơn nữa vết thương dưới tác dụng của thuốc giảm đau cơ bản không cảm thấy gì, hắn muốn nói chuyện với Trần Lạc Du thêm chút nữa, liền hỏi: “Tối nay em định đón năm mới thế nào?”
“Ăn ở nhà ăn với em gái anh, đồ ăn đêm giao thừa ở nhà ăn khá phong phú. Em sẽ gọi thêm hai cốc trà sữa, gọi một cái bánh kem cho em ấy tráng miệng.”
Trần Phi Lân hỏi: “Không về ăn Tết với mẹ em à?”
Khi nhắc đến Lưu Lệ Á, vẻ mặt Trần Lạc Du thoáng mất tự nhiên, chuyện này luôn bị anh cố ý lờ đi, nhưng bây giờ Trần Phi Lân đã tỉnh, anh không muốn giấu giếm nữa, liền kể lại chuyện hôm đó anh gặp Lưu Lệ Á ở cửa phòng ICU.
Trần Phi Lân im lặng một lúc, nhìn lên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì. Trần Lạc Du tưởng rằng hắn để ý việc anh chủ động nói những lời này, bèn hỏi: “Có phải anh không muốn em nói như vậy không?”
Tiếng thở dài gần như không nghe thấy, Trần Phi Lân nhìn cậu: “Không, anh chỉ đang nghĩ, chắc chắn mẹ em sẽ không đồng ý đâu.”
“Bà ấy không đồng ý là việc của bà ấy, em sẽ không quan tâm bà ấy nghĩ gì nữa.” Tính khí Trần Lạc Du nóng lên, giọng điệu cũng mang theo sự mất kiên nhẫn. Nhưng sau khi nói xong, vẻ mặt lại trở nên ảm đạm, nắm lấy tay Trần Phi Lân: “Thật ra, so với mẹ em, em lo lắng hơn về bên bố mẹ anh, còn cả Sơ Yến nữa, đợi đến khi họ biết sự thật về chuyện năm đó…”
Những lời phía sau, Trần Lạc Du không nói tiếp được nữa, bọn họ đi đến bước đường này ngày hôm nay, đã không còn thuần túy như thời còn đi học, muốn ở bên nhau là ở bên nhau. Cho dù anh và Trần Phi Lân đều mong muốn quay lại, nhưng bố mẹ hai bên thì sao? Đặc biệt là tình hình trong nhà Trần Phi Lân.
Đây luôn là những chuyện Trần Lạc Du không dám nghĩ, nhưng đến nước này, đã là chuyện cần phải đối mặt.
Thấy anh cúi đầu không nói, Trần Phi Lân nắn nắn ngón tay anh, khi anh nhìn về phía mình, hắn nói: “Những trừng phạt đáng phải nhận đã kết thúc rồi, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, hứa với anh, sau này không được nhắc đến nữa.”
Trần Lạc Du ngẩn người, môi vừa hé mở thì nghe thấy tiếng y tá từ phía sau: “Trần chủ nhiệm, thời gian thăm bệnh đã hết rồi, tôi phải thay thuốc cho giường số 7.”
Những lời chưa kịp nói chỉ có thể nuốt ngược vào trong, Trần Lạc Du không nỡ buông tay Trần Phi Lân, khẽ nói: “Vậy anh thay thuốc xong thì nghỉ ngơi một chút, chiều em với Sơ Yến đến thăm anh.”
Trần Phi Lân nói “Ừ”, nhìn Trần Lạc Du vén rèm lên, gật đầu với y tá rồi rời đi.
Nói chuyện một lúc, Trần Phi Lân cảm thấy có chút mệt mỏi, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một chút, lại nhớ ra chuyện, hỏi y tá hắn còn phải nằm ở phòng ICU bao lâu nữa?
Y tá nói tình hình của hắn chắc chỉ mấy ngày, bảo hắn đợi đến khi bác sĩ đi kiểm tra phòng rồi hỏi.
Buổi trưa, Lưu Lệ Á một mình đến bệnh viện, lúc đó Trần Lạc Du đang ăn cá hầm dưa chua cùng Trần Sơ Yến ở nhà ăn, Lưu Lệ Á gọi điện thoại hỏi anh đang ở đâu, anh cũng không né tránh, nói thẳng là đang ăn cơm với em gái Trần Phi Lân.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, ngay khi Trần Lạc Du cho rằng Lưu Lệ Á sẽ cúp máy, Lưu Lệ Á lên tiếng, hỏi anh có thể dành chút thời gian ra nói chuyện được không?
Anh không từ chối, kết thúc cuộc gọi thì đặt đũa xuống, nói với Trần Sơ Yến là có việc phải ra ngoài một lát.
Vừa nãy anh nói chuyện điện thoại không tránh mặt Trần Sơ Yến, Trần Sơ Yến liền hỏi anh có phải Lưu Lệ Á đến rồi không?
“Ừ,” Trần Lạc Du đẩy cá hầm dưa chua, thịt kho tàu và rau xanh về phía Trần Sơ Yến: “Em đừng suy nghĩ nhiều, không sao đâu, ăn hết chỗ này đi, đừng để lại cho anh.”
Trần Sơ Yến gật đầu, vẻ mặt vẫn còn lo lắng. Trần Lạc Du lấy ra hai viên sô cô la đen Meiji từ trong túi áo đưa cho cô, đứng dậy đi sang nhà hàng bên cạnh.
Lưu Lệ Á gọi hồng trà và Ovaltine, còn có một miếng bánh kem Black Forest, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trên tầng hai, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Trần Lạc Du đi đến đối diện bà, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, cúi đầu nhìn bà.
Ánh mắt Lưu Lệ Á từ chiếc áo bác sĩ trắng tinh của Trần Lạc Du di chuyển đến ống nghe trên vai, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh.
Chỉ mới một tuần không gặp, Trần Lạc Du lại gầy đi một vòng so với lần trước bà trở về, đường quai hàm lộ rõ như hồi còn bị bệnh năm đó, quầng thâm mắt cũng từ xanh chuyển sang tím.
Chỉ vào chiếc ghế đối diện, Lưu Lệ Á ôn tồn nói: “Ngồi xuống đi, ăn chút bánh.”
Ovaltine và bánh Black Forest đều đặt ở vị trí đối diện, Trần Lạc Du kéo ghế ngồi xuống, không hề chạm vào hai thứ này, chỉ tựa lưng vào ghế nhìn Lưu Lệ Á: “Mẹ muốn nói gì?”
Thật ra không cần hỏi cũng biết ý định đến đây của Lưu Lệ Á, thấy thái độ lạnh nhạt của anh với mình như vậy, cơn giận mà Lưu Lệ Á vừa nén xuống lại có xu hướng bùng lên: “Trần Lạc Du, bây giờ con còn coi mẹ là mẹ con không?”
Trần Lạc Du đáp: “Nếu không coi mẹ là mẹ thì đã không đến đây nói chuyện với mẹ rồi.”
Lưu Lệ Á nghẹn họng, nghĩ đến những việc anh đang làm đều là vì Trần Phi Lân, Lưu Lệ Á nghiến răng nói: “Con xem con vì nó mà thành ra cái dạng gì rồi? Ở bên cạnh một người từng ngồi tù, con không cần tương lai nữa hả?!”
Lưu Lệ Á càng nghĩ càng giận, nhưng vẫn kiêng dè đây là bệnh viện, giọng nói đè rất thấp, nhưng vẫn đủ để Trần Lạc Du nghe rõ. Trần Lạc Du tiến sát lại cạnh bàn, không hề nhường nhịn mà nghênh đón ánh mắt bà: “Mẹ, con nói cho mẹ biết một chuyện nhé.”
“Năm đó, nếu không phải vì anh ấy, người ngồi tù chính là con trai của mẹ đấy.”
Tưởng rằng anh vẫn còn đang biện minh, Lưu Lệ Á quát lớn: “Con nói bậy bạ gì vậy!”
“Con không nói bậy” Trần Lạc Du lại tựa vào lưng ghế: “Ngày bà ngoại qua đời, thật ra con đang nấu cơm, anh ấy đang tắm. Sau đó anh ấy cùng con đến bệnh viện, khi trở về thì nhà đã bốc cháy rồi.”
“Anh ấy căn bản không biết con ra ngoài quên tắt bếp.” Không để ý đến vẻ kinh ngạc của Lưu Lệ Á, Trần Lạc Du dùng tay phải chống lên bàn đứng dậy, trước khi đi còn nói them: “Nếu mẹ còn chút lương tâm, thì đừng nên nhúng tay vào chuyện của con và anh ấy nữa, nếu mẹ cứ khăng khăng muốn chia rẽ chúng con, vậy thì con chỉ còn cách đi tự thú thôi.”
Nói xong những lời muốn nói, Trần Lạc Du không quay đầu lại mà xuống lầu. Sắc mặt Lưu Lệ Á từ đỏ chuyển sang trắng bệch, nhìn chằm chằm vào ly Ovaltine vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút trước mặt, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Không thể nào.
Năm đó Trần Phi Lân không hề nói gì với bà, cho dù bà yêu cầu Trần Phi Lân phải rời xa Trần Lạc Du, Trần Phi Lân cũng không nói lời nào, ngay cả khoản tiền bồi thường 170 vạn mà bà đề nghị giúp đỡ cũng bị từ chối.
Trần Lạc Du chắc chắn đang lừa bà, chắc chắn là vì muốn ở cạnh Trần Phi Lân nên đã bịa chuyện lừa bà.
Lưu Lệ Á giơ hai tay lên, ấn vào thái dương xoa mạnh, rất nhanh bà lại dừng động tác, hồi tưởng lại ánh mắt của Trần Lạc Du vừa nãy.
Bà chưa từng thấy Trần Lạc Du dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn mình, nếu sự thật đúng như Trần Lạc Du nói, vậy thì bây giờ vẫn còn trong thời gian truy tố của pháp luật, nếu Trần Lạc Du bốc đồng đi tự thú, thì cuộc đời của anh mới thật sự xong đời.
Uống cạn ly hồng trà trước mặt, Lưu Lệ Á lấy điện thoại ra từ trong túi, muốn tìm bạn bè điều tra chuyện năm đó, nhưng khi điện thoại sắp gọi đi thì lại lập tức cúp máy.
Không thể gọi cuộc điện thoại này, bà cũng không thể tìm người đi điều tra. Trên đời này không có bí mật nào có thể giấu kín tuyệt đối, nhỡ đâu Trần Lạc Du không nói dối, vậy thì bà chẳng khác nào tự tay đưa quả bom hẹn giờ cho người khác.
Thái dương đau nhói, Lưu Lệ Á đưa tay ấn vào, tức giận đến mức th* d*c không đều.
Buổi chiều, đến giờ thăm bệnh, Trần Lạc Du có một bệnh nhân cần xem phim chụp, nên không cùng Trần Sơ Yến đến, đợi đến khi anh giải quyết xong thì đã muộn hơn mười mấy phút rồi.
So với buổi sáng, tinh thần Trần Phi Lân tốt hơn nhiều, đã có thể dựa vào giường nâng hạ ngồi nghiêng, còn có sức để trêu chọc Trần Sơ Yến.
Trần Lạc Du kéo một chiếc ghế ngồi ở cuối giường, nghe hai anh em nói chuyện, nhìn ánh sáng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ kính sau lưng Trần Phi Lân, lại có cảm giác như cảnh này đang diễn ra trong mơ. Anh có chút thất thần, ngay cả khi Trần Sơ Yến chuyển chủ đề sang anh cũng không phản ứng lại, cho đến khi phát hiện ra hai anh em cùng cười nhìn anh.
Bị hai đôi mắt có chút giống nhau cùng lúc nhìn, Trần Lạc Du né tránh ánh mắt một hai giây, rồi mới quay lại. Trần Sơ Yến cười rất vui vẻ, chọc chọc cánh tay Trần Phi Lân, nói anh như vậy có giống đang xấu hổ không.
Anh xấu hổ, liền nghiêm mặt nói bậy nào, ai ngờ Trần Phi Lân vốn luôn nghiêm túc lại nói anh lúc thật sự xấu hổ không phải như vậy. Khiến Trần Sơ Yến nổi lòng hiếu kỳ, đuổi theo anh trai hỏi về một số chi tiết trong quá khứ của họ.
Trần Sơ Yến hỏi rất chừng mực, hoàn toàn là cảm giác quan tâm người nhà, nên dù Trần Lạc Du cảm thấy xấu hổ cũng không thấy phản cảm, ngược lại dưới ánh mắt chăm chú của Trần Phi Lân, tai anh bắt đầu nóng lên, chiếc ghế dưới mông cũng như có gai châm, ngồi không yên.
Nói chuyện thêm vài phút nữa, Trần Sơ Yến đứng dậy nói mình ra ngoài trước, thời gian còn lại để lại cho họ.
Trần Lạc Du bảo Trần Sơ Yến đợi anh ở bên ngoài, lát nữa cùng nhau đi nhà ăn. Đợi Trần Sơ Yến rời đi, anh di chuyển ghế đến gần giường, vừa định nắm tay Trần Phi Lân thì nghe Trần Phi Lân nói: “Tay làm sao vậy?”
Anh nhìn băng cá nhân cỡ lớn ở mặt trong lòng bàn tay phải, giọng điệu tùy tiện nói: “Không có gì, không cẩn thận bị trầy xước thôi.”
Trần Phi Lân không nói gì, lát sau nhắc anh: “Kéo rèm lại đi.”
Anh quay người kéo rèm phía sau lại, Trần Phi Lân lại nói: “Kéo hết lại đi.”
Anh làm theo, vừa trở lại ghế ngồi xuống thì nghe thấy Trần Phi Lân gọi anh đến gần một chút.
Tưởng rằng Trần Phi Lân có chuyện muốn nói, anh liền ghé tai lại, kết quả bị Trần Phi Lân giữ cằm, sau đó mặt bị xoay lại, anh nhìn thấy một đôi mắt phóng to, trên môi cũng truyền đến cảm giác quen thuộc.
Hô hấp của anh ngừng lại, tim bắt đầu không có quy luật mà đập nhanh một cách bất thường.
Trần Phi Lân nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm lấy tay anh buông ra, giữ gáy anh giữ chặt, nâng cằm anh cắn lên bờ môi anh.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Có người đối diện với người yêu không nhịn được nữa rồi.