- Trang chủ
- Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
Chương 3: Tình huống khẩn cấp
Truyện: Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
Tác giả: Lâm Quang Hi
- Chương 1: Gặp lại
- Chương 2: Bạn gái?
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
- Chương 4: Người thuê nhà
- Chương 5: Cậu nói cái gì?
- Chương 6: Một phần của ký ức
- Chương 7: Không liên quan đến cậu
- Chương 8: Anh có khăn giấy không?
- Chương 9: Tên khốn!
- Chương 10: Chuyện năm đó
- Chương 11: Bệnh tật
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
- Chương 13: Tôi bị trầm cảm
- Chương 14: Rất đau
- Chương 15: Không có quá khứ!
- Chương 16: Tất cả những anh chàng đẹp trai đều có chủ?
- Chương 17: Có đắt không?
- Chương 18: Anh mẹ nó…
- Chương 19: Chúng ta có cùng họ
- Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.
- Chương 21: Gay Bar
- Chương 22: Người này rất khó theo đuổi
- Chương 23: Thuê phòng
- Chương 24: Cậu có muốn tắm không?
- Chương 25: Quá nhiều
- Chương 26: Lý do để thích một ai đó
- Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa
- Chương 28: Tôi không ngủ được
- Chương 29: Đè ép
- Chương 30: Tự tìm đào hoa
- Chương 31: Cốc của em là tôi làm
- Chương 32: Đều là đồng tính.
- Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.
- Chương 34: Muốn gặp anh
- Chương 35: Hai thế giới
- Chương 36: Rất khó để buông tay
- Chương 37: Suy nghĩ của hai người
- Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.
- Chương 39: Thật sự không nhớ?
- Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.
- Chương 41: Anh muốn làm gì?
- Chương 42: Ngủ cùng nhau
- Chương 43: Giống một kẻ ngốc
- Chương 44: Như vậy là có thể nắm tay nhau.
- Chương 45: Gặp gỡ
- Chương 46: Anh không về tôi sẽ không ngủ.
- Chương 47: Anh!
- Chương 48: Đứa trẻ
- Chương 49: Không cần lo lắng
- Chương 50: Chiếc điện thoại năm đó
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
- Chương 52: Chúng ta là đồng phạm.
- Chương 53: Bây giờ khác rồi.
- Chương 54: Tương lai còn dài
- Chương 55: Nghĩ là một chuyện
- Chương 56: Cuốn sách dạy cách yêu đương
- Chương 57: Hiện tại anh là bạn trai của em
- Chương 58: Lấy cái này
- Chương 59: Đem cả người anh bồi thường cho em.
- Chương 60: Giải thích
- Chương 61: Ghen rồi?
- Chương 62: Muốn mạng anh rồi.
- Chương 63: Có mang chứng minh thư không?
- Chương 64: Cũng cho em một cái.
- Chương 65: Tìm phòng
- Chương 66: Đi cùng anh đến một nơi
- Chương 67: Để em trang trí nhà cửa
- Chương 68: Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
- Chương 70: Chỉ là bạn tốt
- Chương 71: Cô có chuyện muốn hỏi
- Chương 72: Hiểu lầm
- Chương 73: Đường Lạc Dụ
- Chương 74: Sống tốt hơn em.
- Chương 75: Hoa anh đào mùa xuân
- Chương 76: Chu Nham có phải thích em không?
- Chương 77: Ai là vợ anh.
- Chương 78: Bù đắp
- Chương 79: Em ấy có xe sao?
- Chương 80: Món quà giống nhau
- Chương 81: Phát hiện
- Chương 82: Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh.
- Chương 83: Con bảo vệ ông ấy như vậy có phải con cũng…
- Chương 84: Đồng tính cũng có thể thay đổi.
- Chương 85: Em cũng biết nấu ăn sao?
- Chương 86: Hỗ trợ điều tra
- Chương 87: Tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa (Hai chương gộp một)
- Chương 88: Giống như anh đã bảo vệ em
- Chương 89: Nhiều tuổi hay quên.
- Chương 90: Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
- Chương 91: Anh nói là phù hợp với em.
- Chương 92: Làm một lần đi?
- Chương 93: Ngủ say như heo.
- Chương 94: Nhìn thấy hết rồi.
- Chương 95: Vừa rồi anh không nhịn được.
- Chương 96: Cầu vồng
- Chương 97: Chuyện rất quan trọng
- Chương 98: Cưới cô ấy
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
- Chương 100: Buồn nôn.
- Chương 101: “Vợ ơi, anh yêu em”
- Chương 102: Bắt đầu lại, được không?
- Chương 103: Vật cầu phúc
- Chương 104: Em sẽ giúp thầy.
- Chương 105: Đột Phá
- Chương 106: Điện thoại của con sao vậy?
- Chương 107: Lâu rồi không gặp.
- Chương 108: Hai người giấu giếm chuyện gì?
- Chương 109: Đợi anh trở về.
- Chương 110: Màu Sắc Của Ký Ức
- Chương 111: Ngoài anh trai em, chỉ có anh mới làm vậy.
- Chương 112: Đưa mày qua đó.
- Chương 113: Ra Tay
- Chương 114: Bị Thương
- Chương 115: Ca Phẫu Thuật Của Hai Người
- Chương 116: Nắm Tay
- Chương 117: Xứng Đôi
- Chương 118: “Lạc Du”
- Chương 119: Dựa thêm một chút nữa.
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
- Chương 121: Lại thêm một tuổi mới.
- Chương 122: Anh đi đâu, em theo đó.
- Chương 123: Trước kia đã muốn nắm tay như vậy rồi
- Chương 124: KTV
- Chương 125: Về nhà
- Chương 126: Hai người anh trai của em.
- Chương 127: Bị mèo nhà anh cào trúng chỗ đó.
- Chương 128: Nếu là nơi cách âm tốt
- Chương 129: Bạn trai
- Chương 130: Thực hiện ước nguyện
- Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi
- Chương 132: Sau này sẽ càng ngày càng tốt
- Chương 133: Anh yêu em (HOÀN)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Edit: ji
[Người đàn ông nán lại ngoài cửa, dùng ngón tay giữ chặt túi ni lông…]
—–o0o—–
Sau khi trở lại phòng làm việc, Trần Lạc Du ngồi sụp xuống ghế, héo rũ như một chiếc lá bị sương muối (*)
(*)
là hiện tượng hơi nước đóng băng thành các hạt nhỏ và trắng như muối trên bề mặt cây cỏ, nước trong thân cây sẽ bị đóng băng hoàn toàn. Ngày hôm sau nếu có ánh mặt trời chiếu vào,
dưới tác dụng của bức xạ mặt trời, các hạt sương lạnh bốc hơi nhanh chóng làm cho các mô cây bị giảm nhiệt độ đột ngột. Khi nhiệt độ dưới mức giới hạn sinh vật học sẽ phá hủy cơ chế tế bào sinh vật của cây, làm lá cây bị héo táp, cháy xém, teo tóp.
Vừa rồi ở trong phòng theo dõi, anh không nói lời nào với Trần Phi Lân, Trần Phi Lân cũng không để ý đến anh, từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại.
Nếu không phải có những bệnh nhân nằm trên giường bệnh xung quanh, anh rất muốn người này giải thích một chút.
Nhưng anh muốn Trần Phi Lân giải thích điều gì?
Lý do chia tay năm năm trước là gì?
Hay tại sao người ấy bị bắt?
Trần Phi Lân nợ anh một lời giải thích, nhưng đã năm năm rồi, bây giờ người đó đã có bạn gái, so đo cái này có ích lợi gì?
Lau mặt bằng khăn giấy ướt, Trần Lạc Du đứng dậy pha một tách cà phê đen, khi quay lại chỗ ngồi, anh thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn do Điền Duyệt gửi tới.
[Anh còn bận việc ở phòng cấp cứu không? Đã khuya rồi, chú ý nghỉ ngơi]
Anh nhìn chằm chằm vào hàng chữ này, cuối cùng nhớ ra mình mới chỉ ăn một nửa bữa cơm hôm nay, và anh chưa tìm được cơ hội để nói với Điền Duyệt là chúng ta không hợp nhau.
Trước đây, mỗi lần đi hẹn hò kiểu này, trước khi kết thúc bữa ăn anh đều giải thích với đối phương, nhưng hôm nay đột ngột xảy ra chuyện. Anh đang suy nghĩ trả lời trên Wechat như thế nào, thì có người vỗ vào vai anh, sau đó anh nghe thấy người đó đọc lớn tin nhắn vừa rồi.
Vì cái gì nghĩ anh không được? Anh chỉ là không có hứng thú với những người đó, anh như thế nào lại không được chứ!
Anh siết chặt nắp bút, một hình ảnh chưa từng xuất hiện trước đây chợt lóe lên trong đầu anh.
Đó là một ký ức mà anh đã quên.
Anh bị Trần Phi Lân ép vào bức tường loang lổ, nghe tiếng th* d*c của Trần Phi Lân ở bên tai, dùng giọng nói khàn khàn miêu tả hình dáng của anh giờ phút này.
Anh cảm thấy cả người khô nóng, vô cùng phấn khích, muốn Trần Phi Lân nói nhiều thật nhiều. Sau đó, Trần Phi Lân thật sự thỏa mãn anh, rồi nói đừng chạm vào, anh gấp đến độ muốn nắm lấy tay Trần Phi Lân để tiếp tục.
Nghĩ đến người đàn ông say đắm nhìn vào mắt mình lúc đó, cổ họng anh nghẹn lại một lúc. Sau khi nhận ra mình có phản ứng như vậy trong văn phòng, anh nhanh chóng ngồi thẳng dậy, không cho phép mình suy nghĩ thêm nữa.
Ngủ trong phòng nghỉ đến sáng, Trần Lạc Du bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Anh dụi mắt ngồi dậy, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt đi rửa mặt rồi đi đến phòng theo dõi số 1, quan sát tình hình bên trong qua tấm kính lớn trên tường.
Phòng số 1 có tám giường bệnh, tất cả đều là bệnh nhân bị bệnh nhẹ. Bây giờ là 6 giờ 15 phút sáng, trong phòng rất yên tĩnh, mọi người vẫn đang ngủ.
Ánh mắt của Trần Lạc Du dừng lại trên giường bệnh trong cùng bên trái.
Trần Phi Lân nằm quay lưng về hướng cửa, dù có đắp chăn nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong bả vai và cánh tay của hắn hơi gầy. Khi hắn được đưa đến bệnh viện kiểm tra ngày hôm qua, Trần Lạc Du nhìn thấy hình dáng cơ thể của hắn dưới lớp áo len, hắn đã gầy hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn có cơ bắp.
Nghĩ đến những vết bầm tím trên cơ thể của người đàn ông này vì đánh nhau, anh không thể không nghĩ về những gì Trần Phi Lân đang làm, tình huống hắn ra tù sớm như vậy là thế nào? Tại sao lại đổi tên thành Lâm Siêu?
Có phải nghĩ rằng tên trước không hay?
Tại sao còn thay đổi cả họ của mình? Không phải hắn đã từng nói với anh trước đây cảm thấy họ rất may mắn vì có cùng họ sao?
“Chào buổi sáng chủ nhiệm Trần.”
Tiếng nói của y tá Tiểu Dương cắt ngang suy nghĩ của Trần Lạc Du, anh chào hỏi lại và hỏi tình hình của Trần Phi Lân đêm qua.
Tiểu Dương chính là y tá đã truyền dịch cho Trần Phi Lân vào tối hôm qua, cô ấy nói: “Khá tốt, cơ thể của anh ấy đang hồi phục.”
“Có chóng mặt và nôn mửa không?”
“Mê mang một chút lúc mới tỉnh dậy, sau đó không xuất hiện triệu chứng gì.”
Trần Lạc Du lặng lẽ đi vào và xem xét, sắc mặt của Trần Phi Lân tốt hơn hôm qua rất nhiều. Hắn sẽ được theo dõi trong tối đa 72 giờ để kiểm tra các triệu chứng, nếu không có vấn đề gì có thể ra viện.
Đến khi hắn rời khỏi đây, hai người bọn họ sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa.
Khi bước ra khỏi cửa phòng bệnh, một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ đi qua Trần Lạc Du. Cô ấy có mái tóc dài bồng bềnh, khi cô đi qua, nhịp tim của Trần Lạc Du đột ngột đập nhanh, anh quay đầu nhìn theo cô ấy.
Người phụ nữ đi thẳng đến giường bệnh của Trần Phi Lân, đặt bình nước ấm lên bàn cạnh giường và dém chăn cho Trần Phi Lân.
Nhìn thấy cô làm những hành động này, Trần Lạc Du lại nghĩ tới mùi hương vừa rồi ngửi thấy.
Tối hôm qua, lúc vội vàng cấp cứu, không để ý đến mùi hương trên người của người phụ nữ này.
Hiện tại mùi hương đã rất nhạt, nhưng bởi vì nó là mùi hương mà anh đã quá quen thuộc, nên nó lại gợi nhớ đến một kí ức khác.
Anh nhắm mắt lại, xoay người rời khỏi.
Bệnh viện luôn bận rộn vào buổi sáng, đặc biệt là khoa cấp cứu. Một số bệnh nhân không đăng ký được ở khoa ngoại thì đến khoa cấp cứu, dù không thuộc đối tượng cần nhập viện, cũng không muốn dễ dàng trở về.
Vì bệnh viện Trung ương là một trong ba bệnh viện nổi tiếng hàng đầu của tỉnh, nên tình huống như vậy là khó tránh khỏi, phòng khám sẽ luôn không thể khám hết người bệnh.
Trần Lạc Du đang đi qua hành lang đông đúc thì bị người thứ tư va phải, anh chống một tay lên tường và ấn bụng dưới có chút khó chịu.
Anh giao ban là vào buổi trưa hôm nay, nhưng Triệu Uẩn Nho là chủ nhiệm hành chính của khoa cấp cứu, bị thương và phải nghỉ ngơi. Một phó chủ nhiệm khác dẫn theo hai bác sĩ thực tập đi họp ở tỉnh, mấy ngày nay phòng trực không đủ người, nên anh không về nhà.
Trong hai tiếng đồng hồ buổi sáng, anh khám cho bảy bệnh nhân, bận đến mức nước cũng chưa kịp uống. Lúc này, anh đau bụng muốn đi vệ sinh, nhưng lại bị y tá trưởng giữ lại ở hành lang, nói rằng ngoài cửa phòng có một bệnh nhân người da đen, bác sĩ Tạ đang khám cho, nhưng đối phương nói tiếng Anh rất khó nghe, bác sĩ Tạ nghe không hiểu.
Trần Lạc Du đi du học về, y tá trưởng trạc tuổi dì của anh sốt ruột nên kéo anh đi. Chờ đến khi anh cùng đối phương trao đổi rõ ràng, xác định chỉ là đau họng và sốt nhẹ, y tá trưởng mới cho anh về và giao bệnh nhân cho bác sĩ Tạ điều trị.
Trần Lạc Du đi đến phòng vệ sinh gần nhất, bụng anh vốn đã rất đau, anh không biết món đậu que mình ăn buổi sáng có phải là hỏng không.
Anh tránh đám đông, vừa đến gần nhà vệ sinh, liền dừng lại.
Trần Phi Lân đứng trước máy pha cà phê bên kia hành lang, dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, quay lại nhìn anh.
Chỉ nhìn nhau trong chốc lát, Trần Lạc Du rời đi ánh mắt, đẩy cửa phòng WC đi vào.
Trần Phi Lân cũng thu hồi tầm mắt, tiếp tục bấm thanh toán, sau khi mua cà phê nóng, đang bưng lên muốn uống thì hắn phát hiện một người đàn ông với vẻ mặt khả nghi đi tới trước cửa phòng WC nhìn trái nhìn phải.
Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai, dáng người thấp và mập mạp. Chiếc túi màu đen mà gã mang theo thon dài, nhìn qua hình dáng có thể thấy đó là một vật dài và nặng.
Trần Phi Lân cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên dựa vào tường bộ dáng uống cà phê nhìn chằm chằm đối phương.
Người đàn ông nán lại ngoài cửa, dùng ngón tay giữ chặt túi ni lông, như đang chờ đợi điều gì đó, mấy lần muốn đẩy trộm cửa phòng WC đi vào.
Khi đẩy cửa lần thứ năm, cuối cùng người đàn ông cũng bước vào, cánh cửa tự động đóng lại sau lưng gã. Trần Phi Lân lập tức đi theo, vừa đẩy nó ra liền thấy Trần Lạc Du đứng trước bồn rửa tay, cúi đầu rửa tay, còn người đàn ông đứng sau lưng anh.
Người đàn ông cầm trên tay một chai đồ uống màu đỏ, nắp đã được mở. Nhìn thấy Trần Phi Lân đi vào, người đàn ông gọi “Chủ nhiệm Trần”, khi anh quay lại lập tức đổ chất lỏng lên người Trần Lạc Du.
Vẻ mặt của Trần Phi Lân ngay lập tức trở nên dữ tợn, cho dù phản ứng của hắn có nhanh đến đâu, hắn cũng chỉ có thể nhìn lọ chất lỏng màu đỏ hất tung tóe lên trên mặt và người Trần Lạc Du.
Sau khi người đàn ông đổ nó xong, cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại cho tay vào túi, lần này Trần Phi Lân khống chế được. Trần Phi Lân hung hăng vặn hai tay gã về phía sau, áp hai tay vào gáy gã ấn vô tường. Người đàn ông bị lực phía sau đè ép đến mức không thể cử động được, gã đau đớn hét lên.
Trần Phi Lân quay đầu nhìn về phía Trần Lạc Du, lúc này mùi chất lỏng cũng tản ra, là sơn.
Vừa rồi, Trần Lạc Du theo bản năng đưa tay lên chặn lại, nhưng vẫn bị bắn một mảng lớn, nhìn như máu. Anh nhắm chặt hai mắt, thân thể khẽ run, có vẻ sợ hãi, giống như chưa hoàn hồn lại.
Anh không bị bắn đến mắt, miệng và mũi, Trần Phi Lân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng người đàn ông nhân cơ hội đó vặn cánh tay phải, nhanh chóng móc ra một con dao gập vung lên.
Trần Phi Lân rất nhanh đã tránh được, người đàn ông quay đầu bỏ chạy, hắn nhanh chóng đuổi kịp, túm lấy cổ áo người đàn ông và kéo lại.
Lần này, lực kéo quá mạnh khiến người đàn ông mất đi trọng tâm đè xuống hắn. Phía sau là chỗ để đồ tẩy rửa, Trần Phi Lân muốn mượn lực bức tường để né tránh, nhưng tay hắn trượt trên gạch men, đau đớn xuyên qua cổ tay hắn.
Âm thanh k** r*n truyền vào trong màng nhĩ, Trần Lạc Du cuối cùng cũng muốn mở mắt ra, nhưng nhìn thấy Trần Phi Lân và người đàn ông cùng nhau ngã xuống đất, hắn dùng tay trái cùng hai chân ghìm chặt lấy người đàn ông mập mạp, giữ lấy người đàn ông lại.
Tiếng la hét cuồng loạn của người đàn ông cũng thu hút sự chú ý từ bên ngoài. Có người đẩy cửa vào, thấy cảnh tượng bên trong tưởng là máu nên hoảng sợ la hét, báo động cho nhân viên bảo vệ đến.
————–
Ji: Có cái chương bộ này gần 10.000 chữ, xin hỏi cuộc đời các editor khác đã gặp bộ nào có cái chương dài khủng khiếp vậy chưa? Tôi muốn khóc : ((((