- Trang chủ
- Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
Chương 51: Không phải lỗi của một người.
Truyện: Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
Tác giả: Lâm Quang Hi
- Chương 1: Gặp lại
- Chương 2: Bạn gái?
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
- Chương 4: Người thuê nhà
- Chương 5: Cậu nói cái gì?
- Chương 6: Một phần của ký ức
- Chương 7: Không liên quan đến cậu
- Chương 8: Anh có khăn giấy không?
- Chương 9: Tên khốn!
- Chương 10: Chuyện năm đó
- Chương 11: Bệnh tật
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
- Chương 13: Tôi bị trầm cảm
- Chương 14: Rất đau
- Chương 15: Không có quá khứ!
- Chương 16: Tất cả những anh chàng đẹp trai đều có chủ?
- Chương 17: Có đắt không?
- Chương 18: Anh mẹ nó…
- Chương 19: Chúng ta có cùng họ
- Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.
- Chương 21: Gay Bar
- Chương 22: Người này rất khó theo đuổi
- Chương 23: Thuê phòng
- Chương 24: Cậu có muốn tắm không?
- Chương 25: Quá nhiều
- Chương 26: Lý do để thích một ai đó
- Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa
- Chương 28: Tôi không ngủ được
- Chương 29: Đè ép
- Chương 30: Tự tìm đào hoa
- Chương 31: Cốc của em là tôi làm
- Chương 32: Đều là đồng tính.
- Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.
- Chương 34: Muốn gặp anh
- Chương 35: Hai thế giới
- Chương 36: Rất khó để buông tay
- Chương 37: Suy nghĩ của hai người
- Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.
- Chương 39: Thật sự không nhớ?
- Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.
- Chương 41: Anh muốn làm gì?
- Chương 42: Ngủ cùng nhau
- Chương 43: Giống một kẻ ngốc
- Chương 44: Như vậy là có thể nắm tay nhau.
- Chương 45: Gặp gỡ
- Chương 46: Anh không về tôi sẽ không ngủ.
- Chương 47: Anh!
- Chương 48: Đứa trẻ
- Chương 49: Không cần lo lắng
- Chương 50: Chiếc điện thoại năm đó
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
- Chương 52: Chúng ta là đồng phạm.
- Chương 53: Bây giờ khác rồi.
- Chương 54: Tương lai còn dài
- Chương 55: Nghĩ là một chuyện
- Chương 56: Cuốn sách dạy cách yêu đương
- Chương 57: Hiện tại anh là bạn trai của em
- Chương 58: Lấy cái này
- Chương 59: Đem cả người anh bồi thường cho em.
- Chương 60: Giải thích
- Chương 61: Ghen rồi?
- Chương 62: Muốn mạng anh rồi.
- Chương 63: Có mang chứng minh thư không?
- Chương 64: Cũng cho em một cái.
- Chương 65: Tìm phòng
- Chương 66: Đi cùng anh đến một nơi
- Chương 67: Để em trang trí nhà cửa
- Chương 68: Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
- Chương 70: Chỉ là bạn tốt
- Chương 71: Cô có chuyện muốn hỏi
- Chương 72: Hiểu lầm
- Chương 73: Đường Lạc Dụ
- Chương 74: Sống tốt hơn em.
- Chương 75: Hoa anh đào mùa xuân
- Chương 76: Chu Nham có phải thích em không?
- Chương 77: Ai là vợ anh.
- Chương 78: Bù đắp
- Chương 79: Em ấy có xe sao?
- Chương 80: Món quà giống nhau
- Chương 81: Phát hiện
- Chương 82: Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh.
- Chương 83: Con bảo vệ ông ấy như vậy có phải con cũng…
- Chương 84: Đồng tính cũng có thể thay đổi.
- Chương 85: Em cũng biết nấu ăn sao?
- Chương 86: Hỗ trợ điều tra
- Chương 87: Tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa (Hai chương gộp một)
- Chương 88: Giống như anh đã bảo vệ em
- Chương 89: Nhiều tuổi hay quên.
- Chương 90: Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
- Chương 91: Anh nói là phù hợp với em.
- Chương 92: Làm một lần đi?
- Chương 93: Ngủ say như heo.
- Chương 94: Nhìn thấy hết rồi.
- Chương 95: Vừa rồi anh không nhịn được.
- Chương 96: Cầu vồng
- Chương 97: Chuyện rất quan trọng
- Chương 98: Cưới cô ấy
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
- Chương 100: Buồn nôn.
- Chương 101: “Vợ ơi, anh yêu em”
- Chương 102: Bắt đầu lại, được không?
- Chương 103: Vật cầu phúc
- Chương 104: Em sẽ giúp thầy.
- Chương 105: Đột Phá
- Chương 106: Điện thoại của con sao vậy?
- Chương 107: Lâu rồi không gặp.
- Chương 108: Hai người giấu giếm chuyện gì?
- Chương 109: Đợi anh trở về.
- Chương 110: Màu Sắc Của Ký Ức
- Chương 111: Ngoài anh trai em, chỉ có anh mới làm vậy.
- Chương 112: Đưa mày qua đó.
- Chương 113: Ra Tay
- Chương 114: Bị Thương
- Chương 115: Ca Phẫu Thuật Của Hai Người
- Chương 116: Nắm Tay
- Chương 117: Xứng Đôi
- Chương 118: “Lạc Du”
- Chương 119: Dựa thêm một chút nữa.
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
- Chương 121: Lại thêm một tuổi mới.
- Chương 122: Anh đi đâu, em theo đó.
- Chương 123: Trước kia đã muốn nắm tay như vậy rồi
- Chương 124: KTV
- Chương 125: Về nhà
- Chương 126: Hai người anh trai của em.
- Chương 127: Bị mèo nhà anh cào trúng chỗ đó.
- Chương 128: Nếu là nơi cách âm tốt
- Chương 129: Bạn trai
- Chương 130: Thực hiện ước nguyện
- Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi
- Chương 132: Sau này sẽ càng ngày càng tốt
- Chương 133: Anh yêu em (HOÀN)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Edit: Ji
[Sau đó máy quay rung lắc, anh nhìn thấy hai người hôn nhau.]
—–o0o—–
Bãi sông lúc này rất yên tĩnh, anh đi dọc theo đèn đường và bóng cây để ra bờ sông, trên đường nhìn thấy vài đôi tình nhân. Một số đang hôn nhau sau gốc cây, một số vừa đi dạo vừa trò chuyện, một số đang chụp ảnh.
Anh bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy cây cầu có màu đỏ son, và một bãi lau sậy cao hơn đầu người, đung đưa trái phải trong gió chiều.
Anh đã từng đến nơi này khi còn là một đứa trẻ, nhưng điều anh nhớ nhất là lần anh đến cùng Trần Phi Lân.
Khi đó, họ ở bên nhau chưa được bao lâu và anh ước mình có thể ở bên Trần Phi Lân 24 giờ mỗi ngày. Thật tiếc trường của Trần Phi Lân không ở gần trường anh, hắn thường phải làm việc bán thời gian, vì vậy thực sự không có nhiều thời gian ở bên anh.
Như bãi lau sậy này, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, họ mới đến đây một lần, chỉ ngắm cảnh vào ban ngày.
Bước lên cầu, Trần Lạc Du ngược gió sông đi về phía trước. Chung quanh không có người, ván gỗ dưới chân phát ra thanh âm có tiết tấu, đi một hồi, anh đi tới vị trí gần bờ sông nhất.
Gió ở đây mạnh hơn, cây cầu thứ hai trên sông Trường Giang nằm ở bên trái vắt ngang sông như một dải đèn. Anh mặc áo khoác và đội mũ, lấy chiếc điện thoại di động cũ ra nhập ngày sinh nhật của mình vào.
Sau khi mở khóa, một bức ảnh quen thuộc xuất hiện trên hình nền điện thoại.
Anh suy nghĩ một chút liền nhớ ra, dáng người từ phía sau chính là anh, quay mặt ra Đông Hồ, Trần Phi Lân đã chụp bức ảnh này cho anh.
Anh duỗi tay dưới tàng cây bên bờ sông, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu xuống mặt hồ trước mặt lấp lánh vàng óng, ngay cả dãy núi đối diện cũng mơ hồ thành một mảnh, chỉ có anh ở phía bên trái là nhìn rõ.
Bức ảnh này được Trần Phi Lân chụp, chụp xong mới nói cho anh biết. Anh rất thích nó, vì vậy anh đã nhờ Trần Phi Lân gửi sang và đặt nó làm hình nền điện thoại.
Từ đó anh cũng không đổi hình nền thoại và anh nhớ hình nền điện thoại của Trần Phi Lân cũng là hình này. Vì không nhìn rõ mặt nên người khác không dễ phát hiện ra, vì thế anh còn đắc ý một thời gian dài, còn bị Trần Phi Lân nhéo mũi cười nhạo anh là đồ ngốc.
Khi đó, anh đúng là một kẻ ngốc, tất cả suy nghĩ của anh đều hướng về Trần Phi Lân, giống như một người yêu đương mãnh liệt, anh sẽ vì những điều nhỏ bé mà vui vẻ hay buồn phiền. Nếm đủ chua ngọt, cuối cùng nuốt đến trái đắng, đau đến tận tâm can.
Mở album, có một thư mục tên “Sữa đậu đỏ” xuất hiện ở trên cùng. Anh nhấp vào, trong đó toàn là ảnh và video của Trần Phi Lân, còn có ảnh hai người họ chụp cùng nhau.
Có ảnh hắn mua bột canh và quẩy; có video anh lén lút quay Trần Phi Lân làm sữa đậu đỏ trong quán trà sữa; có video anh ngồi ở thanh ngang phía trước xe đạp của Trần Phi Lân vào lúc nửa đêm được người ấy ôm trong vòng tay chụp. Có những bức ảnh tự chụp khi đạp xe, có những bức ảnh nhóm họ cùng nhau leo núi Lạc Già và cùng nhau ngắm hoàng hôn; cũng có bức ảnh ngồi cùng nhau, mỗi người tập trung làm bài tập.
Anh chụp quá nhiều, nhiều đến nỗi ngón tay trượt mãi không trượt được đến cuối. Iphone của anh bộ nhớ là 128Gb, dung lượng lớn nhất thời điểm đó, vì vậy anh chụp ảnh không hề suy xét gì, nhiều ảnh đến mức gần như lấp đầy bộ nhớ.
Nhìn những bức ảnh ghi lại từng khoảng khắc của anh và Trần Phi Lân, trí nhớ của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như mong đợi. Chỉ có một ít bức ảnh có thể khiến anh nhớ lại một phần quá khứ, phần lớn ảnh chụp đối với anh đều tương đối xa lạ, khung cảnh anh có thể đại khái phân biệt được, nhưng anh lại không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi lật đến một bức ảnh có ánh sáng tối hơn.
Trần Phi Lân trong miệng ngậm nửa điếu thuốc, chỉ mặc một chiếc q**n l*t và đi dép lê, đứng trong căn bếp cũ để hâm nóng sữa.
Người đó biết mình đang bị chụp ảnh, không những cư xử tự nhiên mà còn có hai tấm ảnh quay đầu nhìn anh.
Anh phóng to một trong những bức ảnh quay đầu nhìn lại.
Khi đó, các đường nét trên khuôn mặt của Trần Phi Lân không được chín chắn như bây giờ, hắn nhìn lại anh, điếu thuốc vẫn ngậm trên miệng, giống như một đàn anh chơi bời. Nhưng dáng người lúc đó thật sự quá đẹp, vai rộng eo thon, cơ bắp phát triển không hề bị gò bó, còn lộ ra đường cong bên hông, phần kiêu hãnh được bao bọc trong lớp vải.
Gió lớn thổi lông trắng trên áo khoác và mũ, không ngừng run rẩy, có vài sợi cọ vào khóe mắt Trần Lạc Du, anh cảm thấy ngứa ngáy, nhưng khi đưa tay chạm vào, lại phát hiện cả khuôn mặt anh nóng bừng, hơi thở cũng có chút dồn dập.
Anh và người trong ảnh nhìn nhau xuyên thời gian và không gian, nhưng suy nghĩ mờ ám của anh đã bị phá hủy khi anh nhìn thấy bức tường phía sau người đó.
Anh nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút ấn tượng với căn bếp cũ kỹ này, kéo xuống thêm vài bức ảnh, nhìn thấy một đoạn video, trong đó cũng quay cảnh căn phòng đơn sơ với những bức tường hơi ố vàng.
Trong video, Trần Phi Lân vẫn chỉ mặc một chiếc q**n l*t, hắn dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn, bảo anh đừng quay nữa, lại đây uống sữa.
Anh nghe thấy giọng nói của chính mình: “Để một lúc đi, vẫn nóng.” Trần Phi Lân liền chiều theo anh, ngồi trên giường đọc sách. Trong video, anh cầm điện thoại đến gần, đôi chân dài tr*n tr**, ngồi lên đùi của Trần Phi Lân, cầm sách ném sang một bên, vòng tay trái qua cổ Trần Phi Lân, sau đó máy quay rung lắc, anh nhìn thấy hai người hôn nhau.
Trần Lạc Du ngơ ngác nhìn chính mình trong video, động tác cùng giọng nói không thể ngờ vô cùng táo bạo, mãi cho đến khi bị Trần Phi Lânm đẩy ngã xuống, anh mới phát hiện mình chỉ mặc q**n l*t.
Sau đó, hình ảnh dừng lại, máy quay hướng vào tường, thỉnh thoảng rung lắc theo chuyển động của chiếc giường. Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình ngày càng dồn dập, giọng nói của Trần Phi Lân cũng không bình tĩnh trầm ổn như thường ngày, còn nói những lời buồn nôn khiến anh lúc này mặt đỏ tim đập, tận đến khi hai người cùng nhau kết thúc, điện thoại mới được Trần Phi Lân cầm lên.
Trước khi đoạn video kết thúc, anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Trần Phi Lân.
Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt đỏ bừng của hắn, hình ảnh chỉ trong nháy mắt đã kết thúc, anh muốn kéo thanh tiến độ lên xem lần nữa nhưng ngón tay ấn xuống rồi buông ra.
Bây giờ không phải là lúc để xem những thứ này, anh tự nhắc nhở mình.
Cởi mũ ra, anh để gió trên sông thổi ngược một lúc, một lát bình tĩnh lại tiếp tục mở ra xem. Sau đó, anh nhìn thấy một số hình ảnh về căn phòng này, cuối cùng nhớ ra nơi này là căn phòng mà anh và Trần Phi Lân thuê, là căn phòng thuê đã bị đốt cháy.
Sau khi nhớ ra, anh lập tức không còn tâm trạng xem nữa, quay lại màn hình nền mở WeChat.
Anh không đăng ký bằng số điện thoại của mình trên WeChat, vì vậy sau nhiều năm, anh vẫn không bị mất tài khoản.
Tin nhắn của mọi người đều dừng lại vào mùa hè sáu năm trước, người duy nhất ở vị trí trên cùng vẫn là Trần Phi Lân, tin nhắn cùng người đó cũng dừng lại ở thời điển đó. Mấy ngày sau khi bà ngoại qua đời, ngoại trừ tin nhắn của Trần Phi Lân nói với anh ở nhà có chuyện gấp phải về quê, còn lại đều là tin nhắn anh gửi tới.
[Mẹ sắp đưa bà ngoại về quê an táng, đã liên hệ rồi, sẽ đưa bà đi luôn]
[Mọi việc khoảng ba ngày xong em sẽ trở về, đừng lo lắng】
[Anh về đến nhà chưa? Anh có bận lắm không?]
[Xe đã rời trạm thu phí, trời tối mịt]
[Bà em đã được chôn cất, mẹ đã bảo em xúc xẻng đất đầu tiên]
[Anh ơi, em khó chịu quá, em muốn nhìn thấy anh lắm]
[Cũng nhớ anh lắm]
[Sáng em gọi cho anh, sao lại báo là tắt máy?]
[Sơ Yến liên lạc với em, em ấy nói điện thoại của anh hỏng rồi, phải hai ngày nữa mới có thể gặp em. Anh có chuyện gì à? Em thấy giọng nói của em ấy không đúng]
[Chuyện của bà ngoại đã xong rồi, ngày mai em có thể về, chuyện của anh xử lý thế nào rồi?]
[Mấy ngày nay không liên lạc với anh, buổi chiều em sẽ về, sửa xong điện thoại nhớ gọi cho em]
[Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao em không thể liên lạc được với Sơ Yến?]
[Trần Phi Lân, nếu anh thấy tin nhắn, anh có thể trả lời không?]
[Anh ơi?]
Ngón tay tiếp tục trượt xuống, nhưng lại không có tin nhắn gì mới.
Anh đã đọc lại nội dung tin nhắn này hai lần, ký ức từng trống rỗng cùng với nội dung này dần có hình ảnh, anh cố gắng liên kết tình huống lúc đó.
Bà ngoại vì xuất huyết não mà xảy ra chuyện, Trần Phi Lân vẫn chưa kịp gặp Lưu Lệ Á, đưa anh đến cổng viện liền rời đi.
Sau đó, bà của anh dù nỗ lực cứu chữa nhưng không qua khỏi, anh không thể chịu đựng được cú sốc này, tinh thần sa sút nên mọi thứ đều do Lưu Lệ Á sắp xếp. Đến khi anh tìm Trần Phi Lân, anh phát hiện Trần Phi Lân đã gửi cho anh ấy một tin nhắn WeChat, nói rằng có việc gấp phải về quê.
Chiều hôm sau, Lưu Lệ Á nói bà sẽ đưa tro cốt của bà ngoại về quê chôn cất, lúc đó họ vẫn ở trong nhà tang lễ, nhưng Lưu Lệ Á đã sắp xếp xe để về quê. Sau đó bạn bè thân thích đến tiễn đưa, buổi tang lễ kết thúc cùng nhau lên xe.
Sau đó thì sao?
Anh cố gắng hết sức để nhớ lại, nhưng anh không thể nhớ bất cứ điều gì sau đó. Bao gồm cả cuộc điện thoại mà anh gọi cho Trần Sơ Yến, anh thậm chí không có một chút ấn tượng nào.
Anh không còn cách nào khác là mở tin nhắn đọc lại nội dung tin nhắn của Trần Phi Lân, nhưng anh lại thấy tin nhắn của Trần Sơ Yến trước.
[Anh Lạc Du, anh em nhờ em nói với anh, chuyện đó không phải lỗi của anh, anh ngàn vạn lần đừng kích động]
Trần Sơ Yến chỉ gửi tin nhắn này, anh đọc nội dung vài lần, kết hợp với thời gian gửi, rất nhanh, một đoạn ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu anh.
Anh nhớ rõ Chung Hàng đã nói qua khoảng thời gian Trần Phi Lân xảy ra chuyện, tin nhắn này là do Trần Sơ Yến gửi sau khi xảy ra chuyện đó, nội dung này có liên quan đến việc Trần Phi Lân bị bắt. Chung Hàng cũng đề cập đến nguyên nhân khiến Trần Phi Lân bị bắt, đó là vì hắn vội ra ngoài không tắt bếp,dẫn đến rò rỉ khí gas và gây ra vụ nổ.
Bởi vì vội vàng ra ngoài.
Không phải là lỗi của một mình hắn.
Những ký ức rời rạc dần dần ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh trước mắt anh, nhưng đó là một cảnh tượng chân thực gần như xé nát anh.
Anh nhìn thấy mình đang nấu sủi cảo, nhận được điện thoại từ bệnh viện liền hoảng sợ, vội vàng nói với Trần Phi Lân.
Trần Phi Lân cùng anh đi ra ngoài, bọn họ chạy đến ngã tư, đợi rất lâu mới bắt được một chiếc taxi, sau khi đến bệnh viện, liền nhìn anh chạy vào trong.
Bước chân anh lảo đảo, lưng anh nặng nề đập vào lan can kim loại bảo vệ nhô cao phía sau, nhưng anh không cảm thấy đau, chỉ có cảm giác nghẹt thở dâng lên cổ họng, khiến anh đầu choáng mắt hoa.
Giây tiếp theo, anh cúi xuống, không hề báo trước mà nôn ra.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Phi Lân: Chương sau tôi sẽ xuất hiện, đừng lo lắng, hãy giúp tôi ổn định vợ tôi trước.
Ji: Cái chỗ này ý, khi đọc đến nó tôi cảm thấy đau lòng vô cùng, vì sợ phán đoán của mình sai nhưng sự thật đọc xong chương sau phán đoán của tôi hoàn toàn chính xác. Tôi thương Phi Lân quá mà, ôm ôm cậu bé nhỏ của tôi.