- Trang chủ
- Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
Chương 12: Thế giới của anh ấy
Truyện: Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
Tác giả: Lâm Quang Hi
- Chương 1: Gặp lại
- Chương 2: Bạn gái?
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
- Chương 4: Người thuê nhà
- Chương 5: Cậu nói cái gì?
- Chương 6: Một phần của ký ức
- Chương 7: Không liên quan đến cậu
- Chương 8: Anh có khăn giấy không?
- Chương 9: Tên khốn!
- Chương 10: Chuyện năm đó
- Chương 11: Bệnh tật
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
- Chương 13: Tôi bị trầm cảm
- Chương 14: Rất đau
- Chương 15: Không có quá khứ!
- Chương 16: Tất cả những anh chàng đẹp trai đều có chủ?
- Chương 17: Có đắt không?
- Chương 18: Anh mẹ nó…
- Chương 19: Chúng ta có cùng họ
- Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.
- Chương 21: Gay Bar
- Chương 22: Người này rất khó theo đuổi
- Chương 23: Thuê phòng
- Chương 24: Cậu có muốn tắm không?
- Chương 25: Quá nhiều
- Chương 26: Lý do để thích một ai đó
- Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa
- Chương 28: Tôi không ngủ được
- Chương 29: Đè ép
- Chương 30: Tự tìm đào hoa
- Chương 31: Cốc của em là tôi làm
- Chương 32: Đều là đồng tính.
- Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.
- Chương 34: Muốn gặp anh
- Chương 35: Hai thế giới
- Chương 36: Rất khó để buông tay
- Chương 37: Suy nghĩ của hai người
- Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.
- Chương 39: Thật sự không nhớ?
- Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.
- Chương 41: Anh muốn làm gì?
- Chương 42: Ngủ cùng nhau
- Chương 43: Giống một kẻ ngốc
- Chương 44: Như vậy là có thể nắm tay nhau.
- Chương 45: Gặp gỡ
- Chương 46: Anh không về tôi sẽ không ngủ.
- Chương 47: Anh!
- Chương 48: Đứa trẻ
- Chương 49: Không cần lo lắng
- Chương 50: Chiếc điện thoại năm đó
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
- Chương 52: Chúng ta là đồng phạm.
- Chương 53: Bây giờ khác rồi.
- Chương 54: Tương lai còn dài
- Chương 55: Nghĩ là một chuyện
- Chương 56: Cuốn sách dạy cách yêu đương
- Chương 57: Hiện tại anh là bạn trai của em
- Chương 58: Lấy cái này
- Chương 59: Đem cả người anh bồi thường cho em.
- Chương 60: Giải thích
- Chương 61: Ghen rồi?
- Chương 62: Muốn mạng anh rồi.
- Chương 63: Có mang chứng minh thư không?
- Chương 64: Cũng cho em một cái.
- Chương 65: Tìm phòng
- Chương 66: Đi cùng anh đến một nơi
- Chương 67: Để em trang trí nhà cửa
- Chương 68: Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
- Chương 70: Chỉ là bạn tốt
- Chương 71: Cô có chuyện muốn hỏi
- Chương 72: Hiểu lầm
- Chương 73: Đường Lạc Dụ
- Chương 74: Sống tốt hơn em.
- Chương 75: Hoa anh đào mùa xuân
- Chương 76: Chu Nham có phải thích em không?
- Chương 77: Ai là vợ anh.
- Chương 78: Bù đắp
- Chương 79: Em ấy có xe sao?
- Chương 80: Món quà giống nhau
- Chương 81: Phát hiện
- Chương 82: Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh.
- Chương 83: Con bảo vệ ông ấy như vậy có phải con cũng…
- Chương 84: Đồng tính cũng có thể thay đổi.
- Chương 85: Em cũng biết nấu ăn sao?
- Chương 86: Hỗ trợ điều tra
- Chương 87: Tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa (Hai chương gộp một)
- Chương 88: Giống như anh đã bảo vệ em
- Chương 89: Nhiều tuổi hay quên.
- Chương 90: Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
- Chương 91: Anh nói là phù hợp với em.
- Chương 92: Làm một lần đi?
- Chương 93: Ngủ say như heo.
- Chương 94: Nhìn thấy hết rồi.
- Chương 95: Vừa rồi anh không nhịn được.
- Chương 96: Cầu vồng
- Chương 97: Chuyện rất quan trọng
- Chương 98: Cưới cô ấy
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
- Chương 100: Buồn nôn.
- Chương 101: “Vợ ơi, anh yêu em”
- Chương 102: Bắt đầu lại, được không?
- Chương 103: Vật cầu phúc
- Chương 104: Em sẽ giúp thầy.
- Chương 105: Đột Phá
- Chương 106: Điện thoại của con sao vậy?
- Chương 107: Lâu rồi không gặp.
- Chương 108: Hai người giấu giếm chuyện gì?
- Chương 109: Đợi anh trở về.
- Chương 110: Màu Sắc Của Ký Ức
- Chương 111: Ngoài anh trai em, chỉ có anh mới làm vậy.
- Chương 112: Đưa mày qua đó.
- Chương 113: Ra Tay
- Chương 114: Bị Thương
- Chương 115: Ca Phẫu Thuật Của Hai Người
- Chương 116: Nắm Tay
- Chương 117: Xứng Đôi
- Chương 118: “Lạc Du”
- Chương 119: Dựa thêm một chút nữa.
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
- Chương 121: Lại thêm một tuổi mới.
- Chương 122: Anh đi đâu, em theo đó.
- Chương 123: Trước kia đã muốn nắm tay như vậy rồi
- Chương 124: KTV
- Chương 125: Về nhà
- Chương 126: Hai người anh trai của em.
- Chương 127: Bị mèo nhà anh cào trúng chỗ đó.
- Chương 128: Nếu là nơi cách âm tốt
- Chương 129: Bạn trai
- Chương 130: Thực hiện ước nguyện
- Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi
- Chương 132: Sau này sẽ càng ngày càng tốt
- Chương 133: Anh yêu em (HOÀN)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: ji
[Làn khói đã xé nát thế giới của hắn thành từng mảnh lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.]
—–o0o—–
Tổng cộng có bốn bệnh nhân được đưa đến bệnh viện, tất cả đều khoảng 30 tuổi và ngồi ăn chung bàn.
Một trong số đó có bệnh nhân nữ là biểu hiện nhẹ nhất chỉ buồn nôn và nôn mửa, ba bệnh nhân nam còn lại bị đau quặn bụng, kèm theo nôn và sốt, bệnh nhân nặng nhất tứ chi còn không thể cử động.
Trần Lạc Du kiểm tra bệnh nhân nặng nhất, sau khi khám xong, anh đã sắp xếp làm xét nghiệm máu và kiểm tra toàn bộ đường tiêu hóa.
Sau khi có kết quả xét nghiệm, anh xem số liệu và yêu cầu y tá hướng dẫn bệnh nhân ức chế tiết axit dạ dày và điều trị nhiễm trùng.
Khi hoàn thành công việc, anh đến gặp các bệnh nhân do Triệu Tuấn Phàm và một bác sĩ khác tiếp nhận. Các triệu chứng của hai người được kiểm tra là tương tự nhau, bệnh nhân nữ với các triệu chứng nhẹ nhất đã được đưa đi để theo dõi.
Những bệnh nhân này đều là đang ăn thì phát bệnh, được đưa đến cấp cứu kịp thời nên không khó điều trị. Tuy nhiên, đây là vấn đề bệnh liên quan đến ngộ độc thực phẩm cần được báo cáo cho Bộ Y tế.
Trần Lạc Du trở lại văn phòng để giải quyết hồ sơ bệnh án và những việc cần báo cáo. Sau khi làm xong tất cả những việc này, cũng đã hơn năm giờ sáng.
Anh dựa lưng vào ghế, xoa xoa phần eo đau nhức, mệt đến mức không thể cử động.
Trước đây, anh thường xuyên hai ba ngày trực liên tục không nghỉ, nhưng chưa bao giờ mệt như hôm nay.
Anh biết tình trạng cơ thể của mình, biết rằng lúc này anh không thể cầm cự được nữa, vì vậy anh định quay lại phòng trực để nằm nghỉ. Anh vừa bước ra cửa thì thấy một y tá chạy về phía mình nói cần khám gấp bệnh nhân bị cảm đưa vào cấp cứu, lúc đầu bệnh nhân chỉ nói bị cảm dẫn đến phát sốt, chóng mặt, tiêu chảy.
Bác sĩ thực tập Tiểu Phương đã khám qua và sắp xếp cho bệnh nhân đi truyền dịch, nhưng bệnh nhân còn chưa đi truyền dịch đã ngất đi, hiện tại đang cấp cứu, muốn nhờ anh đến xem giúp.
Trần Lạc Du lập tức chạy đến phòng cấp cứu cùng y tá, nhưng anh sau vài bước đã dừng lại, một tay chống lên tường, lắc đầu.
“Chủ nhiệm Trần?” Thấy anh có gì đó không ổn, y tá chạy tới đỡ anh: “Anh không sao chứ? Sao sắc mặt anh tệ như vậy?”
Vừa rồi Trần Lạc Du cảm thấy chóng mặt, nhưng chỉ là chốc lát, đứng lại cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Anh nói không sao cả, tiếp tục chạy về phía phòng cấp cứu, đến nơi thì thấy Triệu Tuấn Phàm ở trước giường bệnh số 5.
Bệnh nhân là một người đàn ông khoảng 20 tuổi. Trần Lạc Du nhìn vào những giá trị trên máy điện tim gần đó, nhịp tim đã đạt 190. Triệu Tuấn Phàm đang sử dụng máy khử rung tim (*) để cấp cứu.
(*) Máy khử rung tim hay là máy sốc tim. Thiết bị này thường được sử dụng vào những ca cấp cứu về tim mạch. Đây là sản phẩm khá quan trọng trong hồi sức cấp cứu, sử dụng phương pháp năng lượng điện để giúp bệnh nhân khôi phục nhịp tim lại bình thường.
“Tình hình thế nào?”
Anh bước sang một bên và lắng nghe Tiểu Phương giải thích bệnh tình. Lúc này, nhịp tim của bệnh nhân giảm trở lại 90. Anh dùng ống nghe để xác nhận nhịp tim, một lúc sau vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, nói với Triệu Tuấn Phàm: “Lập tức kiểm tra điện tâm đồ, xét nghiệm máu, sinh hóa máu, xét nghiệm men tim (*), và xét nghiệm căn nguyên tim.”
(*) Xét nghiệm men tim:
để đo mức độ tổn thương và chết của các tế bào cơ tim, giúp xác định được mức độ tổn thương bằng cách đo nồng độ một số enzym và protein được tiết ra khi tế bào cơ tim bị chết.
“Và siêu âm tim.”
Vừa dứt lời, y tá vội vàng lấy máu của bệnh nhân, sắc mặt Triệu Tuấn Phàm trở nên rất xấu, muốn hỏi anh có phải nghi ngờ viêm cơ tim do virus không, nhịp tim của bệnh nhân lại là nhịp nhanh thất.
“Chuyển đổi điện đồng bộ, 100 jun.” Trần Lạc Du lạnh lùng nói.
Triệu Tuấn Phàm ngay lập tức quay lại để nạp điện, sau khi cấp cứu lại cho bệnh nhân, nhịp tim của bệnh nhân đã giảm xuống khoảng 90. Trần Lạc Du nói với một y tá khác bên cạnh: “Tiêm 70 mg Propafenone (*) vào tĩnh mạch.”
(*)
Thuốc Propafenon là thuốc chống loạn nhịp nhóm Ic có tác dụng gây tê và còn có tác dụng trực tiếp ổn định màng tế bào cơ tim.
Y tá lập tức đi ra ngoài, nhưng máy đo điện tâm đồ phát ra âm thanh cảnh báo. Nhịp tim của bệnh nhân tiếp tục giảm. Triệu Tuấn Phàm thực hiện ép ngoại tâm thu cho bệnh nhân. Trần Lạc Du tháo mặt nạ dưỡng khí ra và lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị đặt nội khí quản.”
Anh ôm đầu bệnh nhân ra sau, lấy ống soi thanh quản do y tá đưa cho rồi từ từ đưa vào theo độ cong của lưỡi, sau khi đến vị trí, anh đưa ống khí quản vào, rút lõi ống ra, để bác sĩ thực tập Tiểu Phương nghe vị trí, xác nhận là chính xác mới tiếp tục xử lý.
Sau khi đặt nội khí quản, bệnh nhân có tiếng thở đều ở cả hai phổi và nhịp tim giảm trở lại 80. Sau khi tiếp tục quan sát một lúc, không thấy nhịp nhanh thất, Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm và bảo Triệu Tuấn Phàm liên hệ với bác sĩ trực khoa phẫu thuật tim để hội chẩn.
Khi bác sĩ phẫu thuật tim đến phòng cấp cứu, số liệu trong phòng thí nghiệm cũng hiện ra, đó đúng là viêm cơ tim do virus, bác sĩ phẫu thuật tim ngay lập tức đưa bệnh nhân đi phẫu thuật.
Triệu Tuấn Phàm dựa vào bức tường bên cạnh, muốn nói với Trần Lạc Du người đàn ông này thực sự muốn mạng của mình, nhưng nhìn thấy Trần Lạc Du đang ôm bụng của mình bằng tay trái, đột nhiên không báo trước mà nôn mửa.
Triệu Tuấn Phàm sải bước tới gần anh, nâng anh lên và nói: “Cậu sao thế?”
Trần Lạc Du vừa rồi chỉ là nôn khan, cả ngày anh chỉ có ăn qua thanh sô cô la, dạ dày căn bản không có thứ gì khác. Anh không biết tại sao anh lại cảm thấy buồn nôn, anh chỉ cảm thấy rất mệt mỏi và chóng mặt.
Anh xua tay với Triệu Tuấn Phàm, ý bảo anh vẫn ổn. Vừa đặt tay xuống, một cơn buồn nôn dữ dội khác ập đến, lần này, nôn khan vài lần, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống khóe mắt.
Thấy anh khó chịu như vậy, Triệu Tuấn Phàm nhanh chóng dìu anh đến giường cấp cứu trống bên cạnh, sau khi kiểm tra thì phát hiện huyết áp và đường huyết đều thấp, ngón tay run rẩy, liền nhớ tới lúc tối bảo anh đi căng tin ăn nhưng anh không đi, lập tức kêu y tá mang nước đường glucose tới.
Là một bác sĩ, đây là lần đầu tiên Trần Lạc Du nhìn trần phòng cấp cứu từ góc độ này, nhưng bởi vì ý thức hoảng hốt nên không thể tự hỏi. Mãi đến khi uống xong nước đường glucose, một lúc sau, anh mới có thể nhìn thấy những khuôn mặt bên cạnh giường bệnh.
Không có bệnh nhân nào khác trong phòng cấp cứu lúc này, một số bác sĩ và y tá đang quan sát anh bên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng.
Anh cảm thấy xấu hổ định ngồi dậy, lúc này Triệu Tuấn Phàm đã đẩy hai người ra rồi chen vào, đưa cho anh một miếng sô cô la đã xé vỏ: “Ăn chút đi.”
Anh cầm lấy nó và bẻ một miếng, đưa phần còn lại cho Triệu Tuấn Phàm. Y tá Tiểu Dương nắm cánh tay anh thuyết phục: “Chủ nhiệm Trần, anh đừng vội vàng rời giường, cẩn thận anh lại ngất xỉu.”
“Tôi không sao.” Trên mặt không có chút màu máu, nhưng tình trạng của anh đã tốt hơn trước. “Đây là phòng cấp cứu. Nếu những bệnh nhân khác vào, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra”.
“Thì làm sao, nhân viên y tế cũng là người chẳng lẽ không thể mắc bệnh?” Tiểu Dương nhanh miệng thì thầm.
“Vậy quay trở lại phòng nghỉ nằm ở đó.” Triệu Tuấn Phàm giải vây giúp anh: “Nằm ở đây cũng không thể thả lỏng”.
Lúc này mọi người mới rời đi, Trần Lạc Du lúc xuống giường chân vẫn còn hơi yếu, không muốn thu hút sự chú ý nữa nên nhất định muốn bước ra ngoài. Bên ngoài hành lang, Triệu Tuấn Phàm, người đang đỡ anh lại dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Lạc Du cũng nhìn lại, bác sĩ thực tập Tiểu Phương đi phía sau, dùng ngón tay khẩn trương vân vê túi áo blouse trắng.
Triệu Tuấn Phàm không thích dáng vẻ ngượng ngùng này nhất nên hỏi lại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tiểu Phương vốn đã rất lo lắng, nhưng khi Triệu Tuấn Phàm khuôn mặt lạnh lùng gặng hỏi, mắt cậu bắt đầu đỏ lên, giọng ngày càng nhỏ: “Chủ nhiệm Trần, tôi xin lỗi.”
Trần Lạc Du đoán được cậu đi theo là muốn nói gì nên gạt tay Triệu Tuấn Phàm ra rồi đứng thẳng dậy: “Xác suất lần đầu tiên phát hiện ra bệnh viêm cơ tim do virus tương đối thấp, cậu là thực tập sinh, lần này không ai trách cậu đâu, chỉ cần lần sau chú ý”.
Tiểu Phương gật đầu lia lịa, nghẹn ngào nói lời cảm ơn trước khi rời đi. Triệu Tuấn Phàm lần nữa đỡ lấy cánh tay của Trần Lạc Du, trầm giọng nói: “Cậu luôn dễ nói chuyện như vậy, khiến tôi giống như một vị thần mặt đen.”
Trần Lạc Du không nói gì, nhưng đi đến ngã ba đường cũng không đi về phía phòng nghỉ. Triệu Tuấn Phàm hỏi anh muốn làm gì, anh nói anh đến văn phòng để hoàn thành hồ sơ bệnh án.
“Tôi làm giúp cậu.” Triệu Tuấn Phàm cau mày: “Xem cậu thành cái dạng gì rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi”.
Anh nói: “Tôi không thể ngủ trong phòng trực.”
“Vậy cậu về đi, chờ tôi mười phút, tôi đi giải thích một chút rồi đưa cậu về nhà.”
Bây giờ đã gần sáu giờ, thường phòng cấp cứu giờ này tương đối rảnh rỗi, Trần Lạc Du thật sự không nhịn được nữa nên cũng không từ chối, dù sao Triệu Tuấn Phàm đưa anh đi tới đi lui nhiều nhất nửa giờ cũng có thể quay trở lại.
Sau khi lên xe, Triệu Tuấn Phàm muốn hỏi anh có muốn ăn gì không, nhìn anh yếu ớt như vậy sợ ăn xong sẽ nôn tiếp, y đưa cho anh thanh sô cô la còn thừa, về đến tiểu khu lại đem anh đỡ lên tầng.
Từ khi mùa đông đến, thành phố bên sông này nhìn có chút tăm tối, hôm nay trời lại nhiều mây, mây mù bao phủ trên đỉnh đầu, âm u như trời sắp mưa.
Anh liếc nhìn tiểu khu cũ kĩ yên tĩnh muốn nói sẽ tốt hơn nếu anh tự đi lên, nhưng Triệu Tuấn Phàm đã đặt cánh tay phải lên vai và cõng anh lên lầu.
Sở dĩ anh không muốn để Triệu Tuấn Phàm đưa lên là vì anh không muốn bị Trần Phi Lân nhìn thấy, sau khi bước lên vài bước, anh lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Còn sớm như vậy hẳn Trần Phi Lân vẫn còn ngủ, cho dù có không khéo mà chạm mặt, Trần Phi Lân cũng sẽ không quan tâm.
Nghĩ đến điều này cảm thấy hậm hực, khi lên đến tầng ba, anh cảm thấy khó thở và phải dựa vào tường. Triệu Tuấn Phàm trước đây chưa từng thấy anh mệt mỏi như vậy, nghĩ rằng còn phải lên ba tầng nữa, dứt khoát ở trước mặt anh ngồi xổm xuống, không nói hai lời mà kéo cánh tay giúp anh đứng dậy.
Trần Lạc Du giật mình, còn chưa kịp để Triệu Tuấn Phàm buông mình ra, thì một bóng người đã xuất hiện ở chỗ rẽ trên tầng.
Sau khi nhìn rõ người đàn ông đó, anh cứng người lại, thầm nghĩ lo lắng cái gì là cái đó đến.
Trần Phi Lân mặc bộ đồ thể thao, trên chân là đôi giầy chạy bộ, giống như bóng ma đứng ở hành lang. Chiếc mũ bóng chày che khuất biểu cảm trên mặt hắn, Trần Lạc Du không thể xác định vừa rồi cảm giác được tầm mắt có phải là ảo giác hay không.
Triệu Tuấn Phàm đang cõng Trần Lạc Du trên lưng, không tiện ngẩng đầu nhìn lên, đi được vài bước liền phát hiện có người ở lối rẽ.
“Làm ơn nhường đường một chút” Y nói.
Trần Lạc Du nắm chặt vải len trên vai Triệu Tuấn Phàm, nhưng anh không thể nhịn được khi Trần Phi Lân nghiêng người tránh sang một bên, quay đầu lại nhìn.
Trần Phi Lân nhìn chằm chằm xuống những bậc thang, giống như hắn không thể chờ nổi muốn đi xuống lầu. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi Triệu Tuấn Phàm tiến thêm một bước nữa, anh đột nhiên kéo cánh tay của Trần Phi Lân.
Trần Phi Lân tránh sang một bên, nhưng thay vì nắm lấy, anh lại mất thăng bằng. Cùng với tiếng hét “Này” của Triệu Tuấn Phàm, phía sau lưng được người vững vàng đỡ, cuối cùng tay phải của anh cũng bắt được người đàn ông.
Trần Phi Lân nhìn anh, mặc dù hành lang tối om, anh vẫn có thể nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt ấy.
Giống như lần đó bị anh bị tạt sơn, ánh mắt Trần Phi Lân nhìn anh không giấu nổi sự lo lắng.
“Cảm ơn.” Giọng của Triệu Tuấn Phàm truyền đến, Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân cúi đầu xuống, vội vàng đáp “Không có gì”, rồi biến mất ở chỗ rẽ sau vài bước chân.
Trở về nhà, Triệu Tuấn Phàm bảo Trần Lạc Du gọi điện nếu có chuyện gì xảy ra. Sau khi y đi, Trần Lạc Du đi tắm nước nóng, lúc đi ra cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vì vậy anh muốn ăn chút gì đó để chờ Trần Phi Lân trở lại.
Anh mở tầng dưới của tủ lạnh, lấy một túi xíu mại hấp lên, sau đó dựa vào ghế sô pha.
Vốn dĩ anh muốn nhắm mắt một lúc, nhưng là bởi vì quá mệt mỏi, thật sự ngửa đầu ngủ thiếp đi, anh ngủ rất sâu.
Nước trong nồi nhanh chóng sôi cạn, mùi khét lẹt tỏa ra, tràn ngập khắp căn phòng trong chốc lát, bay ra ngoài hành lang qua khe cửa và cửa sổ bếp.
Khi Trần Phi Lân quay lại, hắn nghe thấy một bà mẹ đi ra ngoài trên tầng 4 hỏi con trai mình có phải có mùi khét không?
Hắn bị viêm mũi nhẹ, lâu lâu không ngửi được, nhưng thấy người con gật đầu bảo có trong lòng liền cảnh giác lên. Quả nhiên, đền tầng năm mùi này càng trở nên rõ ràng.
Trước khi quyết định thuê ở đây, Tào Tư đã nhờ người điều tra tình trạng người ở và tình huống của tòa nhà. Chỉ có ba hộ gia đình ở tầng 5. Hắn kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ của ba căn hộ đều thấy không có vấn đề gì, ngay lập tức hiểu ra, hai bước thành ba bước chạy thật nhanh đi lên.
Trước cửa phòng 601, làn khói đã xé nát thế giới của hắn thành từng mảnh lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Tiếng ù tai đột nhiên nổ vang trong tâm trí hắn, hiện tại tất cả lý trí đã được thay thế bằng một cảm xúc nào đó. Hắn ra sức đập cửa và hét lên: “Lạc Du! Ra ngoài!”
“Trần Lạc Du!”
————————-
Tác giả nói: Tôi biết bạn đang chờ đợi điều gì, muốn bắt đầu rồi.
Ji thở: edit phần bệnh tật liên quan đến nghề nghiệp bác sĩ mà đau trứng quá, tôi không biết làm. (
~>~)