- Trang chủ
- Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
- Chương 21: Gay Bar
Chương 21: Gay Bar
Truyện: Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
Tác giả: Lâm Quang Hi
- Chương 1: Gặp lại
- Chương 2: Bạn gái?
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
- Chương 4: Người thuê nhà
- Chương 5: Cậu nói cái gì?
- Chương 6: Một phần của ký ức
- Chương 7: Không liên quan đến cậu
- Chương 8: Anh có khăn giấy không?
- Chương 9: Tên khốn!
- Chương 10: Chuyện năm đó
- Chương 11: Bệnh tật
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
- Chương 13: Tôi bị trầm cảm
- Chương 14: Rất đau
- Chương 15: Không có quá khứ!
- Chương 16: Tất cả những anh chàng đẹp trai đều có chủ?
- Chương 17: Có đắt không?
- Chương 18: Anh mẹ nó…
- Chương 19: Chúng ta có cùng họ
- Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.
- Chương 21: Gay Bar
- Chương 22: Người này rất khó theo đuổi
- Chương 23: Thuê phòng
- Chương 24: Cậu có muốn tắm không?
- Chương 25: Quá nhiều
- Chương 26: Lý do để thích một ai đó
- Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa
- Chương 28: Tôi không ngủ được
- Chương 29: Đè ép
- Chương 30: Tự tìm đào hoa
- Chương 31: Cốc của em là tôi làm
- Chương 32: Đều là đồng tính.
- Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.
- Chương 34: Muốn gặp anh
- Chương 35: Hai thế giới
- Chương 36: Rất khó để buông tay
- Chương 37: Suy nghĩ của hai người
- Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.
- Chương 39: Thật sự không nhớ?
- Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.
- Chương 41: Anh muốn làm gì?
- Chương 42: Ngủ cùng nhau
- Chương 43: Giống một kẻ ngốc
- Chương 44: Như vậy là có thể nắm tay nhau.
- Chương 45: Gặp gỡ
- Chương 46: Anh không về tôi sẽ không ngủ.
- Chương 47: Anh!
- Chương 48: Đứa trẻ
- Chương 49: Không cần lo lắng
- Chương 50: Chiếc điện thoại năm đó
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
- Chương 52: Chúng ta là đồng phạm.
- Chương 53: Bây giờ khác rồi.
- Chương 54: Tương lai còn dài
- Chương 55: Nghĩ là một chuyện
- Chương 56: Cuốn sách dạy cách yêu đương
- Chương 57: Hiện tại anh là bạn trai của em
- Chương 58: Lấy cái này
- Chương 59: Đem cả người anh bồi thường cho em.
- Chương 60: Giải thích
- Chương 61: Ghen rồi?
- Chương 62: Muốn mạng anh rồi.
- Chương 63: Có mang chứng minh thư không?
- Chương 64: Cũng cho em một cái.
- Chương 65: Tìm phòng
- Chương 66: Đi cùng anh đến một nơi
- Chương 67: Để em trang trí nhà cửa
- Chương 68: Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
- Chương 70: Chỉ là bạn tốt
- Chương 71: Cô có chuyện muốn hỏi
- Chương 72: Hiểu lầm
- Chương 73: Đường Lạc Dụ
- Chương 74: Sống tốt hơn em.
- Chương 75: Hoa anh đào mùa xuân
- Chương 76: Chu Nham có phải thích em không?
- Chương 77: Ai là vợ anh.
- Chương 78: Bù đắp
- Chương 79: Em ấy có xe sao?
- Chương 80: Món quà giống nhau
- Chương 81: Phát hiện
- Chương 82: Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh.
- Chương 83: Con bảo vệ ông ấy như vậy có phải con cũng…
- Chương 84: Đồng tính cũng có thể thay đổi.
- Chương 85: Em cũng biết nấu ăn sao?
- Chương 86: Hỗ trợ điều tra
- Chương 87: Tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa (Hai chương gộp một)
- Chương 88: Giống như anh đã bảo vệ em
- Chương 89: Nhiều tuổi hay quên.
- Chương 90: Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
- Chương 91: Anh nói là phù hợp với em.
- Chương 92: Làm một lần đi?
- Chương 93: Ngủ say như heo.
- Chương 94: Nhìn thấy hết rồi.
- Chương 95: Vừa rồi anh không nhịn được.
- Chương 96: Cầu vồng
- Chương 97: Chuyện rất quan trọng
- Chương 98: Cưới cô ấy
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
- Chương 100: Buồn nôn.
- Chương 101: “Vợ ơi, anh yêu em”
- Chương 102: Bắt đầu lại, được không?
- Chương 103: Vật cầu phúc
- Chương 104: Em sẽ giúp thầy.
- Chương 105: Đột Phá
- Chương 106: Điện thoại của con sao vậy?
- Chương 107: Lâu rồi không gặp.
- Chương 108: Hai người giấu giếm chuyện gì?
- Chương 109: Đợi anh trở về.
- Chương 110: Màu Sắc Của Ký Ức
- Chương 111: Ngoài anh trai em, chỉ có anh mới làm vậy.
- Chương 112: Đưa mày qua đó.
- Chương 113: Ra Tay
- Chương 114: Bị Thương
- Chương 115: Ca Phẫu Thuật Của Hai Người
- Chương 116: Nắm Tay
- Chương 117: Xứng Đôi
- Chương 118: “Lạc Du”
- Chương 119: Dựa thêm một chút nữa.
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
- Chương 121: Lại thêm một tuổi mới.
- Chương 122: Anh đi đâu, em theo đó.
- Chương 123: Trước kia đã muốn nắm tay như vậy rồi
- Chương 124: KTV
- Chương 125: Về nhà
- Chương 126: Hai người anh trai của em.
- Chương 127: Bị mèo nhà anh cào trúng chỗ đó.
- Chương 128: Nếu là nơi cách âm tốt
- Chương 129: Bạn trai
- Chương 130: Thực hiện ước nguyện
- Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi
- Chương 132: Sau này sẽ càng ngày càng tốt
- Chương 133: Anh yêu em (HOÀN)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Edit: ji
[C
ó
biết đàn ông với đàn ông làm như thế nào không
?
]
—–o0o—–
Lấy điện thoại dưới gối ra, Trần Lạc Du cầm đồng hồ báo thức lên kiểm tra.
Trước khi đi ngủ, rõ ràng anh đã hẹn lúc năm giờ rời giường, nhưng đồng hồ báo thức không! có! kêu!
Anh mở tin nhắn ra xem lần nữa, sau đó bất đắc dĩ mà lau mặt.
Trần Phi Lân thực sự không gửi cho anh một tin nhắn nào.
Buổi tối hôm trước hẹn thời gian, có phải Trần Phi Lân bán tín bán nghi với khả năng thức dậy của anh hay không. Thật tốt, anh dùng sức tát vào mặt mình.
Anh ném điện thoại xuống giường, chiếc iPhone 6 màu trắng lật bật rồi rơi xuống đất. Chung Hàng giúp anh nhặt lên, hỏi: “Sao mới sáng sớm đã tức giận như vậy, ai chọc cậu thế?”
Anh có nỗi khổ không nói nên lời, đành phải nằm trở lại, nhắm mắt tự mình hờn dỗi.
Buổi sáng, anh ở trong thư viện, vẫn luôn lơ đễnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, nghĩ xem nên giải thích với Trần Phi Lân như thế nào. Mặc dù cảm thấy nên nói ra sự thật nhưng anh lại bực bội khi nghĩ đến việc Trần Phi Lân không thấy mình cũng không nhắn tin qua hỏi thăm, cảm thấy thật thất bại.
Có lẽ trong mắt Trần Phi Lân, lời đề nghị của anh cũng chỉ là thuận miệng mà nói, không cần thực hiện một cách nghiêm túc.
Anh nằm xuống bàn, giáo sư đang say sưa giảng lý thuyết trên máy chiếu như đang hát ru khiến anh càng lúc càng buồn ngủ. Thật vất vả cũng đến buổi trưa, anh và Chung Hàng đến nhà ăn của trường ăn cơm, vừa cầm lấy cái khay sắt thì điện thoại trong túi quần rung lên, anh lấy ra liếc mắt một cái rồi dừng lại.
Trên màn hình hiện lên tin nhắn của Trần Phi Lân: [Sao sáng nay cậu không qua, cậu ngủ quên à? 】
Chung Hàng ở phía sau, thấy anh không nhúc nhích liền nhắc nhở tiến lên. Vừa dứt lời đã thấy anh quay lại, cất đĩa đi với vẻ mặt hớn hở nói: “Thôi không ăn ở căng tin, đi ăn Pizza Hut.”
Ngồi xuống nhà hàng Pizza Hut gần trường, Trần Lạc Du gọi một suất lớn gồm pizza phô mai nhiều thịt bò, thịt bê hầm kiểu Ý, cá hồi Lasagna, gọi thêm một ít đồ ăn nhẹ và bánh ngọt, phần còn lại giao cho Chung Hàng.
Nhìn thấy anh lấy nhiều như vậy, Chung Hàng hỏi anh có thể ăn hết hay không? Anh nói sáng nay chưa ăn sáng nên rất đói.
Sau khi đợi người phục vụ đi khỏi, Chung Hàng hỏi anh tại sao lại vui vẻ như vậy, anh cười không nói, cúi đầu nhìn điện thoại.
Buổi chiều, hai người tiếp tục đến thư viện, bốn giờ, Trần Lạc Du một mình trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, sau đó đi đến cửa Đông bắt taxi. Hơn mười phút sau, anh nhìn thấy Trần Phi Lân ở cổng phía Nam của đại học Công an.
Người đàn ông đeo một chiếc túi thể thao trước ngực, mặc một chiếc áo phông đen cổ tròn và quần jean rất đơn giản, chiều cao 1,83 mét cùng với ngoại hình vượt trội khiến hắn vô cùng nổi bật trong đám đông. Hắn đứng trước bảng hiệu bằng đá gửi tin nhắn, ánh hoàng hôn mạ vàng chiếu vào người, ánh sáng tản mạn mang đến chút cảm giác mơ hồ. Trần Lạc Du không nhìn rõ đôi mắt, nhưng có thể thấy khóe miệng hắn cong lên, tựa hồ đang cười.
Sờ sờ điện thoại vẫn luôn không có động tĩnh, Trần Lạc Du cầm tiền lẻ tài xế đưa bước xuống xe, vừa đóng cửa liền phát hiện hắn đặt điện thoại bên tai, giống như đang nghe điện thoại. Chưa nói được hai câu lại cười, đôi lông mày cong lên, trông rất hạnh phúc.
Trần Lạc Du không quấy rầy hắn, nhưng trong lúc chờ hắn nói chuyện điện thoại, tâm tình thoải mái kéo dài cả buổi chiều cũng dần dần bốc hơi.
Từ sau buổi tối ở quán bar, hai người đã trở nên quen thuộc với nhau, anh thấy Trần Phi Lân không khó gần như anh nghĩ, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười sống động hiếm có trên khuôn mặt Trần Phi Lân, anh tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Trên đời này làm sao có nhiều gay như vậy, mình thích họ tình cờ họ cũng thích mình, xác suất cùng ở trong một vòng của bọn họ là cực kỳ thấp.
Làm sao anh có thể may mắn như vậy?
Đá những viên sỏi dưới chân mình, Trần Lạc Du đợi vài phút mới ngẩng đầu lên. Trần Phi Lân đã nói chuyện điện thoại xong, nhưng hắn không phát hiện ra anh, vẫn chăm chú nhìn điện thoại.
Anh đột nhiên không muốn đến đó, cảm thấy thật sự nhàm chán. Lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trần Phi Lân, hỏi anh đang ở đâu?
Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong giây lát, cuối cùng bước lên phía trước và đi về phía Trần Phi Lân.
Sau khi đến trước mặt hắn, anh điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Chiều nay Trần Phi Lân không sắp xếp đi làm thêm, liền ở trong ký túc xá ngủ bù, ngủ đủ giấc liền tỉnh dậy, hắn nói: “Chưa, cậu thì sao?”
“Cũng chưa”.
“Vậy ăn gì rồi đi bơi.”
“Được.”
Trần Lạc Du nhìn xung quanh, Trần Phi Lân đang định nói với anh điều gì đó thì bị một giọng nói rất dễ nghe cắt ngang.
Hai người họ quay đầu lại cùng lúc, một cô gái mặc váy trắng trên váy có những bông hoa đi về phía họ, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt xinh xắn, mái tóc dài buông xõa quanh eo khi cô ấy bước đi.
Nhìn thoáng qua Trần Lạc Du nhận ra cô ấy chính là cô gái đã đi cùng Trần Phi Lân ở bể bơi lần trước.
Đến gần, Trần Phi Lân giới thiệu họ với nhau.
Cô gái tên là Thái Thơ Nghi, học cùng lớp với Trần Phi Lân. Cô sảng khoái đưa tay về phía Trần Lạc Du: “Lần trước đã gặp qua, cậu là sinh viên y khoa?”
Trần Lạc Du bắt tay cô: “Ừm, tôi học lâm sàng.”
“Cảm ơn cậu lần trước.” Thái Thơ Nghi mỉm cười vỗ vai Trần Phi Lân: “Người này làm thêm đến mệt chết rồi vẫn còn muốn luyện tập chăm chỉ. Rất may là không có chuyện gì xảy ra, nếu không tôi phạm tội lớn rồi”.
Thu hồi tầm mắt từ trên vai của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhẹ giọng nói: “Không có chi, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì”.
Thái Thơ Nghi nhìn Trần Phi Lân: “Bữa tối ăn gì?”
Trần Phi Lân cũng nhìn cô: “Vẫn chưa quyết định.”
Trong lòng lộp bộp, Trần Lạc Du không thể tin được mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, nhưng anh vẫn nghe câu hỏi tiếp theo của Thái Thơ Nghi: “Còn cậu, Lạc Du? Cậu muốn ăn gì?”
Ngồi trong quán ăn nhanh, Trần Lạc Du nhìn đám đông bên ngoài không chút biểu cảm, lắng nghe Trần Phi Lân và Thái Thơ Nghi thảo luận về kiến thức ngành học.
Anh là một sinh viên y khoa không thể hiểu lý thuyết pháp lý phức tạp, vì vậy anh lấy di động ra xem. Một lúc sau, anh cảm thấy Trần Phi Lân chạm vào cánh tay mình và nói: “Tôi đi mua bao thuốc”.
Anh gật đầu, sau khi Trần Phi Lân rời đi, anh tiếp tục nhìn vào điện thoại của mình, không bao lâu nghe thấy Thái Thơ Nghi hỏi anh: “Cậu học ở Đại học Vũ Hán hay Đồng Tế?”
“Đồng Tế.”
Thái Thơ Nghi nói: “Tôi cũng có một người bạn học ở đó, nhưng cô ấy học về nha khoa”.
Anh nói: “Nha khoa học không mệt, thích hợp với con gái”.
“Không mệt, nhưng cô ấy nói rằng học hành rất căng thẳng. Cậu so với cô ấy học hành càng căng thẳng hơn nhỉ”.
Học cấp cứu thực sự là một môn học rất mệt mỏi trong y học lâm sàng, cần phải nắm vững rất nhiều kiến thức. Nhưng Trần Lạc Du luôn đạt điểm cao nên anh không cảm thấy áp lực.
Anh cười: “Vẫn ổn, học luật còn phải học nhiều thứ nữa, cũng không dễ dàng”.
Thái Thơ Nghi cũng cười: “Học rất vất vả nhưng Trần Phi Lân thì khác. Cậu ấy rất thông minh nên không làm khó được cậu ấy”.
“Đó là lý do tại sao cậu ấy có nhiều thời gian để làm thêm?”
“Cậu cũng biết cậu ấy làm thêm?” Thái Thơ Nghi có chút kinh ngạc: “Không còn cách nào, hoàn cảnh gia đình cậu ấy không tốt, trên vai còn mang nhiều gánh nặng”..
Trần Lạc Du muốn biết thêm về hoàn cảnh gia đình của Trần Phi Lân, nhưng nghĩ đến mình tìm hiểu như vậy, nói không chừng quay đầu cô ấy nói lại với Trần Phi Lân, Trần Phi Lân sẽ không vui, vì vậy anh kìm lại và hỏi một câu hỏi khác.
“Xem ra quan hệ của hai người khá tốt, hai người đang hẹn hò sao?”
Thái Thơ Nghi mở nắp chai nước soda, không uống mà nở nụ cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu ấy và tôi là bạn tốt của nhau, nhưng Hệ Hoa của chúng tôi lại thích cậu ấy.”
Theo quan điểm của Trần Lạc Du, ngoại hình của Thái Thơ Nghi đã rất xinh đẹp, như vậy Hệ Hoa kia chẳng phải là càng ưu tú sao?
Cầm lon Cola lên uống, Trần Lạc Du không nói nữa.
Một lúc sau Trần Phi Lân quay lại, và món mì bò họ gọi cũng đã được dọn ra. Tuy nhiên, Trần Lạc Du không muốn ăn, ăn mì bò trong bát như đang nhai sáp. Trần Phi Lân quay đầu nhìn anh nói: “Vừa rồi tôi không có thời gian nói với cậu, Thái Thơ Nghi sẽ cùng chúng ta đi bơi”.
Trần Lạc Dư siết chặt đũa.
Anh tưởng rằng mình sẽ đi bơi cùng với Trần Phi Lân, không ngờ Trần Phi Lân lại hẹn cả Thái Thơ Nghi. Tâm trạng tốt sau những lần liên tiếp đả kích đã tiêu hao hầu như không còn, anh hoàn toàn không muốn đi, liền tìm cớ để từ chối.
Trần Phi Lân nói vậy lần sau cũng được. Anh “ừm” một tiếng, thấy hai người cùng nhau rời đi sau khi ăn xong.
Anh dựa vào lưng ghế, châm điếu thuốc, bóp đôi hạt nổ và hít vài hơi.
Phía chân trời ánh hoàng hôn rực rỡ, bóng đêm cần một thời gian nữa mới tới, anh không muốn về ký túc xá sớm như vậy nên tìm một câu lạc bộ bi-a để giải tỏa sự buồn chán. Kỹ năng chơi bi-a của anh rất tốt, sau hai hiệp, có người đến hỏi anh có muốn chơi cùng nhau không.
Anh không có tâm trạng đi đối phó với người lạ, đúng lúc điện thoại reo vang, là Chu Nham gọi đến, hỏi anh đang ở đâu? Anh nói địa điểm, không đến 30 phút Chu Nham đã xuất hiện, mang đến cho anh một cốc sữa đậu đỏ Đơn Mỹ.
Vốn dĩ sau vài trận đánh tâm tình của anh đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nhìn thấy cốc sữa đậu đỏ, anh lại nghĩ đến Trần Phi Lân, sắc mặt càng ngày càng tệ.
Chu Nham nào biết trà sữa đặc biệt mua cho anh sẽ khiến anh cảm thấy tồi tệ, khi người phục vụ đang đặt bóng, Chu Nham hỏi anh tại sao anh lại chơi một mình mà không gọi cậu tới.
Trần Lạc Du vô cảm nói: “Ai mà biết cậu ở chỗ đóa hoa nào”.
Những người con gái xung quanh Chu Nham rất nhiều, nhưng đều chỉ là chơi chơi, bây giờ nghe Trần Lạc Du nói như vậy liền nói: “Cậu không giống, nếu cậu tìm tôi, tôi nhất định sẽ không để ý đến mấy người con gái ấy”.
Trần Lạc Du đã nghe cậu ta nói đùa kiểu đó quá nhiều lần, cũng lười trả lời. Sau khi người phục vụ đặt bóng, anh bắt đầu bằng một cú đánh, kết quả cú đánh này khá suôn sẻ, theo thứ tự đều rơi vào lỗ, kể cả những góc độ khó nhằn cũng thuận lợi giải quyết.
Chu Nham lau gậy bằng phấn hồi lâu cũng không có cơ hội xuống tay, đành phải gọi người phục vụ tiếp tục đặt bóng. Những ván tiếp theo Trần Lạc Du vẫn đè bẹp cậu, nhưng Chu Nham cũng không để ý, kỹ năng chơi bi-a của cậu chỉ ở mức trung bình, cũng chỉ vì Trần Lạc Du mới chơi cái này.
Rời khỏi quán bi-a đã 9 giờ 30 phút, Chu Nham hỏi Trần Lạc Du có muốn đi uống nước không. Anh nói được, đi đến một quán bar gần đó cùng Chu Nham.
Quán bar này có ca sĩ cố định, khi Trần Lạc Du bước vào, anh nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai đang ngồi ở trung tâm của sân khấu, ôm đàn ghi-ta vừa chơi vừa hát.
Chu Nham tìm một vị trí trong góc và ngồi xuống, anh muốn gọi Lorna, nhưng Chu Nham bảo đừng uống rượu đó, gọi một chai rượu GIN. Sau một vài ly rượu, chàng trai trên sân khấu đi xuống, đèn trong khán đài mờ tối, sau đó âm nhạc bắt đầu vang lên, sương trắng bay quanh sân khấu, mấy thanh niên mặc bộ đồ quyến rũ bước lên sân khấu, cùng với âm thanh nhảy vũ đạo nóng bỏng.
Trần Lạc Du liếc nhìn vài cái trước khi nhận ra có điều gì đó không ổn, cuối cùng phát hiện ra dường như không có phụ nữ trong quán bar. Anh quay lại nhìn Chu Nham, cậu ta bắt chéo chân, bộ dáng lười biếng thưởng thức người trên sân khấu đang biểu diễn, một chút cũng không cảm thấy kì quái.
Anh trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Chu Nham để ý đến vẻ mặt của anh, nghiêng người hỏi: “Làm sao vậy? Thấy k*ch th*ch không?”
Chu Nham nháy mắt với anh, nụ cười của cậu mang một cảm giác khó tả. Anh lại nhìn biểu diễn trên sân khấu thấy mấy người đàn ông quay lưng về phía sân khấu, hai tay chống hông vặn vẹo mông, cuối cùng anh cũng hiểu ra, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Chu Nham.
“Đây là Gay Bar ?!”
Chu Nham tiếp tục cười: “Đúng vậy, đưa cậu đến đây mở mang tầm mắt, thấy thế nào?”
Anh chưa bao giờ đến một quán bar như thế này, càng không nghĩ tới Chu Nham sẽ đến gay bar với tư cách là một người dị tính.
Anh tuy rằng chưa từng yêu ai, nhưng giấu giếm chuyện này rất tốt, Chu Nham hẳn là không thể nhìn ra được xu hướng t*nh d*c của anh.
Anh tự an ủi mình trong lòng, vẻ mặt ủ rũ nói: “Cậu có bệnh à? Dẫn tôi đến một nơi như thế này uống rượu.”
Chu Nham siết chặt bả vai anh, giọng điệu trở nên không đứng đắn: “Cái này có là gì? Anh đây mang cậu đi mở mang tầm mắt, có biết đàn ông với đàn ông làm như thế nào không?”
Anh còn chưa kịp trả lời, Chu Nham đã ghé vào bên tai, phả hơi nóng vào lỗ tai anh.
“Làm nơi đó, nghe nói rất sướng”.
——————–
Trần Phi Lân:? ? ? Cậu đang dạy vợ tôi cái gì thế?