Chương 92: Mèo nhỏ Tinh Tinh

Truyện: Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Tác giả: Miêu Miên Nhi

Nhìn bốn người Vương Ngự Trù bận rộn, Hứa Hoan vừa v**t v* quả cầu đen nhỏ Tinh Tinh đã lớn hơn rõ rệt, vừa lặng lẽ mong chờ những người thuê mới đến.

Nhìn cái thế trận này, chẳng mấy chốc nữa cấp độ chủ nhà của cậu sẽ lên đến cấp 10 thôi mà!

Cậu đã thèm cái trứng thú cưng có thể nở ra đủ loại thú cưng đáng yêu từ lâu rồi. Lần sau, cậu nhất định phải chọn cô gái bán trứng thú cưng kia.

Nghĩ vậy, cậu không nhịn được mà chia sẻ tâm trạng của mình với Tinh Tinh.

Tinh Tinh cảm thấy vị thế của mình đang nguy ngập nên nó kiểu:

Lo lắng đến mức phồng cả cái đuôi đen lông xù lên ngay tại chỗ.

Và dưới ánh mắt kinh ngạc của Hứa Hoan, lần lượt xuất hiện thêm hai cái tai đen nhọn hoắt, rồi bốn cái chân ngắn cũn cỡn và mập mạp. Đương nhiên không thể thiếu phần thân quan trọng nhất.

Một quả cầu tròn vo, cứ thế biến thành một bé mèo con toàn thân đen tuyền, chỉ có đồng tử là màu tím, nhờ vậy mới có thể nhìn thấy mắt nó ở đâu.

Đôi mắt màu tím tròn vo long lanh, nhấp nháy thứ ánh sáng huyền bí.

Hứa Hoan bị cảnh này làm cho sửng sốt, đầu óc cậu đã trở thành một mớ hỗn độn, mãi đến khi Tinh Tinh cẩn thận gọi tên cậu vài tiếng, cậu mới từ từ hoàn hồn.

Hít một hơi thật sâu, cậu không nhịn được mà s* s**ng khắp người mèo nhỏ Tinh Tinh.

Lúc thì véo đầu tai, lúc thì đùa với cái đuôi, lúc lại chọc vào cái bụng mềm mềm của nó.

Tinh Tinh lúc còn là một quả cầu đen nhỏ, ôm trong lòng nhẹ bẫng, không có trọng lượng gì. Ngay cả khi chạm vào, nếu không cảm nhận kỹ, chỉ có cảm giác như đang chạm vào một khối không khí.

Nhưng bây giờ Tinh Tinh đã biến thành một bé mèo con, không chỉ có trọng lượng mà còn có cả nhiệt độ. Ôm một lúc lâu, cánh tay có thể cảm nhận được hơi ấm, mềm mềm, sờ rất thích.

Mèo nhỏ Tinh Tinh ngượng ngùng co mình lại, nhưng rất nhanh sau đó lại duỗi ra, mặc cho Hứa Hoan động tay động chân với nó. Có thể nói là rất chiều chuộng.

"Tinh Tinh, cậu vẫn là Tinh Tinh mà tôi quen đúng không? Sao cậu còn biết biến hình vậy? Vậy sau khi biến thành mèo con, cậu có trở lại hình dạng ban đầu được không?"

Hứa Hoan thực ra còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, cậu hỏi những câu muốn biết nhất trước.

"Đương nhiên vẫn là tớ rồi, tớ luôn là Tinh Tinh của Hoan Hoan!" 

Sau khi biến thành mèo con, giọng của Tinh Tinh dường như cũng có thêm chút kiêu ngạo của loài mèo, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn. 

Nó nói tiếp: "Khi nào có đủ năng lượng, tớ có thể tự do biến hình. Biến thành thế này, tớ đã dùng hết toàn bộ năng lượng đã tích lũy rồi. Trong thời gian ngắn không thể thay đổi nữa đâu. Hoan Hoan còn thích động vật nhỏ nào không, khi nào tớ có đủ năng lượng, tớ biến thành cho cậu xem nhé?"

Vì vậy, đừng thèm thuồng những quả trứng thú cưng không biết sẽ nở ra cái gì nữa. Có mình nó là đủ rồi!

Những lời này, Tinh Tinh chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói trực tiếp với Hứa Hoan.

Nó luôn cảm thấy rằng nếu những lời này được nói ra từ miệng nó, quả cầu đen nhỏ... ồ không, mèo đen nhỏ sẽ ngượng đến mức thành mèo đỏ nhỏ mất.

Hứa Hoan chỉ cảm thấy trái tim mình bị ánh mắt đáng thương của Tinh Tinh đánh gục. Vốn dĩ cậu vẫn chưa hoàn hồn lại, giờ đầu óc lại càng mụ mị hơn. Vì thế, cậu cũng không nghĩ sâu hơn về những lời của Tinh Tinh. Cậu chỉ ấp úng gật đầu, sau đó dùng tay v**t v*, vuốt từ đầu đến đuôi Tinh Tinh phiên bản mèo đen nhỏ.

Đợi khi Vương Ngự Trù và những người khác đã mở rộng xong các tầng của mình, lại bố trí lại cửa hàng rồi tập trung lại với nhau, cậu liền nâng Tinh Tinh đã đổi hình dạng lên bằng hai tay và trưng bày trước mặt họ.

"Mọi người xem mau, xem mau, Tinh Tinh đã biến hình rồi, có đáng yêu hơn không?" 

Hứa Hoan đề nghị: "Nhà Nhỏ Ngập Nắng của chúng ta vẫn chưa có linh vật mà. Bây giờ Tinh Tinh đã biến thành mèo đen nhỏ, vừa hay có thể làm linh vật của Nhà Nhỏ Ngập Nắng, cũng có thể tự do đi lại ở mỗi tầng."

Đề nghị của Hứa Hoan đương nhiên được nhất trí thông qua. Việc đầu tiên mà mèo nhỏ Tinh Tinh trong vai trò là linh vật của Nhà Nhỏ Ngập Nắng làm là lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại của Hứa Hoan. Cuối cùng, nó được cậu ôm vào lòng và ngủ một giấc say sưa.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hứa Hoan phát hiện Tinh Tinh trở về phòng muộn hơn. Thậm chí cánh cửa phòng đó không còn khóa nữa. Mặc dù Tinh Tinh không thể ra ngoài trong những khoảng thời gian cố định, nhưng cậu có thể vào. Thế là một người một mèo càng trở nên gần gũi hơn.

Mãi gần một tuần sau, những vị khách của Nhà Nhỏ Ngập Nắng mới phát hiện ra trong tòa nhà nhỏ có thêm một chú mèo đen nhỏ rất dễ thương.

Chú mèo đen nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của chủ nhà Hoan Hoan. Một cái đuôi lông xù vừa đen vừa to buông thõng xuống một cách tự nhiên. Thỉnh thoảng lại cong lên vài lần khiến lòng người ta ngứa ngáy.

Có vài cô gái dũng cảm tiến lên hỏi Hứa Hoan liệu họ có thể v**t v* chú mèo đen nhỏ trong vòng tay cậu ấy không. Họ sẽ rất nhẹ tay, chắc chắn sẽ không làm nó đau.

Hứa Hoan rất phân vân. Cậu nghĩ rằng Tinh Tinh chắc sẽ không thích người lạ chạm vào. Cho đến bây giờ, nó vẫn chưa chủ động nhảy lên người Vương Ngự Trù và những người khác.

Nhưng trước mặt là vài cô gái, lỡ như Tinh Tinh thích được những cô gái thơm tho, mềm mại ôm, hôn và bế thì sao?

Thế là cậu cúi đầu nhìn Tinh Tinh, trao quyền quyết định cho nó.

Tinh Tinh cũng nhanh chóng đáp lại. Nó khẽ hừ một tiếng, tức tối rúc vào lòng Hứa Hoan, đơn phương chặn tất cả mọi thứ từ bên ngoài.

Hứa Hoan: ...Tốt rồi, cậu đã hiểu.

Những cô gái trước mặt: "A...a...a...! Nó có nghe hiểu chúng ta nói gì đúng không? Ngoan mà lại kiêu quá đi, càng thích hơn!"

Mặc dù tiếc nuối vì không thể tự tay v**t v* mèo con đáng yêu, nhưng họ cũng không tiếp tục làm phiền nữa. Họ chụp vài bức ảnh của Hứa Hoan và Tinh Tinh rồi gửi ảnh cho Hứa Hoan, sau đó, họ vui vẻ tiếp tục xếp hàng đợi đến lượt.

Mèo tuy đáng yêu nhưng chủ nhà còn quý hơn. Nếu vì đồ ăn ngon, thì cả hai đều có thể từ bỏ!

Hơn nữa họ vừa mới kết bạn với chủ nhà Hoan Hoan rồi. Sau này chẳng phải sẽ nhận được tin tức của Nhà Nhỏ Ngập Nắng ngay lập tức sao. Hề hề hề, họ phải chuồn lẹ trước khi chủ nhà Hoan Hoan nhận ra điều này.

Hãy để họ yên lặng nằm trong danh sách bạn bè của chủ nhà Hoan Hoan đi nha~

"Ơ, chạy nhanh thế à?" 

Hứa Hoan nghi ngờ ngẩng đầu. Cậu lại đưa ngón tay vào, tìm cằm Tinh Tinh và v**t v*, trêu chọc: 

"Xem ra sức hấp dẫn của cậu còn không bằng đồ ăn ngon đâu nhỉ, Tinh Tinh~ Cảm giác bị các chị gái lạnh nhạt thế nào?"

Tinh Tinh sầm mặt, Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn trời.

Nó dùng sự im lặng vô thanh để thể hiện sự cạn lời trước những lời nói của Hứa Hoan.

Nó mới không cần sự chú ý của các chị gái đâu, có một mình Hoan Hoan là đủ rồi.

Sau sự việc này, Tinh Tinh càng quyết tâm thực hiện ý nghĩ đó của mình đến cùng.

Mỗi sáng thức dậy cùng với Hứa Hoan, ăn sáng xong lại theo Hứa Hoan đi khám phá khắp các tầng, đi đến đâu cũng thường xuyên nghe thấy lời khen ngợi về nó, độ nổi tiếng tăng vùn vụt. Nhưng nó không bao giờ dừng lại vì bất cứ ai, đi theo phong cách đáng yêu nhưng lạnh lùng.

Ban đầu, cậu nghĩ rằng vẻ ngoài xa cách này của nó chắc chắn sẽ làm nản lòng những người muốn tiếp cận nó. Tuy nhiên, sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Khách hàng không những không vì thế mà không lại gần nó, mà lại càng trở nên nhiệt tình hơn với nó. Dần dần, chỉ cần bóng dáng nó xuất hiện, sẽ có người hét lên và lớn tiếng nói với những người xung quanh: "Tinh Tinh đến rồi, mọi người mau lên 'bao vây', tuyệt đối đừng để ẻm chạy!"

Dưới sự nhiệt tình như vậy, Tinh Tinh sợ đến mức không dám tự mình đi ra ngoài nữa.

Vừa hay lúc này cấp độ chủ nhà của Hứa Hoan đã lên đến cấp 10. Cậu nhẩm tính một chút, đã đến lúc tổ chức một đợt phát trứng thú cưng lớn rồi.

À, là phiên bản có trả phí nhé.