- Trang chủ
- Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
- Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
Truyện: Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Tác giả: Miêu Miên Nhi
- Chương 1: Vị trưởng bối trẻ tuổi trở về quê
- Chương 2: Group chat khách thuê trọ
- Chương 3: Vị khách trọ đầu tiên
- Chương 4: Nhà Nhỏ Ngập Nắng
- Chương 5: Vương Ngự Trù Nhiệt Tình Hiếu Khách
- Chương 6: Thương Hiệu Trăm Năm Đích Thực
- Chương 7: Cụ Cố Tặng Đồ Ăn
- Chương 8: Cửa Hàng Mới Khai Trương, Giảm Giá 20%
- Chương 9: Ông Chủ Làm Từ Thiện
- Chương 10: Vòng Quay May Mắn
- Chương 11: Đa Đa thật là một đứa trẻ ngoan
- Chương 12: Một Hàng Người Tham Ăn
- Chương 13: Không phải chứ, mọi người thật sự mua nhiều vậy sao?
- Chương 14: Làm không xuể, thật sự làm không xuể
- Chương 15: Phần thưởng: Mẹ nghĩ con chưa ăn no
- Chương 16: Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi
- Chương 17: Trái với lẽ thường
- Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
- Chương 19: Không nợ nần nữa nhẹ người
- Chương 20: Cấp độ chủ nhà: 0→1
- Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
- Chương 22: Mới mẻ, đầy nắng, đáng yêu
- Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời
- Chương 24: Ở tuổi chỉ biết uống sữa mà đã phải chịu cú sốc ẩm thực
- Chương 25: 666, Thật Sự Lời To
- Chương 26: Mở camera giao lưu nhé
- Chương 27: Một buổi “livestream ăn uống” nghiệp dư đã mắt đã miệng
- Chương 28: Quản Gia Thông Minh Tiểu Q
- Chương 29: Fan vừa ngủ dậy đã thấy trời sập rồi
- Chương 30: Tầng một thay đổi hợp lý một cách tự động
- Chương 31: Tên quán: Ngự Thiện Phòng
- Chương 32: Có bug
- Chương 33: Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe
- Chương 34: Trợ thủ nhí lên sàn
- Chương 35: Oán niệm của khách ruột -1 -1 -1 -1…
- Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
- Chương 37: Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt
- Chương 38: Chúng tôi có thể gọi chú là Vương Ngự Trù không?
- Chương 39: Đổi súng bắn chim lấy pháo lớn
- Chương 40: Thêm một nguồn thu nhập
- Chương 41: Thăng liền hai cấp
- Chương 42: Đợi chờ và tụ họp
- Chương 43: Cái bánh câu hồn người
- Chương 44: Cuộc chiến giành đồ ăn khuya
- Chương 45: Tiếp tục phân phát bánh thịt thơm phức
- Chương 46: Lại dụ dỗ thành công thêm một nhóm người nữa
- Chương 47: Trùng hợp ngoài ý muốn
- Chương 48: 40 lần mười lượt quay
- Chương 49: Hình như mập lên rồi?
- Chương 50: Hứa Đa Đa: Vui quá vui quá! ^0^
- Chương 51: Bữa Ăn Đầu Tiên
- Chương 52: Hình như con đã "hít" được mèo lớn thật rồi!
- Chương 53: Nhược Điểm Duy Nhất Của Ngự Thiện Phòng
- Chương 54: Bạn học Quách Kiều Kiều quả là người đẹp tâm thiện mà!
- Chương 55: Sự Thay Đổi Của Sân Vườn
- Chương 56: Thức Ăn Cho Cá Hay Thức Ăn Cho Heo?
- Chương 57: Danh sách 3 người thuê mới
- Chương 58: Đơn Hàng “Đã Tiêu Hóa Chưa” Của Bạn Đã Được Giao
- Chương 59: Thắp Sáng Cây Tài Năng
- Chương 60: Tôi Tên Là Tinh Tinh
- Chương 61: Tinh Tinh Đâu Rồi?
- Chương 62: Người Thuê Nhà Mới Ra Mắt
- Chương 63: Suất Trải Nghiệm Miễn Phí
- Chương 64: Trứng Đen Khổng Lồ
- Chương 65: Đầu Anh Chủ Hoan Hoan Bốc Khói Rồi!
- Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
- Chương 67: Phép Thuật Sẽ Biến Mất Sao?
- Chương 68: Đua Nhau Mua Sắm
- Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
- Chương 70: Sao Lại Rẻ Như Vậy...
- Chương 71: Chà, Lại Thêm Một Cửa Hàng Báu Vật!
- Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
- Chương 73: Về Bản Chất Là Một Quả Cầu Cá Muối?
- Chương 74: Những Vị Khách Thay Đổi Lớn
- Chương 75: Phiếu Ưu Đãi Một Ngày
- Chương 76: Hóa, Hóa Ra Hoan Hoan Thích Kiểu Này Sao?
- Chương 77: Hóa Ra Là Định Mệnh An Bài
- Chương 78: Gói Quà Vô Chủ
- Chương 79: Tôi Tự Nói Xấu Chính Mình
- Chương 80: Livestream Mở Hộp Quà Bí Ẩn
- Chương 81: Thiết Bị Mô Phỏng Giấc Mơ
- Chương 82: Quán Này, Thật Sự Có Gì Đó Hay Ho!
- Chương 83: Nhìn Miếng Bánh Ngô Cũng Thấy Đáng Yêu
- Chương 84: Khung Cảnh Hòa Thuận
- Chương 85: Hai Đĩa Tráng Miệng
- Chương 86: Ba Loại Đồ Uống
- Chương 87: Trông Chúng Xấu Xí Nhưng Chúng Chạy Nhanh Lắm
- Chương 88: Trai Đẹp, Anh Là Ai?
- Chương 89: Phá Vỡ Định Kiến Về Bệnh Viện
- Chương 90: Niềm vui nhân đôi~
- Chương 91: Gen "thực thần" có thể di truyền
- Chương 92: Mèo nhỏ Tinh Tinh
- Chương 93: Pokémon phiên bản Trái Đất
- Chương 94: Nhóm người thuê thứ ba ra mắt
- Chương 95: Tinh Tinh đại ca
- Chương 96: Bạn già xui xẻo
- Chương 97: Nhìn ánh mắt là biết, người đã ăn rồi còn muốn ăn nữa.
- Chương 98: Chiêu đãi khách hàng như vậy
- Chương 99: Chú chim nhỏ đón khách
- Chương 100: Mệt chết bảo bảo rồi
- Chương 101: Ấp trứng thú cưng
- Chương 102: Giòn tan, vị thịt nướng~
- Chương 103: Bà lão hào phóng trong truyền thuyết
- Chương 104: Thức ăn vặt cho thú cưng có giá trị thẩm mỹ cao
- Chương 105: Người đã già nhưng lòng tham ăn không già
- Chương 106: Thú cưng non tự khắc giải quyết mọi chuyện
- Chương 107: Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà
- Chương 108: Chế độ chung sống mới đã xuất hiện~
- Chương 109: Sự Kiện Bí Ẩn Của Tiệm Thú Cưng Xuất Hiện!
- Chương 110: Tiệm sách bí ẩn
- Chương 111: "Kho báu" trong tiệm sách
- Chương 112: Giành giật nhau
- Chương 113: Giấc mơ kỳ lạ
- Chương 114: Cơ Tinh Lan
- Chương 115: Vừa gặp đã yêu
- Chương 116: Ngày Ma Vương Trở Nên Ngốc Nghếch
- Chương 117: Nam Thần Lại Là Linh Vật
- Chương 118: Cơ Tinh Lan: Ai hiểu được lòng tôi?
- Chương 119: Say rượu tỉnh dậy trời sụp đổ
- Chương 120: Theo Thói Quen
- Chương 121: Cái Đuôi Nhỏ
- Chương 122: Muốn Mở Cửa Hàng
- Chương 123: Đại Kết Cục
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Ai cũng biết, bảo mẫu và người chăm sóc mẹ sau sinh giỏi gần như không "lưu thông" trên thị trường. Thậm chí trong mắt một số người, việc bị cướp mất bảo mẫu còn tệ hơn bị cướp người yêu.
Những gia đình có điều kiện, nếu tìm được bảo mẫu vừa ý thì thường giấu như giấu vàng. Dù chỉ để bà đi chợ cũng phải dặn đi dặn lại không được trò chuyện với người lạ, ngoài kia lắm kẻ lừa đảo, coi chừng bị dụ dỗ.
Cũng chính vì thế mà suốt cả buổi sáng, chồng của Tinh Nhã - Tạ Ninh chạy khắp các trung tâm và đơn vị cung cấp người chăm sóc mẹ bầu sau sinh gần bệnh viện, thậm chí còn nhờ mấy người bạn từng thuê giới thiệu giúp, vậy mà vẫn về tay không.
Người anh ưng thì không có lịch trống, người có thời gian thì lại không đủ tốt.
Trước khi vào phòng bệnh, Tạ Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ từ vợ, mẹ vợ và mẹ đẻ. Vừa bước vào, anh lập tức quỳ gối trượt đất, nói xong lời khai xong thì nhắm tịt mắt chờ bị xử.
Kết quả là… Ơ? Sao chẳng ai để ý đến anh vậy?
Ngay sau đó, anh ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ còn vương trong phòng. Bụng đói lập tức phản ứng, "ục ục ục" vang lên không kiêng nể gì hết.
Âm thanh to đến mức cả phòng đều quay lại nhìn.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, người thân có, người lạ cũng có, mặt Tạ Ninh đỏ bừng.
Lúc này, Hứa Hoan cũng nhìn sang. Khi trông thấy anh rể tuổi tác không hơn kém mình là bao, đẹp trai, còn nhuộm lọn tóc xanh lam nổi bật phía trước, cậu không khỏi có cảm giác hiện thực và ký ức bị chệch pha.
Tinh Nhã lấy chồng khai cậu đang học năm ba đại học. Khi đó cậu rất bận học, chỉ xin nghỉ hai ngày để về tham dự lễ cưới. Vì đi vội về gấp, nên chẳng nói được mấy câu với chị, lại càng không có ấn tượng gì với anh rể ngoài cái tên.
Ký ức năm đó là cậu ngồi dưới hội trường, nhìn chị gái rạng rỡ bên cạnh chú rể điển trai, cảm thấy hai người rất xứng đôi. Ánh sáng lung linh từ đám cưới cũng khiến cậu quên mất những điều khác.
Bây giờ gặp lại, Hứa Hoan hơi nhíu mày, lặng lẽ đến gần bà nội, thì thầm hỏi chồng của Tinh Nhã năm nay bao nhiêu tuổi, làm nghề gì.
Chuyện này sao có thể làm khó bà cụ mê tám chuyện?
Bà nội nghiêng người ghé sát vào tai Hứa Hoan, nhỏ giọng đáp:
“Bà nghe ngóng được một ít đấy! Ninh chỉ lớn hơn cháu một tuổi thôi, Tinh Nhã đúng chuẩn ‘chị hơn 3 tuổi – vàng rơi đầy nhà’ đấy! Mà công việc của cậu ta cũng lạ lắm, hình như là… livestream game gì đó, ngày ngày ở nhà mà cũng kiếm được khối tiền!”
“Tinh Nhã cũng làm nghề tự do, hai đứa yêu nhau tình cảm lắm. Mới cưới được hơn một năm mà đã có con rồi. Chỉ là sinh đẻ gian nan quá, bị đau nhiều, giờ phải cố gắng tẩm bổ lại.”
Nghe bà kể, Hứa Hoan khẽ gật đầu. Nghề nghiệp của ông anh rể này đúng là vượt xa tưởng tượng.
Khi nghe chồng nói vẫn chưa tìm được người chăm mẹ bầu, Tinh Nhã có hơi thất vọng. Nhưng nhờ vừa được ăn món ngon nên tâm trạng cô khá tốt, còn có thể mỉm cười an ủi:
“Không sao đâu, mình cũng quyết định thuê người hơi gấp, không tìm được ngay là bình thường. Mấy ngày tới anh chịu khó tìm thêm, nếu không kiếm được người giỏi thì tìm người có kinh nghiệm cũng được.”
Tạ Ninh xúc động muốn rơi nước mắt, cảm thấy vợ mình vừa dịu dàng vừa thấu hiểu, lập tức gật đầu:
“Ừ! Em yên tâm, chiều nay anh đi tìm tiếp, nhất định sẽ kiếm được người phù hợp!”
Dừng một chút, anh liếc mắt nhìn quanh, rón rén hỏi: “Vợ ơi, vừa nãy em ăn gì vậy, thơm quá à… Mấy vị đây là… ông bà ngoại với em trai em đúng không?”
Anh đã biết hôm nay sẽ có người nhà đến thăm nên không bất ngờ. Lúc này, anh mỉm cười thân thiện với mọi người.
“Em ăn canh bao tử hầm đậu phộng mà Hoan Hoan mang tới đó, ngon tuyệt luôn! Nếu không vì dạ dày em nhỏ, em còn muốn ăn thêm nữa!” - Tinh Nhã vui vẻ, chỉ vào bình giữ nhiệt bên cạnh.
Tạ Ninh nghe nói còn sót lại chút ít thì mắt sáng lên như đèn neon. Chưa kịp mở miệng xin xỏ thì Hứa Hoan đã lên tiếng trước: “Chào anh rể ”.
Khỏi phải nói, lần đầu cậu gặp streamer ngoài đời thật đó nha!
Tạ Ninh cũng mỉm cười đáp: “Ừ ừ chào em, cảm ơn em đã nghĩ đến chị, còn mang đồ ăn đến. Anh thấy sau khi ăn xong, sắc mặt chị em cũng tươi tỉnh hơn hẳn.”
Ông bà ngoại lúc này cũng lấy mấy món đồ mang theo ra khoe với Tinh Nhã và người nhà bên thông gia, đặc biệt là mấy con gà mái nhỏ, khiến cả mẹ và mẹ chồng Tinh Nhã cười rạng rỡ, kéo tay bà nội Hứa cảm ơn rối rít, còn đòi chuyển tiền trả.
Vừa rồi họ bận chăm Tinh Nhã nên không để ý. Giờ nhìn kỹ mới thấy, đống đồ mà nhà họ Hứa mang đến thật sự không ít, rau củ tươi ngon không phải hàng chợ bình thường. Rõ ràng tốn kha khá tiền.
Bà nội Hứa nhất định không nhận tiền, còn lấy ra phong bao lì xì nhét vào tay Tinh Nhã :
“Đây là tiền mừng cho bé con, không được từ chối nhé! Còn mấy món ăn kia là do Hoan Hoan chuẩn bị, người thuê nhà của cháu nó nấu, nên có đầu mối lấy hàng riêng, giá cũng không đắt lắm. Cứ yên tâm mà dùng, chăm sóc con cho tốt là được.”
“Ăn hết rồi cứ nói với bà, để Hoan Hoan mang đến tiếp!”
Hứa Hoan cũng gật đầu phụ họa. Mấy lời này là cậu nghĩ sẵn trên đường đến đây, không ngờ bà nội dùng luôn, vừa hay ngăn cản chuyện đưa tiền của họ.
Sau một hồi khách sáo, mấy người cuối cùng cũng nhận lấy số nguyên liệu đó.
Trò chuyện thêm lát nữa, Hứa Hoan và ông bà liền cáo từ. Họ không vào gần chỗ em bé vì bé còn nhỏ, sức đề kháng yếu. Đợi sau này lớn hơn rồi gặp cũng chưa muộn.
Trước khi đi, Hứa Hoan còn kết bạn WeChat với Tạ Ninh. Thấy anh rể cười cười thần bí còn hơi nịnh nọt, Hứa Hoan đầy dấu chấm hỏi: Ổng định làm gì đây?
Rất nhanh sau đó, cậu đã có câu trả lời.
[Tạ Ninh]: "Hehe, Hoan Hoan yêu quý, anh có thể nhờ em chút chuyện không?"
[Hứa Hoan]: "? Anh nói đi."
Hứa Hoan nhìn dòng chữ "Đối phương đang gõ chữ..." một hồi, cuối cùng nhận được một đoạn tin nhắn dài.
[Tạ Ninh]: "Là như thế này, hiện anh vẫn chưa tìm được người chăm mẹ bầu. Mà chị em lại cực kỳ kén ăn, chỉ có canh bao tử đậu phộng hôm nay là cô ấy ăn thấy ngon. Anh nghe bà nội nói người nấu món này là một đầu bếp giỏi đang thuê nhà bên em. Cho nên anh muốn hỏi, mấy ngày tới liệu anh có thể đặt vài phần canh bổ dành cho sản phụ được không? Anh trả tiền đàng hoàng nhé, công làm cũng tính luôn! Làm ơn làm phước đó QAQ!"
Lúc này Hứa Hoan thật sự bất ngờ, không ngờ cậu vô tình giúp Vương Ngự Trù mở rộng kinh doanh luôn rồi!
Làm cơm cữ… Trước giờ chưa từng nghĩ tới luôn!
Hứa Hoan không vội đồng ý mà bảo phải hỏi trước xem Vương Ngự Trù có chịu không. Tạ Ninh gửi ngay một emoji rải hoa, nói sẽ chờ tin tốt.
Ra khỏi bệnh viện, đã gần 11 giờ. Hứa Hoan hỏi ông bà có muốn về
Nhà Nhỏ Ngập Nắng
ăn trưa không, nhưng bị từ chối, đành quay về một mình.
Về đến nơi thì Vương Ngự Trù cũng vừa nấu xong, đang dọn dẹp bếp. Chỗ lấy đồ ăn vẫn còn một nhóm khách không chịu rời đi.
“Ông chủ ơi, mai làm nhiều bánh bao xíu mại chút được không? Cháu từ 7h sáng đã thèm, còn đuổi theo đến tận đây, thật sự muốn ăn lắm luôn!”
“Ông chủ, không nói tới bánh bao nữa, cháu đến muộn nên đành chịu. Nhưng sữa đậu nành sao cũng hết nhanh vậy? Cháu tận mắt nhìn thấy hai thùng lớn cạn sạch. Cổ họng cháu khô khốc luôn á QAQ!”
“Ông chủ~ cháu không giống mấy đứa nó đâu, cháu không ép chú làm nhiều. Cháu chỉ ở lại để khen chú thôi. Bánh thịt của chú ngon quá trời ngon luôn, chú là thần tượng đời cháu đó!”
Một dãy dài toàn là mấy đứa ham ăn chính hiệu, có lẽ đều là sinh viên nghỉ hè.
Vương Ngự Trù bị vây chặt, đầu óc như sắp nổ tung. Thấy Hứa Hoan về thì như thấy cứu tinh, vẫy tay lia lịa gọi:
“Hoan Hoan về rồi hả? Đi cả buổi chắc đói rồi chứ gì, chú nấu cơm trưa ngay!”
Vừa dứt lời, mấy cặp mắt lập tức quay sang, ánh nhìn cực kỳ rõ ràng:
“Đây chính là ông chủ nhà trong truyền thuyết? Vị thế cao ghê, được khách trọ nấu cơm cho ăn luôn, ghen tị thật!”
“Có cách nào để anh ấy cho mình ở nhờ được ăn ké cơm trưa không? Online đợi, gấp lắm rồi!”
“Không đùa được nữa… ảnh thật sự được ăn đồ ông chủ nấu…”
Đến lượt Hứa Hoan toát mồ hôi, ánh mắt họ quá rõ ràng!
Cậu chớp mắt vài cái, đối mặt với những ánh nhìn như hổ rình mồi, đành cười gượng:
“Dạ… cháu cũng, cũng chưa đói lắm… chú cứ từ từ nấu ạ.”
Ánh mắt mấy ma ăn hàng dịu lại, may quá, chắc ăn xong mới bị sốc.
Vương Ngự Trù cũng thầm thở phào, đúng là cứu tinh!
Nhưng còn chưa vui mừng xong, đã nghe Hứa Hoan nói tiếp:
“À đúng rồi, món canh bao tử đậu phộng chú nấu hôm nay đúng là giúp cháu lắm. Chị cháu uống xong sắc mặt hồng hào hẳn, giờ anh rể cháu hỏi, mấy hôm tới có thể nhờ chú nấu thêm vài phần như vậy không? Anh ấy sẽ trả tiền công, không để chú làm không công đâu.”
Hứa Hoan nói khẽ, nghĩ không ai nghe thấy. Nhưng lũ mê ăn thì thính tai lắm, nghe thấy từ canh bao tử đậu phộng là mắt sáng rỡ, đồng loạt quay đầu.
Cái gì cái gì cái gì? Canh bao tử đậu phộng? Món mới hả? Sao ông chủ chưa từng nói vậy?
Nếu chị của chủ nhà đặt được, có lẽ tụi mình cũng có thể…nhỉ?
Hehe…