- Trang chủ
- Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
- Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
Truyện: Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Tác giả: Miêu Miên Nhi
- Chương 1: Vị trưởng bối trẻ tuổi trở về quê
- Chương 2: Group chat khách thuê trọ
- Chương 3: Vị khách trọ đầu tiên
- Chương 4: Nhà Nhỏ Ngập Nắng
- Chương 5: Vương Ngự Trù Nhiệt Tình Hiếu Khách
- Chương 6: Thương Hiệu Trăm Năm Đích Thực
- Chương 7: Cụ Cố Tặng Đồ Ăn
- Chương 8: Cửa Hàng Mới Khai Trương, Giảm Giá 20%
- Chương 9: Ông Chủ Làm Từ Thiện
- Chương 10: Vòng Quay May Mắn
- Chương 11: Đa Đa thật là một đứa trẻ ngoan
- Chương 12: Một Hàng Người Tham Ăn
- Chương 13: Không phải chứ, mọi người thật sự mua nhiều vậy sao?
- Chương 14: Làm không xuể, thật sự làm không xuể
- Chương 15: Phần thưởng: Mẹ nghĩ con chưa ăn no
- Chương 16: Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi
- Chương 17: Trái với lẽ thường
- Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
- Chương 19: Không nợ nần nữa nhẹ người
- Chương 20: Cấp độ chủ nhà: 0→1
- Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
- Chương 22: Mới mẻ, đầy nắng, đáng yêu
- Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời
- Chương 24: Ở tuổi chỉ biết uống sữa mà đã phải chịu cú sốc ẩm thực
- Chương 25: 666, Thật Sự Lời To
- Chương 26: Mở camera giao lưu nhé
- Chương 27: Một buổi “livestream ăn uống” nghiệp dư đã mắt đã miệng
- Chương 28: Quản Gia Thông Minh Tiểu Q
- Chương 29: Fan vừa ngủ dậy đã thấy trời sập rồi
- Chương 30: Tầng một thay đổi hợp lý một cách tự động
- Chương 31: Tên quán: Ngự Thiện Phòng
- Chương 32: Có bug
- Chương 33: Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe
- Chương 34: Trợ thủ nhí lên sàn
- Chương 35: Oán niệm của khách ruột -1 -1 -1 -1…
- Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
- Chương 37: Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt
- Chương 38: Chúng tôi có thể gọi chú là Vương Ngự Trù không?
- Chương 39: Đổi súng bắn chim lấy pháo lớn
- Chương 40: Thêm một nguồn thu nhập
- Chương 41: Thăng liền hai cấp
- Chương 42: Đợi chờ và tụ họp
- Chương 43: Cái bánh câu hồn người
- Chương 44: Cuộc chiến giành đồ ăn khuya
- Chương 45: Tiếp tục phân phát bánh thịt thơm phức
- Chương 46: Lại dụ dỗ thành công thêm một nhóm người nữa
- Chương 47: Trùng hợp ngoài ý muốn
- Chương 48: 40 lần mười lượt quay
- Chương 49: Hình như mập lên rồi?
- Chương 50: Hứa Đa Đa: Vui quá vui quá! ^0^
- Chương 51: Bữa Ăn Đầu Tiên
- Chương 52: Hình như con đã "hít" được mèo lớn thật rồi!
- Chương 53: Nhược Điểm Duy Nhất Của Ngự Thiện Phòng
- Chương 54: Bạn học Quách Kiều Kiều quả là người đẹp tâm thiện mà!
- Chương 55: Sự Thay Đổi Của Sân Vườn
- Chương 56: Thức Ăn Cho Cá Hay Thức Ăn Cho Heo?
- Chương 57: Danh sách 3 người thuê mới
- Chương 58: Đơn Hàng “Đã Tiêu Hóa Chưa” Của Bạn Đã Được Giao
- Chương 59: Thắp Sáng Cây Tài Năng
- Chương 60: Tôi Tên Là Tinh Tinh
- Chương 61: Tinh Tinh Đâu Rồi?
- Chương 62: Người Thuê Nhà Mới Ra Mắt
- Chương 63: Suất Trải Nghiệm Miễn Phí
- Chương 64: Trứng Đen Khổng Lồ
- Chương 65: Đầu Anh Chủ Hoan Hoan Bốc Khói Rồi!
- Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
- Chương 67: Phép Thuật Sẽ Biến Mất Sao?
- Chương 68: Đua Nhau Mua Sắm
- Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
- Chương 70: Sao Lại Rẻ Như Vậy...
- Chương 71: Chà, Lại Thêm Một Cửa Hàng Báu Vật!
- Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
- Chương 73: Về Bản Chất Là Một Quả Cầu Cá Muối?
- Chương 74: Những Vị Khách Thay Đổi Lớn
- Chương 75: Phiếu Ưu Đãi Một Ngày
- Chương 76: Hóa, Hóa Ra Hoan Hoan Thích Kiểu Này Sao?
- Chương 77: Hóa Ra Là Định Mệnh An Bài
- Chương 78: Gói Quà Vô Chủ
- Chương 79: Tôi Tự Nói Xấu Chính Mình
- Chương 80: Livestream Mở Hộp Quà Bí Ẩn
- Chương 81: Thiết Bị Mô Phỏng Giấc Mơ
- Chương 82: Quán Này, Thật Sự Có Gì Đó Hay Ho!
- Chương 83: Nhìn Miếng Bánh Ngô Cũng Thấy Đáng Yêu
- Chương 84: Khung Cảnh Hòa Thuận
- Chương 85: Hai Đĩa Tráng Miệng
- Chương 86: Ba Loại Đồ Uống
- Chương 87: Trông Chúng Xấu Xí Nhưng Chúng Chạy Nhanh Lắm
- Chương 88: Trai Đẹp, Anh Là Ai?
- Chương 89: Phá Vỡ Định Kiến Về Bệnh Viện
- Chương 90: Niềm vui nhân đôi~
- Chương 91: Gen "thực thần" có thể di truyền
- Chương 92: Mèo nhỏ Tinh Tinh
- Chương 93: Pokémon phiên bản Trái Đất
- Chương 94: Nhóm người thuê thứ ba ra mắt
- Chương 95: Tinh Tinh đại ca
- Chương 96: Bạn già xui xẻo
- Chương 97: Nhìn ánh mắt là biết, người đã ăn rồi còn muốn ăn nữa.
- Chương 98: Chiêu đãi khách hàng như vậy
- Chương 99: Chú chim nhỏ đón khách
- Chương 100: Mệt chết bảo bảo rồi
- Chương 101: Ấp trứng thú cưng
- Chương 102: Giòn tan, vị thịt nướng~
- Chương 103: Bà lão hào phóng trong truyền thuyết
- Chương 104: Thức ăn vặt cho thú cưng có giá trị thẩm mỹ cao
- Chương 105: Người đã già nhưng lòng tham ăn không già
- Chương 106: Thú cưng non tự khắc giải quyết mọi chuyện
- Chương 107: Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà
- Chương 108: Chế độ chung sống mới đã xuất hiện~
- Chương 109: Sự Kiện Bí Ẩn Của Tiệm Thú Cưng Xuất Hiện!
- Chương 110: Tiệm sách bí ẩn
- Chương 111: "Kho báu" trong tiệm sách
- Chương 112: Giành giật nhau
- Chương 113: Giấc mơ kỳ lạ
- Chương 114: Cơ Tinh Lan
- Chương 115: Vừa gặp đã yêu
- Chương 116: Ngày Ma Vương Trở Nên Ngốc Nghếch
- Chương 117: Nam Thần Lại Là Linh Vật
- Chương 118: Cơ Tinh Lan: Ai hiểu được lòng tôi?
- Chương 119: Say rượu tỉnh dậy trời sụp đổ
- Chương 120: Theo Thói Quen
- Chương 121: Cái Đuôi Nhỏ
- Chương 122: Muốn Mở Cửa Hàng
- Chương 123: Đại Kết Cục
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
"Một nghìn người có một nghìn Hamlet trong mắt", câu nói này cũng áp dụng cho những khách hàng đang đứng thẳng ở tầng ba.
Toàn bộ tầng ba đều tỏa ra một mùi hương dễ chịu, nhưng mùi hương này mỗi người ngửi lại thấy một khác.
Hứa Hoan ngửi thấy mùi hương giống như mùi của chăn bông được phơi nắng cả ngày, không có mùi thơm nhưng khi ngửi vào lại có cảm giác ấm áp khắp người, rồi buồn ngủ, mí mắt dần nặng trĩu.
Mùi này có chút khác so với mùi của nến thơm Nhạ Trần Ai mà cậu ngửi thấy tối hôm trước, chẳng lẽ hôm nay Hồ mỹ nhân đã đổi loại nến thơm khác?
Nhưng rất nhanh, cậu đã biết mình đoán sai, bởi vì những người khác sau khi hoàn hồn đã lần lượt miêu tả mùi hương mà họ ngửi thấy, rồi mọi người phát hiện sao mỗi người ngửi thấy một mùi khác nhau nhỉ?
Trước đây chỉ nghe nói đến son môi đổi màu theo nhiệt độ môi, không ngờ hôm nay lại được ngửi một loại nến thơm có mùi hương khác nhau tùy thuộc vào người ngửi. Rốt cuộc nguyên lý là gì vậy!
Tuy nhiên, Hồ mỹ nhân không dễ tính như huấn luyện viên Trương. Cô nháy mắt với vị khách hỏi, cười duyên dáng từ tốn nói: "Nến thơm có tên là Nhạ Trần Ai. Còn về nguyên lý... thì không thể nói cho các bạn được đâu nhé. Loại nến thơm này do chính tay tôi làm, mỗi ngày chỉ bán ra với số lượng có hạn. Nếu mọi người muốn sở hữu, có thể đến cửa hàng của tôi để mua. Nói nhỏ cho mọi người biết, sử dụng nến thơm của cửa hàng lâu dài sẽ có rất nhiều lợi ích đấy."
Lúc này mọi người không còn tò mò về nguyên lý nữa, mà chuyển sang tò mò về những lợi ích cụ thể đó là gì.
Nhưng những lợi ích này nói suông thì không có bằng chứng, vẫn phải tự mình trải nghiệm mới có thể xác định hiệu quả. Do đó, mọi người không quấn lấy Hồ mỹ nhân để yêu cầu cô ấy giải thích cho ra lẽ, mà tìm Hứa Hoan, Phác Vũ Huệ và Thi Vũ Phi trong đám đông, mắt long lanh chờ đợi họ vào trải nghiệm.
Điều đáng tiếc là trong cửa hàng chỉ có hai chiếc giường thẩm mỹ khổng lồ, trông mềm mại có thể bao bọc cả người vào trong, còn có chức năng mát-xa giảm mệt mỏi, nhưng rõ ràng không thể dùng cho ba người cùng lúc.
Không ít khách hàng phát ra tiếng "à" tiếc nuối, lẽ nào cuối cùng sẽ có một người bị bỏ lại sao?
Ngược lại là Hứa Hoan, trong lòng lại có chút vui thầm, cậu hoàn toàn có thể nhường cơ hội nằm trên giường thẩm mỹ cho Phác Vũ Huệ và Thi Vũ Phi, còn bản thân thì lén lút làm việc riêng ở một góc, như vậy ít nhất cũng có thời gian nghỉ ngơi giữa chừng.
Thế là cậu chạy đến bàn bạc với Hồ mỹ nhân, bày tỏ rằng cậu trải nghiệm lúc nào cũng được, cứ nhường cơ hội cho những người cần hơn đi!
Hồ mỹ nhân liếc nhìn Hứa Hoan bằng một ánh mắt thâm sâu khó lường, không vạch trần ý đồ nhỏ trong lòng cậu mà sảng khoái đồng ý với đề nghị của cậu.
Nhưng cũng không để Hứa Hoan đến vô ích. Cô ấy chỉ vào khu vực bên cạnh với đầy những chiếc ghế lười hạt xốp, rồi đưa cho cậu một chiếc bịt mắt bằng lụa đen, dặn cậu nếu buồn ngủ thì có thể chợp mắt ở đó một lát.
Nhìn quanh, khu vực nhỏ này toàn là những chiếc ghế lười cùng loại đủ màu sắc, ít nhất cũng có thể ngồi được hai ba chục người, nếu chen chúc một chút có lẽ năm chục người cũng được...
Thật ra mà nói, nhìn thấy những chiếc ghế lười này, Hứa Hoan thật sự có chút buồn ngủ.
Tối qua nửa đêm nhặt được quả cầu đen nhỏ rồi lại dẫn nó xuống lầu "ăn vụng", ăn vụng xong lại hì hục một lúc mới đi ngủ, thật sự là đã thức trắng cả một đêm.
Hôm nay lại dậy sớm, ăn sáng xong là phối hợp với mấy người huấn luyện viên Trương để quảng cáo cho các cửa hàng mới không ngừng nghỉ, còn học cường thân thuật cơ bản nửa tiếng, phần lớn năng lượng của cả ngày đã tiêu hao gần hết, không mệt mới là lạ.
"Được rồi, vậy tớ chợp mắt một lát, xong việc thì gọi tớ." Hứa Hoan nhận lấy chiếc bịt mắt từ Hồ mỹ nhân, vừa đeo lên đầu, vừa ngả người ra sau, thoải mái rúc vào chiếc ghế lười. Cậu điều chỉnh tư thế, rồi bắt đầu dần chìm vào giấc ngủ.
Ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí, những dây thần kinh căng thẳng nhanh chóng được thả lỏng, không lâu sau, hơi thở đã trở nên nhẹ nhàng, cậu đang dần chìm vào giấc ngủ.
Một loạt thay đổi của Hứa Hoan khiến không ít khách hàng cũng bắt đầu động lòng, tham quan lâu như vậy họ cũng thật sự có chút mệt rồi, hay là... cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát?
Nếu không thì chẳng lẽ lại đứng đợi không ở trong quán sao.
Tầng này không giống như tầng của huấn luyện viên Trương ở dưới lầu. Khi Hứa Hoan và những người khác tập, họ cũng có thể tập theo. Chế độ trải nghiệm của cửa hàng này lại hoàn toàn dựa vào người chuyên nghiệp là Hồ mỹ nhân để thao tác tận tay, những người đứng xem như họ chỉ có thể vây xem ở bên cạnh, không làm được gì khác.
Nhưng, họ lại thực sự tò mò về kết quả cuối cùng. Đã cất công đến rồi, không thể nào đi về được.
Vậy thì cứ thỏa mái như anh chủ Hoan Hoan, chợp mắt một giấc ở nơi có nhiều ánh nắng này đi.
Thế là, trong vài phút sau đó, ngoài Phác Vũ Huệ và Thi Vũ Phi là hai nhân vật chính, cùng với Hồ mỹ nhân và bác sĩ Cố chưa rời đi, những người khác cứ như đã bàn bạc trước, xếp hàng tuần tự tìm ghế lười ngồi xuống. Mỗi chiếc ghế lười ít nhất cũng có hai người ngồi, nhiều nhất thậm chí có cả bốn người.
Có lẽ vì đông người nên rất náo nhiệt, những khách hàng này không chê không gian nhỏ và chật chội, cứ thế lưng tựa lưng, vai kề vai, chân chạm chân, ngồi dày đặc và chật chội. Nhưng cũng có những khách hàng phản ứng quá chậm, cuối cùng không giành được chỗ trống trên ghế lười, chỉ có thể tội nghiệp đứng ở một bên, lúc thì không cam tâm nhìn về phía đám đông đã đồng loạt nhắm mắt và bắt đầu chìm vào giấc ngủ, lúc thì nhìn sang chỗ Hồ mỹ nhân và những người khác, bước chân hướng về phía giường thẩm mỹ.
Hừ, không ngủ thì không ngủ, họ sẽ xem thật kỹ xem chị chủ xinh đẹp làm đẹp cho hai người may mắn kia như thế nào!
Hồ mỹ nhân, người đã thể hiện sự bình tĩnh và thảnh thơi trong suốt quá trình, nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy mắt tối sầm lại.
Trời ơi, cửa hàng của cô nhỏ quá! Mới có bấy nhiêu người mà đã suýt nữa chật ních rồi.
May mà tổng thể không gian và mùi hương của cửa hàng đủ để xoa dịu lòng người, nếu không đám đông đen kịt này chắc chắn sẽ trở nên bồn chồn chỉ trong chốc lát.
Kiếm tiền! Nhất định phải kiếm tiền nhanh!
Khi nào kiếm được tiền, việc đầu tiên cô phải làm là mở rộng diện tích cửa hàng, ít nhất cũng phải để những vị khách đáng thương này có thể duỗi thẳng chân!
Nghĩ đến đây, khí thế của Hồ mỹ nhân thay đổi, nhanh chóng đi vào chủ đề chính. Cô mời Phác Vũ Huệ và Thi Vũ Phi, nằm xuống chiếc giường thẩm mỹ khổng lồ, trước tiên hỏi rõ yêu cầu của họ, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô nhẹ nhàng đưa ra phương án chăm sóc của mình. Đợi đến khi cả hai đều đồng ý với phương án dành riêng cho mình, cô mới thật sự bắt đầu thao tác.
"Được rồi, bây giờ các bạn có thể nhắm mắt lại ngủ một giấc, giao phó tất cả cho tôi. Đợi đến khi các bạn tỉnh dậy, chính là lúc chứng kiến kỳ tích."
Sau khi bước vào trạng thái làm việc, Hồ mỹ nhân như biến thành một chị gái tâm lý, giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu mang theo một ma lực khó tả, nụ cười nhẹ trong giọng nói dường như có thể lôi kéo cảm xúc của người nghe. Phác Vũ Huệ và Thi Vũ Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, không biết từ lúc nào cơn buồn ngủ đã lan tỏa đến.
Đợi đến khi những ngón tay ấm áp chạm vào má họ, nhẹ nhàng xoa bóp, một lớp kem thơm lừng được phủ lên da mặt, rồi lại là một màn xoa bóp mát-xa.
Toàn bộ quá trình dễ chịu đến khó tin, cơn buồn ngủ càng dâng trào mạnh mẽ hơn, cả hai đều đã ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, dường như từ rất xa truyền đến hai chữ "Xong rồi", ý thức mê man dần dần quay trở lại, hai người mắt lim dim mở mắt ra.
"Ơ, tôi ngủ từ lúc nào vậy, không phải đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi chứ?" Thi Vũ Phi ngồi dậy, lo lắng hỏi.