- Trang chủ
 - Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
 - Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
 
Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
Truyện: Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Tác giả: Miêu Miên Nhi
- Chương 1: Vị trưởng bối trẻ tuổi trở về quê
 - Chương 2: Group chat khách thuê trọ
 - Chương 3: Vị khách trọ đầu tiên
 - Chương 4: Nhà Nhỏ Ngập Nắng
 - Chương 5: Vương Ngự Trù Nhiệt Tình Hiếu Khách
 - Chương 6: Thương Hiệu Trăm Năm Đích Thực
 - Chương 7: Cụ Cố Tặng Đồ Ăn
 - Chương 8: Cửa Hàng Mới Khai Trương, Giảm Giá 20%
 - Chương 9: Ông Chủ Làm Từ Thiện
 - Chương 10: Vòng Quay May Mắn
 - Chương 11: Đa Đa thật là một đứa trẻ ngoan
 - Chương 12: Một Hàng Người Tham Ăn
 - Chương 13: Không phải chứ, mọi người thật sự mua nhiều vậy sao?
 - Chương 14: Làm không xuể, thật sự làm không xuể
 - Chương 15: Phần thưởng: Mẹ nghĩ con chưa ăn no
 - Chương 16: Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi
 - Chương 17: Trái với lẽ thường
 - Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
 - Chương 19: Không nợ nần nữa nhẹ người
 - Chương 20: Cấp độ chủ nhà: 0→1
 - Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
 - Chương 22: Mới mẻ, đầy nắng, đáng yêu
 - Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời
 - Chương 24: Ở tuổi chỉ biết uống sữa mà đã phải chịu cú sốc ẩm thực
 - Chương 25: 666, Thật Sự Lời To
 - Chương 26: Mở camera giao lưu nhé
 - Chương 27: Một buổi “livestream ăn uống” nghiệp dư đã mắt đã miệng
 - Chương 28: Quản Gia Thông Minh Tiểu Q
 - Chương 29: Fan vừa ngủ dậy đã thấy trời sập rồi
 - Chương 30: Tầng một thay đổi hợp lý một cách tự động
 - Chương 31: Tên quán: Ngự Thiện Phòng
 - Chương 32: Có bug
 - Chương 33: Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe
 - Chương 34: Trợ thủ nhí lên sàn
 - Chương 35: Oán niệm của khách ruột -1 -1 -1 -1…
 - Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
 - Chương 37: Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt
 - Chương 38: Chúng tôi có thể gọi chú là Vương Ngự Trù không?
 - Chương 39: Đổi súng bắn chim lấy pháo lớn
 - Chương 40: Thêm một nguồn thu nhập
 - Chương 41: Thăng liền hai cấp
 - Chương 42: Đợi chờ và tụ họp
 - Chương 43: Cái bánh câu hồn người
 - Chương 44: Cuộc chiến giành đồ ăn khuya
 - Chương 45: Tiếp tục phân phát bánh thịt thơm phức
 - Chương 46: Lại dụ dỗ thành công thêm một nhóm người nữa
 - Chương 47: Trùng hợp ngoài ý muốn
 - Chương 48: 40 lần mười lượt quay
 - Chương 49: Hình như mập lên rồi?
 - Chương 50: Hứa Đa Đa: Vui quá vui quá! ^0^
 - Chương 51: Bữa Ăn Đầu Tiên
 - Chương 52: Hình như con đã "hít" được mèo lớn thật rồi!
 - Chương 53: Nhược Điểm Duy Nhất Của Ngự Thiện Phòng
 - Chương 54: Bạn học Quách Kiều Kiều quả là người đẹp tâm thiện mà!
 - Chương 55: Sự Thay Đổi Của Sân Vườn
 - Chương 56: Thức Ăn Cho Cá Hay Thức Ăn Cho Heo?
 - Chương 57: Danh sách 3 người thuê mới
 - Chương 58: Đơn Hàng “Đã Tiêu Hóa Chưa” Của Bạn Đã Được Giao
 - Chương 59: Thắp Sáng Cây Tài Năng
 - Chương 60: Tôi Tên Là Tinh Tinh
 - Chương 61: Tinh Tinh Đâu Rồi?
 - Chương 62: Người Thuê Nhà Mới Ra Mắt
 - Chương 63: Suất Trải Nghiệm Miễn Phí
 - Chương 64: Trứng Đen Khổng Lồ
 - Chương 65: Đầu Anh Chủ Hoan Hoan Bốc Khói Rồi!
 - Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
 - Chương 67: Phép Thuật Sẽ Biến Mất Sao?
 - Chương 68: Đua Nhau Mua Sắm
 - Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
 - Chương 70: Sao Lại Rẻ Như Vậy...
 - Chương 71: Chà, Lại Thêm Một Cửa Hàng Báu Vật!
 - Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
 - Chương 73: Về Bản Chất Là Một Quả Cầu Cá Muối?
 - Chương 74: Những Vị Khách Thay Đổi Lớn
 - Chương 75: Phiếu Ưu Đãi Một Ngày
 - Chương 76: Hóa, Hóa Ra Hoan Hoan Thích Kiểu Này Sao?
 - Chương 77: Hóa Ra Là Định Mệnh An Bài
 - Chương 78: Gói Quà Vô Chủ
 - Chương 79: Tôi Tự Nói Xấu Chính Mình
 - Chương 80: Livestream Mở Hộp Quà Bí Ẩn
 - Chương 81: Thiết Bị Mô Phỏng Giấc Mơ
 - Chương 82: Quán Này, Thật Sự Có Gì Đó Hay Ho!
 - Chương 83: Nhìn Miếng Bánh Ngô Cũng Thấy Đáng Yêu
 - Chương 84: Khung Cảnh Hòa Thuận
 - Chương 85: Hai Đĩa Tráng Miệng
 - Chương 86: Ba Loại Đồ Uống
 - Chương 87: Trông Chúng Xấu Xí Nhưng Chúng Chạy Nhanh Lắm
 - Chương 88: Trai Đẹp, Anh Là Ai?
 - Chương 89: Phá Vỡ Định Kiến Về Bệnh Viện
 - Chương 90: Niềm vui nhân đôi~
 - Chương 91: Gen "thực thần" có thể di truyền
 - Chương 92: Mèo nhỏ Tinh Tinh
 - Chương 93: Pokémon phiên bản Trái Đất
 - Chương 94: Nhóm người thuê thứ ba ra mắt
 - Chương 95: Tinh Tinh đại ca
 - Chương 96: Bạn già xui xẻo
 - Chương 97: Nhìn ánh mắt là biết, người đã ăn rồi còn muốn ăn nữa.
 - Chương 98: Chiêu đãi khách hàng như vậy
 - Chương 99: Chú chim nhỏ đón khách
 - Chương 100: Mệt chết bảo bảo rồi
 - Chương 101: Ấp trứng thú cưng
 - Chương 102: Giòn tan, vị thịt nướng~
 - Chương 103: Bà lão hào phóng trong truyền thuyết
 - Chương 104: Thức ăn vặt cho thú cưng có giá trị thẩm mỹ cao
 - Chương 105: Người đã già nhưng lòng tham ăn không già
 - Chương 106: Thú cưng non tự khắc giải quyết mọi chuyện
 - Chương 107: Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà
 - Chương 108: Chế độ chung sống mới đã xuất hiện~
 - Chương 109: Sự Kiện Bí Ẩn Của Tiệm Thú Cưng Xuất Hiện!
 - Chương 110: Tiệm sách bí ẩn
 - Chương 111: "Kho báu" trong tiệm sách
 - Chương 112: Giành giật nhau
 - Chương 113: Giấc mơ kỳ lạ
 - Chương 114: Cơ Tinh Lan
 - Chương 115: Vừa gặp đã yêu
 - Chương 116: Ngày Ma Vương Trở Nên Ngốc Nghếch
 - Chương 117: Nam Thần Lại Là Linh Vật
 - Chương 118: Cơ Tinh Lan: Ai hiểu được lòng tôi?
 - Chương 119: Say rượu tỉnh dậy trời sụp đổ
 - Chương 120: Theo Thói Quen
 - Chương 121: Cái Đuôi Nhỏ
 - Chương 122: Muốn Mở Cửa Hàng
 - Chương 123: Đại Kết Cục
 
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
“Ba ơi, trưa mình ăn ở đây thật à? Nhưng con để ý rồi, chỗ này chẳng phải chỉ bán bữa sáng thôi sao… Nhưng mà, không thể phủ nhận, mấy món họ cầm trên tay trông thơm quá, sữa đậu nành nhìn thôi cũng khát nữa.”
Ba của Hứa Đa Đa tên là Hứa Quân. Sau khi ngồi xuống, ông lặng lẽ đảo mắt quan sát khắp đại sảnh, rồi thấp giọng bày tỏ sự nghi hoặc với cha mình.
Nếu như ánh mắt ông không cứ chốc chốc lại liếc sang đồ ăn trên tay người khác, thì sự nghi hoặc này có lẽ sẽ đáng tin hơn đôi chút.
Nỗi lo của Hứa Đa Đa lúc trước không phải không có lý. Quả thật vợ chồng Hứa Quân đến vào đúng lúc Ngự Thiện Phòng vừa kết thúc bán đồ ăn sáng, dù có muốn mua hai cái bánh nướng kẹp thịt thăn để nếm thử cũng không thể.
Nguyên liệu cho bữa sáng đã bán sạch sành sanh, đầu bếp Vương cũng đang dọn dẹp bếp núc, nghỉ ngơi chốc lát rồi sẽ bắt tay chuẩn bị bữa trưa.
Muốn hỏi mượn chút đồ ăn thừa của khách khác?
Đùa à, nếu ông dám hỏi câu đó, đảm bảo khách kia sẽ diễn luôn cho ông xem thuật ảo diệu, bánh kẹp thịt biến mất trong 10 giây!
Ông tưởng tôi mua nhiều vậy là vì rộng rãi chắc? Tôi ăn còn chẳng đủ nữa là, sao có thể bán cho người khác chứ!
May mà Hứa Quân vẫn còn lý trí, không làm ra hành động l* m*ng như thế.
Nghe con trai nói, ông cụ Hứa không khách khí mà trợn mắt liếc ông một cái, nói:
“Cặp mắt kia trên mặt con là để trưng à? Nhìn khắp một vòng rồi mà không thấy bảng thực đơn sau quầy hả? Ở đây không chỉ bán bữa sáng đâu, còn bán cả bữa trưa và tối nữa đấy. Giờ còn một tiếng nữa mới tới giờ trưa, chúng ta cứ ngồi đây đợi, tới lúc đó chưa chắc đã còn chỗ đâu.”
Dường như để chứng minh lời ông cụ nói là thật, vừa dứt lời thì lại thấy một nhóm bảy tám người từ ngoài bước vào, đảo mắt tìm chỗ trống, rồi vui mừng kéo nhau tới ngồi bàn lớn nhất còn lại.
Có người vừa đi vừa nói:
“Ha ha, tụi mình may ghê, đoán được hôm nay quán mới khai trương sẽ đông khách nên tới sớm, vừa kịp giành được cái bàn to cuối cùng rồi.”
“Thật luôn, may mà nhớ ra, không thì tụi mình phải chia làm hai bàn mất. Mọi người xem thực đơn hết chưa, thật ra cũng không nhiều món lắm, tôi có một ý tưởng táo bạo: sao mình không gọi hết luôn đi? Dù sao thì cũng ăn hết mà!”
“Ý hay đấy, tôi ủng hộ nè he he. Trong phần tráng miệng có món chè xoài bưởi giá 25 đồng một phần, quán cũng chẳng b*n n**c gì khác, chi bằng mỗi người gọi một ly đi, coi như là thức uống. Cũng gần bằng giá trà sữa ngoài tiệm thôi mà.”
“Được được, cứ vậy đi!”
Nhóm thanh niên mới tới kia nói chuyện không nhỏ tiếng chút nào, ít nhất thì Hứa Quân nghe được toàn bộ. Trong lòng ông không khỏi lấy làm kinh ngạc. Bọn họ phải tin tưởng tay nghề chủ quán đến mức nào mà ngay ngày đầu khai trương đã muốn gọi hết toàn bộ món trong thực đơn? Không sợ ăn trúng món dở à?
Ông mới vừa xem qua, giá món ăn ở đây trung bình cao hơn mấy quán bình dân bên ngoài đến một nửa, ngang ngửa với mấy nhà hàng khách sạn khá sang trong thành phố.
Vậy mà quán này lại nằm ở chỗ hẻo lánh, trang trí thì đơn giản mộc mạc, so với nhà hàng sang trọng thì chẳng bằng cái móng chân, mà lại dám hét giá cao như vậy, thế mà vẫn có nhiều người chịu bỏ tiền ra mua?
Cái bánh kẹp thịt thăn bán buổi sáng kia cũng đâu rẻ gì, chỉ vài miếng bánh với vài lát thịt mà đã hơn chục đồng. Nếu thêm nhân thì có thể lên tới hai mươi, ba mươi đồng là chuyện thường.
Ngày nào cũng ăn như thế, ví tiền người bình thường chịu sao nổi?
Hứa Quân cảm thấy thế giới này như đã tiến hóa đến mức điên rồ trong lúc ông không để ý vậy.
Nhưng đồng thời trong lòng ông cũng nhen nhóm một tia mong đợi. Nếu, nếu đồ ăn của chủ quán thực sự ngon đến thế, thì chẳng phải nhà họ đã nhặt được báu vật rồi sao?
“Mới chưa ăn được miếng nào mà cái này không tin, cái kia cũng không tin, đợi lát ăn vào miệng rồi sẽ biết quyết định ăn ở đây sáng suốt cỡ nào.” - Bà Hứa bên cạnh cũng góp lời, rồi không quên nhắc con trai một câu: “Phải rồi, hiếm lắm các con mới về, bữa này để vợ chồng con đãi.”
Hứa Quân cười khổ không nói gì, coi như ngầm đồng ý. Thực ra cũng đúng thôi, đúng ra họ phải mời mà.
“Đa Đa, mau qua đây với mẹ nè.” - Ở bên kia, Khang Kim Phượng cười tít mắt vẫy tay với con trai, tò mò hỏi:
“Thấy con quay tới quay lui dọn dẹp cả buổi, ai bảo con làm thế? Nghe ông nội nói, đây là tiệm do người thuê nhà của cụ cố con mở, đồ ăn ở đây ngon lắm hả? Con thử mấy món rồi, kể cho mẹ nghe với.”
Hứa Đa Đa vừa đúng lúc làm gần xong việc, nghe mẹ gọi liền chạy về, rút mấy tờ giấy lau mồ hôi trên trán. Nhìn có vẻ mệt nhưng khuôn mặt lại tràn đầy phấn khích, như thể nghiện làm việc rồi vậy.
“Mẹ ơi, đây là việc con tranh làm đó nha! Lúc đầu có rất nhiều anh chị cô chú muốn giúp ông Vương đấy, may mà con là người đầu tiên xung phong, thế là được chọn rồi, hì hì. Ông Vương còn hứa sẽ thưởng cho con nữa đó. Mẹ nói xem, ông ấy có chịu làm cho con một phần cơm chiên dứa hải sản không?”
Cậu bé tỏ ra rất đắc ý. Nói xong lại bắt đầu hồi tưởng vị ngon của những món đã ăn.
“Mẹ biết không, đồ ăn ông Vương làm món nào cũng siêu ngon! Cỡ một tuần trước, cụ cố mang về vài chiếc bánh nhân thịt to thơm phức, con vừa cắn miếng đầu đã mê luôn, ăn chưa đã, còn dùng tiền tiêu vặt tự xếp hàng mua nữa cơ!
Từ đó đến giờ, bữa sáng ngày nào con cũng ăn ở đây hết. Không nói quá đâu, con cảm giác đồng hồ sinh học của mình còn chuẩn hơn hồi đi học, đúng là ngủ sớm dậy sớm mới khỏe mạnh, chim dậy sớm mới bắt được sâu!”
Dọn dẹp gần hai tiếng đồng hồ, Hứa Đa Đa thật sự không thấy mệt. Mà khách ăn bây giờ phần lớn rất có ý thức, thùng rác ngay bên cạnh, ăn xong tiện tay bỏ rác là xong.
Bàn trong quán không rõ làm từ gì, dầu mỡ trong đồ ăn cũng không bám lên mặt bàn, lau nhẹ một cái là sạch như mới.
Có thể nói, trong suốt thời gian giúp đỡ này, việc cậu tiêu hao sức lực nhiều nhất chính là đi từ bàn này sang bàn kia, chứ dọn rác và lau bàn thì đơn giản quá chừng.
Thấy mẹ có vẻ đã tin lời mình, Hứa Đa Đa càng cười toe toét, nheo mắt nói tiếp:
“Bánh nhân thịt thơm phức, tiểu long bao, sữa đậu nóng lạnh, mấy cái đó là bán vào bữa sáng. Hôm trước con còn được ăn chực một bữa nữa cơ, có canh gà hầm hạt dẻ, cải thìa xào, thịt bò xào ớt chuông, nấm nhồi thịt, cá chim hấp, bánh khoai tím, món nào cũng ngon cực kỳ! Ngay cả nấm, món con ghét nhất mà hôm đó con ăn liền ba miếng luôn đó! Rồi hôm nay ông Vương ra món mới nữa, bánh kẹp thịt thăn, vỏ bánh mỏng giòn rụm, cắn một miếng là thơm ngát mùi mè, thịt bên trong dày hơn bình thường, dai mềm cực thích, còn có cả rau củ ăn kèm nữa, kẹp lại một miếng cắn vào, trời ơi hạnh phúc dã man!”
“Ba mẹ, lát nữa nhất định phải ăn cho xong bữa trưa nha, đừng vội về đó!”
Một tràng dài như pháo nổ vang lên, khiến Khang Kim Phượng nghe mà ngây người, đây có phải là đứa con trai mà điểm Văn lúc nào cũng lẹt đẹt không vậy? Nói được thế này, viết văn cũng phải đạt điểm giỏi chứ nhỉ?
Nói đi cũng phải nói lại, chỉ nghe con kể mà vị giác đã bị đánh thức rồi!
Ban đầu mấy thực khách xung quanh chỉ nghe cho vui thôi, nghĩ bụng: nhóc mập này ăn cái gì thì trước họ cũng từng ăn, chắc cũng chẳng đến mức khiến người ta xúc động gì nhiều. Ai ngờ đâu, sau khi kể mấy món thông thường, nhóc lại tuôn một tràng tên món ăn toàn đồ khó gặp, vừa mặn vừa ngọt vừa có canh có tráng miệng, nghe cái biết ngay là ngồi ăn cùng chủ quán và chủ nhà luôn rồi, khiến người ta ghen tị ghê gớm.
Xin hỏi có cách nào để chủ quán hoặc chủ nhà nhận tụi tôi – những người không có quan hệ máu mủ gì làm bà con không ạ? Chờ online, gấp lắm rồi.
Đang ghen tị thì họ bỗng bừng tỉnh, ủa không phải mình đang ngồi chờ ăn trưa ở đây sao?
Tuy không chắc được ăn đúng mấy món Hứa Đa Đa kể, nhưng trên bảng thực đơn treo cũng toàn món hấp dẫn, chẳng thua gì đâu.
Vậy thì có gì phải tiếc? Trước mắt phải gọi hết mấy món có sẵn đã!
Nghĩ vậy, đám khách liền thay đổi thái độ, nhao nhao bàn lại: hay là ngoài mấy món định gọi, mình gọi thêm vài món nữa đi? Dịp thế này không được để lỡ đâu.
Người bạn lý trí: Bình tĩnh nào, tụi mình ăn không hết nhiều vậy đâu =_=
Người bạn cuồng nhiệt: Gọi hết đi, ví tôi chịu được! Ăn không hết thì gói mang về! À mà tối mình ăn ở đây luôn nhé?
Dưới ánh mắt mong chờ của đông đảo thực khách, một tiếng trôi qua vèo cái là hết.
Mười giờ bắt đầu nhận gọi món, tới mười giờ hai mươi là bắt đầu có món được bưng ra.
Rõ ràng chỉ là một quán ăn nhỏ do một người điều hành, nhưng đầu bếp Vương sắp xếp đâu ra đó, cố gắng phục vụ đều các bàn, không để thời gian chênh lệch giữa các bàn quá xa.
Chỉ tiếc món ăn quá ngon, nên thường rơi vào tình trạng: chưa kịp đặt xuống đã bị “quét sạch”.
Vợ chồng Hứa Quân ăn tới mức không ngẩng đầu nổi. Bàn họ đã lên được bốn món: đậu đũa xào thịt bằm, thịt heo xào chua ngọt, thịt kho tàu và gà xé trộn.
Món gà xé là món nguội, đã được chuẩn bị sẵn. Dùng đùi gà lột da, luộc chín rồi xé nhỏ, trộn với sốt đặc chế và thật nhiều mè trắng.
Sau khi trộn đều, đùi gà trắng, ớt hiểm đỏ, rau ngò xanh, lát chanh vàng, cộng thêm mùi thơm cay nồng của sốt chua cay, vừa nhìn vừa ngửi thôi đã khiến người ta… nước miếng chảy dài hai dặm.
Món gà xé nguội này khi bưng ra còn được ướp lạnh, thịt ăn không khô, mềm dẻo hơi sật sật, mát lạnh làm dịu cả cơn nóng, cả người thư thái.
Hứa Quân ngần ngừ gắp một đũa nếm thử, nhai mấy miếng, đồng tử dần dần giãn ra, khẽ “xì” một tiếng như bị cay, rồi vùi đầu xúc liền mấy miếng cơm.
Cảm giác cay dịu xuống, khẩu vị liền mở ra, ông liên tục gắp thêm vài đũa, thoáng cái đã hết hơn nửa bát cơm.
Khang Kim Phượng cũng phản ứng tương tự, đều bị mùi vị món gà xé làm kinh ngạc.
Ba người còn lại trên bàn cũng ăn hối hả, sợ chậm một chút phần gà mềm ngon kia sẽ hết mất.
Kết quả là, món đầu tiên bưng ra ấy, còn chưa đợi được món thứ hai đã thấy… hết sạch. Đĩa sứ trắng không còn một cọng ngò.
Món thứ hai lên là thịt kho tàu, món này cũng được hầm sẵn từ sớm, mùi thơm ngào ngạt trong đại sảnh từ chín giờ là phần lớn do nó mà ra. Với sức hấp dẫn bá đạo như vậy, bàn nào cũng gọi món này cả.
Món vừa lên, mọi người càng không thể chờ nổi mà lao vào nếm thử…