- Trang chủ
- Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
- Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
Truyện: Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Tác giả: Miêu Miên Nhi
- Chương 1: Vị trưởng bối trẻ tuổi trở về quê
- Chương 2: Group chat khách thuê trọ
- Chương 3: Vị khách trọ đầu tiên
- Chương 4: Nhà Nhỏ Ngập Nắng
- Chương 5: Vương Ngự Trù Nhiệt Tình Hiếu Khách
- Chương 6: Thương Hiệu Trăm Năm Đích Thực
- Chương 7: Cụ Cố Tặng Đồ Ăn
- Chương 8: Cửa Hàng Mới Khai Trương, Giảm Giá 20%
- Chương 9: Ông Chủ Làm Từ Thiện
- Chương 10: Vòng Quay May Mắn
- Chương 11: Đa Đa thật là một đứa trẻ ngoan
- Chương 12: Một Hàng Người Tham Ăn
- Chương 13: Không phải chứ, mọi người thật sự mua nhiều vậy sao?
- Chương 14: Làm không xuể, thật sự làm không xuể
- Chương 15: Phần thưởng: Mẹ nghĩ con chưa ăn no
- Chương 16: Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi
- Chương 17: Trái với lẽ thường
- Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
- Chương 19: Không nợ nần nữa nhẹ người
- Chương 20: Cấp độ chủ nhà: 0→1
- Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
- Chương 22: Mới mẻ, đầy nắng, đáng yêu
- Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời
- Chương 24: Ở tuổi chỉ biết uống sữa mà đã phải chịu cú sốc ẩm thực
- Chương 25: 666, Thật Sự Lời To
- Chương 26: Mở camera giao lưu nhé
- Chương 27: Một buổi “livestream ăn uống” nghiệp dư đã mắt đã miệng
- Chương 28: Quản Gia Thông Minh Tiểu Q
- Chương 29: Fan vừa ngủ dậy đã thấy trời sập rồi
- Chương 30: Tầng một thay đổi hợp lý một cách tự động
- Chương 31: Tên quán: Ngự Thiện Phòng
- Chương 32: Có bug
- Chương 33: Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe
- Chương 34: Trợ thủ nhí lên sàn
- Chương 35: Oán niệm của khách ruột -1 -1 -1 -1…
- Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
- Chương 37: Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt
- Chương 38: Chúng tôi có thể gọi chú là Vương Ngự Trù không?
- Chương 39: Đổi súng bắn chim lấy pháo lớn
- Chương 40: Thêm một nguồn thu nhập
- Chương 41: Thăng liền hai cấp
- Chương 42: Đợi chờ và tụ họp
- Chương 43: Cái bánh câu hồn người
- Chương 44: Cuộc chiến giành đồ ăn khuya
- Chương 45: Tiếp tục phân phát bánh thịt thơm phức
- Chương 46: Lại dụ dỗ thành công thêm một nhóm người nữa
- Chương 47: Trùng hợp ngoài ý muốn
- Chương 48: 40 lần mười lượt quay
- Chương 49: Hình như mập lên rồi?
- Chương 50: Hứa Đa Đa: Vui quá vui quá! ^0^
- Chương 51: Bữa Ăn Đầu Tiên
- Chương 52: Hình như con đã "hít" được mèo lớn thật rồi!
- Chương 53: Nhược Điểm Duy Nhất Của Ngự Thiện Phòng
- Chương 54: Bạn học Quách Kiều Kiều quả là người đẹp tâm thiện mà!
- Chương 55: Sự Thay Đổi Của Sân Vườn
- Chương 56: Thức Ăn Cho Cá Hay Thức Ăn Cho Heo?
- Chương 57: Danh sách 3 người thuê mới
- Chương 58: Đơn Hàng “Đã Tiêu Hóa Chưa” Của Bạn Đã Được Giao
- Chương 59: Thắp Sáng Cây Tài Năng
- Chương 60: Tôi Tên Là Tinh Tinh
- Chương 61: Tinh Tinh Đâu Rồi?
- Chương 62: Người Thuê Nhà Mới Ra Mắt
- Chương 63: Suất Trải Nghiệm Miễn Phí
- Chương 64: Trứng Đen Khổng Lồ
- Chương 65: Đầu Anh Chủ Hoan Hoan Bốc Khói Rồi!
- Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
- Chương 67: Phép Thuật Sẽ Biến Mất Sao?
- Chương 68: Đua Nhau Mua Sắm
- Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
- Chương 70: Sao Lại Rẻ Như Vậy...
- Chương 71: Chà, Lại Thêm Một Cửa Hàng Báu Vật!
- Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
- Chương 73: Về Bản Chất Là Một Quả Cầu Cá Muối?
- Chương 74: Những Vị Khách Thay Đổi Lớn
- Chương 75: Phiếu Ưu Đãi Một Ngày
- Chương 76: Hóa, Hóa Ra Hoan Hoan Thích Kiểu Này Sao?
- Chương 77: Hóa Ra Là Định Mệnh An Bài
- Chương 78: Gói Quà Vô Chủ
- Chương 79: Tôi Tự Nói Xấu Chính Mình
- Chương 80: Livestream Mở Hộp Quà Bí Ẩn
- Chương 81: Thiết Bị Mô Phỏng Giấc Mơ
- Chương 82: Quán Này, Thật Sự Có Gì Đó Hay Ho!
- Chương 83: Nhìn Miếng Bánh Ngô Cũng Thấy Đáng Yêu
- Chương 84: Khung Cảnh Hòa Thuận
- Chương 85: Hai Đĩa Tráng Miệng
- Chương 86: Ba Loại Đồ Uống
- Chương 87: Trông Chúng Xấu Xí Nhưng Chúng Chạy Nhanh Lắm
- Chương 88: Trai Đẹp, Anh Là Ai?
- Chương 89: Phá Vỡ Định Kiến Về Bệnh Viện
- Chương 90: Niềm vui nhân đôi~
- Chương 91: Gen "thực thần" có thể di truyền
- Chương 92: Mèo nhỏ Tinh Tinh
- Chương 93: Pokémon phiên bản Trái Đất
- Chương 94: Nhóm người thuê thứ ba ra mắt
- Chương 95: Tinh Tinh đại ca
- Chương 96: Bạn già xui xẻo
- Chương 97: Nhìn ánh mắt là biết, người đã ăn rồi còn muốn ăn nữa.
- Chương 98: Chiêu đãi khách hàng như vậy
- Chương 99: Chú chim nhỏ đón khách
- Chương 100: Mệt chết bảo bảo rồi
- Chương 101: Ấp trứng thú cưng
- Chương 102: Giòn tan, vị thịt nướng~
- Chương 103: Bà lão hào phóng trong truyền thuyết
- Chương 104: Thức ăn vặt cho thú cưng có giá trị thẩm mỹ cao
- Chương 105: Người đã già nhưng lòng tham ăn không già
- Chương 106: Thú cưng non tự khắc giải quyết mọi chuyện
- Chương 107: Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà
- Chương 108: Chế độ chung sống mới đã xuất hiện~
- Chương 109: Sự Kiện Bí Ẩn Của Tiệm Thú Cưng Xuất Hiện!
- Chương 110: Tiệm sách bí ẩn
- Chương 111: "Kho báu" trong tiệm sách
- Chương 112: Giành giật nhau
- Chương 113: Giấc mơ kỳ lạ
- Chương 114: Cơ Tinh Lan
- Chương 115: Vừa gặp đã yêu
- Chương 116: Ngày Ma Vương Trở Nên Ngốc Nghếch
- Chương 117: Nam Thần Lại Là Linh Vật
- Chương 118: Cơ Tinh Lan: Ai hiểu được lòng tôi?
- Chương 119: Say rượu tỉnh dậy trời sụp đổ
- Chương 120: Theo Thói Quen
- Chương 121: Cái Đuôi Nhỏ
- Chương 122: Muốn Mở Cửa Hàng
- Chương 123: Đại Kết Cục
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Thanh niên thời nay chẳng có tí thói quen “yêu trẻ” nào cả, chỉ biết lớn tiếng cười nhạo cậu nhóc vừa không có slot cho món ăn yêu thích.
“Phụt, tuy là cậu nhóc khóc rất đau lòng, nhưng sao tôi lại buồn cười thế này nhỉ?”
“Ha ha, tôi cũng thế, tôi phải lục lại hết chuyện đau buồn nhất đời mình mới nín được cười đấy.”
“Xin lỗi nha cậu nhóc, nhưng tiểu long bao này tôi thật sự không thể nhường. Em còn nhỏ, sau này còn nhiều cơ hội để ăn món ngon thế này. Tôi thì khác, chắc chắn sẽ ngủm trước em cả chục năm, giờ ăn một bữa là ít đi một bữa rồi, hu hu!”
Người lớn tuổi hơn thì nhìn Hứa Đa Đa bằng ánh mắt đầy thương cảm, nhưng chỉ là nhìn thôi, chứ chẳng ai hành động gì, vì họ cũng thèm món đó lắm chứ…
Hứa Đa Đa sau khi khóc một hồi thì cũng ngừng lại, vừa sụt sịt vừa ngoan ngoãn xếp hàng tiếp.
Bỏ đi là không thể rồi, không có tiểu long bao thì cậu còn có thể mua bánh nhân thịt thơm phức và sữa đậu nành mà!
Tuy tiền tiêu vặt của cậu có hạn, nhưng hai ngày nay cậu là đại diện mang hy vọng của cả nhà đi mua bữa sáng, mua đủ phần cho cả gia đình chia nhau ăn, cuộc sống đúng là thơm nức mũi!
Trong tiếng cười đùa ồn ào, Vương Ngự Trù đã bắt đầu mở bán.
Những người xếp đầu hàng đều là các tiểu thương quanh đây, ông nhận ra vài người, mỉm cười chào rồi hỏi:
“Các cô chú muốn ăn gì? Hôm nay vẫn là ba món cũ nhé”
“Tôi lấy hai cái bánh với một xửng tiểu long bao, thêm một ly sữa đậu nành đá!”
“Cho tôi trước một ly sữa đậu nóng đi, lớn tuổi rồi không chịu được lạnh, rồi thêm một xửng tiểu long bao, với… với ba cái bánh thịt nữa, tôi cảm giác bụng mình nhét nổi ba cái đó!”
“Tôi lấy hai ly sữa đậu nành đá, tôi mang bình giữ nhiệt theo rồi, anh giúp tôi đổ vào đấy được không? Với lại cho tôi một xửng tiểu long bao và năm cái bánh thịt nha, đủ đồ ăn cho cả ngày rồi, haha…”
“…”
Vương Ngự Trù nhanh chóng ghi lại số lượng bánh thịt mà các khách đầu tiên gọi, trong lúc chiên bánh thì tranh thủ đóng gói tiểu long baovà sữa đậu, vừa báo giá vừa thu tiền, bận rộn nhưng hết sức vui vẻ.
Sau đó, mỗi người trong top 30 người đầu đều gọi một xửng tiểu long bao, kèm thêm bánh thịt và sữa đậu nóng hoặc lạnh, tốc độ rút ngắn hàng cũng không chậm.
Hứa Đa Đa thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên phía trước, thấy xửng tiểu long baodần dần trống không, trong lòng cũng chết lặng, âm thầm thề tối nay nhất định phải ngủ sớm, đặt báo thức cả trăm cái, ngày mai nhất định phải mua được tiểu long bao!
Đang nghĩ vậy thì cậu giật giật tai, nghe được mấy người phía sau nói chuyện:
“Á~ rõ ràng đã ngủ 10 tiếng mà sao vẫn thấy buồn ngủ thế nhỉ? Mà tụi mình không phải đã đặt đồ ngon với ông chủ rồi sao, sao còn phải xếp hàng ở đây nữa? Đợi ở Nhà Nhỏ Ngập Nắng chẳng phải thoải mái hơn à?”
“Cậu đúng là không hiểu rồi! Cậu quên tụi mình là ai hả? Sinh viên đại học đang nghỉ hè đấy! Sớm muộn gì cũng phải quay lại trường, giờ không ăn cho đã thì sau này sẽ khóc đó! Mình tính rồi, trừ khi mình ngán món bánh thịt này, còn không mình sẽ ăn nó ba bữa một ngày! Vậy nên năm cái là chưa đủ đâu… phải xếp hàng ở đây mua năm cái, rồi qua Nhà Nhỏ Ngập Nắng mua thêm năm cái nữa!”
“Ồ ồ ồ, ra vậy! Cậu suy nghĩ chu đáo thật, mình cũng làm theo!”
Sau đó, hai người còn thì thầm đoán món canh tẩm bổ sắp nhận được sẽ gồm những gì, nói đến đỏ bừng cả mặt vì phấn khích.
Mà phía trước họ, Hứa Đa Đa đã nghe đến choáng váng cả người.
Cậu còn nhỏ, chưa hiểu “canh tẩm bổ” là gì, cứ tưởng giống như “bát đại danh thực” gì đấy, chỉ biết là hai người kia đã có giao dịch riêng tư với ông chủ sau lưng các khách hàng khác, âm thầm ăn món ngon!
Rồi cậu nhóc lại để ý đến một chi tiết, đúng rồi nhỉ! Đâu phải chỉ ở đây mới có tiểu long bao! Cậu nhóc hoàn toàn có thể theo ông chủ về Nhà Nhỏ Ngập Nắng, bên đó là địa bàn của cụ cố cậu nhóc cơ mà, muốn mua một xửng tiểu long bao cũng dễ như trở bàn tay!
Nghĩ đến bản thân vài phút trước còn “oa oa” khóc lóc, Hứa Đa Đa: …Thật là tức chết đi được, khóc uổng phí hết bao nhiêu nước mắt rồi!
Chẳng bao lâu sau đã tới lượt cậu gọi món, Hứa Đa Đa nhanh nhẹn báo số lượng, trả tiền xong thì đứng bên cạnh chờ đợi.
Khi nhận được túi đồ ăn nóng hổi, cậu không buồn ăn tại chỗ, mà trực tiếp mở chế độ chạy nước rút, lao vút về nhà.
Những khách hàng còn xếp hàng nhìn theo bóng lưng cậu nhóc, mỉm cười thân thiện, vài ông bà già còn nói đầy yêu thương: “Cái thằng nhóc mập mạp mà chạy nhanh thế, mai mốt có thể làm vận động viên mang vinh quang về cho tổ quốc đó!”
Hứa Đa Đa chẳng hay biết rằng vì mình quá vội về nhà mà bị “gán” cho cái mác “yêu thể thao”.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản: về nhà đặt đồ ăn xuống, ăn tạm một cái bánh rồi chạy ngay qua Nhà Nhỏ Ngập Nắng xếp hàng.
Hiện giờ chỗ đầu thị trấn đang đông như hội, cậu nhất định sẽ là người đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng sớm nhất, như vậy chắc chắn sẽ mua được tiểu long bao rồi!
Ha ha, cậu đúng là đứa nhỏ thông minh lanh lợi ghê gớm~
Hứa Đa Đa bắt tay thực hiện kế hoạch, khi chạy tới Nhà Nhỏ Ngập Nắng thì thấy cụ cố Hứa đang chống cằm ngẩn người nhìn nồi nước dùng sôi sùng sục.
Cậu đảo mắt một vòng, định như thường lệ chạy tới ôm chặt chân cụ.
Nhưng vừa chạy được vài bước, Hứa Đa Đa đã có cảm giác như bị dính vào một thế giới đầy mật ngọt, dính đến mức không nhúc nhích nổi.
Không phải không khí xung quanh ngọt ngào, mà là cảm giác không thể khống chế nổi hai chân. Rõ ràng đang định chạy tới ôm cụ, mà mục tiêu lại vô thức chuyển sang cái nồi to tướng trước mặt cụ.
“Oa, thơm quá đi mất! Cụ ơi, cụ đang nấu món gì ngon vậy ạ?” - Hứa Đa Đa vừa hỏi vừa lau khóe miệng, cảm giác nước dãi sắp chảy ra rồi.
Cậu ngửi ra được mùi chính là canh gà, nhưng những nguyên liệu khác thì chịu, không đoán nổi.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Đa Đa uống không ít canh gà, chỉ mới về nghỉ hè thời gian ngắn đã uống ba lần rồi. Lúc đó cậu cũng uống vui vẻ lắm, còn nói với bà là đó là canh gà ngon nhất thế giới.
Nhưng bây giờ, hương thơm trong sân cứ thi nhau lao thẳng vào mũi, cậu không sao nói nổi lời từng nói với bà nữa.
Nói ra chẳng khác nào nói dối trắng trợn. Chỉ mới ngửi thôi, nồi canh này chưa cần nhìn mặt đã đè bẹp canh gà bà nấu rồi…
Nghe thấy giọng Hứa Đa Đa, Hứa Hoan bị giật mình, phải bình tĩnh một lúc mới lên tiếng: “Là Đa Đa à, sao lại chạy đến đây, bài tập nghỉ hè làm xong chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Đa Đa lập tức trở nên u oán. Giữa lúc vui thế này mà lại nhắc đến chuyện cụt hứng kia? Cậu “hì hì” cười gượng, không trả lời, mà lặp lại câu hỏi ban nãy.
“À, cháu hỏi cái này hả?” – Hứa Hoan chỉ vào cái nồi đang sôi ùng ục, đáp : “Đây là canh gà ông Vương nấu trước khi đi ra ngoài, bên trong có cả hạt dẻ, táo đỏ, kỷ tử nữa đó. Thơm ngọt ghê ha? Canh này là chuẩn bị cho khách đặc biệt, không phải ai cũng có phần đâu nha…”
Nói trắng ra là không bán cho người ngoài.
Rồi cụ tận mắt thấy “hai bóng đèn” trong mắt Hứa Đa Đa từ mờ nhạt, sáng bừng rồi lại “tắt phụt” đi.
Nghe tin dữ xong, Hứa Đa Đa lập tức xị mặt, miệng hơi mở ra, phát ra tiếng “a” đầy mờ mịt.
Hứa Hoan suýt bật cười, cố nhịn nhưng không nhịn nổi, xoa đầu cậu bé rồi cười hiền: “Nhưng nếu cháu muốn nếm thử thì trưa nay ở lại ăn cơm đi. Trong nồi này ông Vương nấu phần của ông ấy với phần của cụ, cháu tuy nhỏ nhưng ăn khỏe, thêm cháu một phần cũng không sao.”
Hứa Đa Đa ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cụ, cảm giác như vừa bị “đánh úp” vậy, nhưng niềm vui cũng lập tức ùa tới. Trước món ngon, cậu chẳng nghĩ được gì khác, vội vã gật đầu lia lịa.
“Thật ạ? Vậy cháu cảm ơn cụ nhiều! Haha cháu ở lại! Cháu gọi điện báo bà cháu một tiếng đã!”
Giây phút đó, tiểu long bao hay bánh thịt thơm phức gì gì đó, đều không bằng nổi nồi canh gà hạt dẻ thơm nức kia.
Lúc này, bên ngoài cổng sắt Nhà Nhỏ Ngập Nắng lại xuất hiện thêm vài nhóm người.
Có Vương Ngự Trù vừa dọn hàng xong, có mấy khách đi theo ông vì không mua được bữa sáng, còn có cả anh rể của Hứa Hoan – Tạ Ninh cùng đến nơi.
Thấy mọi người kéo đến, Hứa Hoan nhướng mày, linh cảm sắp có chuyện vui nữa rồi.