- Trang chủ
- Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
- Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
Truyện: Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Tác giả: Miêu Miên Nhi
- Chương 1: Vị trưởng bối trẻ tuổi trở về quê
- Chương 2: Group chat khách thuê trọ
- Chương 3: Vị khách trọ đầu tiên
- Chương 4: Nhà Nhỏ Ngập Nắng
- Chương 5: Vương Ngự Trù Nhiệt Tình Hiếu Khách
- Chương 6: Thương Hiệu Trăm Năm Đích Thực
- Chương 7: Cụ Cố Tặng Đồ Ăn
- Chương 8: Cửa Hàng Mới Khai Trương, Giảm Giá 20%
- Chương 9: Ông Chủ Làm Từ Thiện
- Chương 10: Vòng Quay May Mắn
- Chương 11: Đa Đa thật là một đứa trẻ ngoan
- Chương 12: Một Hàng Người Tham Ăn
- Chương 13: Không phải chứ, mọi người thật sự mua nhiều vậy sao?
- Chương 14: Làm không xuể, thật sự làm không xuể
- Chương 15: Phần thưởng: Mẹ nghĩ con chưa ăn no
- Chương 16: Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi
- Chương 17: Trái với lẽ thường
- Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
- Chương 19: Không nợ nần nữa nhẹ người
- Chương 20: Cấp độ chủ nhà: 0→1
- Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
- Chương 22: Mới mẻ, đầy nắng, đáng yêu
- Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời
- Chương 24: Ở tuổi chỉ biết uống sữa mà đã phải chịu cú sốc ẩm thực
- Chương 25: 666, Thật Sự Lời To
- Chương 26: Mở camera giao lưu nhé
- Chương 27: Một buổi “livestream ăn uống” nghiệp dư đã mắt đã miệng
- Chương 28: Quản Gia Thông Minh Tiểu Q
- Chương 29: Fan vừa ngủ dậy đã thấy trời sập rồi
- Chương 30: Tầng một thay đổi hợp lý một cách tự động
- Chương 31: Tên quán: Ngự Thiện Phòng
- Chương 32: Có bug
- Chương 33: Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe
- Chương 34: Trợ thủ nhí lên sàn
- Chương 35: Oán niệm của khách ruột -1 -1 -1 -1…
- Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
- Chương 37: Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt
- Chương 38: Chúng tôi có thể gọi chú là Vương Ngự Trù không?
- Chương 39: Đổi súng bắn chim lấy pháo lớn
- Chương 40: Thêm một nguồn thu nhập
- Chương 41: Thăng liền hai cấp
- Chương 42: Đợi chờ và tụ họp
- Chương 43: Cái bánh câu hồn người
- Chương 44: Cuộc chiến giành đồ ăn khuya
- Chương 45: Tiếp tục phân phát bánh thịt thơm phức
- Chương 46: Lại dụ dỗ thành công thêm một nhóm người nữa
- Chương 47: Trùng hợp ngoài ý muốn
- Chương 48: 40 lần mười lượt quay
- Chương 49: Hình như mập lên rồi?
- Chương 50: Hứa Đa Đa: Vui quá vui quá! ^0^
- Chương 51: Bữa Ăn Đầu Tiên
- Chương 52: Hình như con đã "hít" được mèo lớn thật rồi!
- Chương 53: Nhược Điểm Duy Nhất Của Ngự Thiện Phòng
- Chương 54: Bạn học Quách Kiều Kiều quả là người đẹp tâm thiện mà!
- Chương 55: Sự Thay Đổi Của Sân Vườn
- Chương 56: Thức Ăn Cho Cá Hay Thức Ăn Cho Heo?
- Chương 57: Danh sách 3 người thuê mới
- Chương 58: Đơn Hàng “Đã Tiêu Hóa Chưa” Của Bạn Đã Được Giao
- Chương 59: Thắp Sáng Cây Tài Năng
- Chương 60: Tôi Tên Là Tinh Tinh
- Chương 61: Tinh Tinh Đâu Rồi?
- Chương 62: Người Thuê Nhà Mới Ra Mắt
- Chương 63: Suất Trải Nghiệm Miễn Phí
- Chương 64: Trứng Đen Khổng Lồ
- Chương 65: Đầu Anh Chủ Hoan Hoan Bốc Khói Rồi!
- Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
- Chương 67: Phép Thuật Sẽ Biến Mất Sao?
- Chương 68: Đua Nhau Mua Sắm
- Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
- Chương 70: Sao Lại Rẻ Như Vậy...
- Chương 71: Chà, Lại Thêm Một Cửa Hàng Báu Vật!
- Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
- Chương 73: Về Bản Chất Là Một Quả Cầu Cá Muối?
- Chương 74: Những Vị Khách Thay Đổi Lớn
- Chương 75: Phiếu Ưu Đãi Một Ngày
- Chương 76: Hóa, Hóa Ra Hoan Hoan Thích Kiểu Này Sao?
- Chương 77: Hóa Ra Là Định Mệnh An Bài
- Chương 78: Gói Quà Vô Chủ
- Chương 79: Tôi Tự Nói Xấu Chính Mình
- Chương 80: Livestream Mở Hộp Quà Bí Ẩn
- Chương 81: Thiết Bị Mô Phỏng Giấc Mơ
- Chương 82: Quán Này, Thật Sự Có Gì Đó Hay Ho!
- Chương 83: Nhìn Miếng Bánh Ngô Cũng Thấy Đáng Yêu
- Chương 84: Khung Cảnh Hòa Thuận
- Chương 85: Hai Đĩa Tráng Miệng
- Chương 86: Ba Loại Đồ Uống
- Chương 87: Trông Chúng Xấu Xí Nhưng Chúng Chạy Nhanh Lắm
- Chương 88: Trai Đẹp, Anh Là Ai?
- Chương 89: Phá Vỡ Định Kiến Về Bệnh Viện
- Chương 90: Niềm vui nhân đôi~
- Chương 91: Gen "thực thần" có thể di truyền
- Chương 92: Mèo nhỏ Tinh Tinh
- Chương 93: Pokémon phiên bản Trái Đất
- Chương 94: Nhóm người thuê thứ ba ra mắt
- Chương 95: Tinh Tinh đại ca
- Chương 96: Bạn già xui xẻo
- Chương 97: Nhìn ánh mắt là biết, người đã ăn rồi còn muốn ăn nữa.
- Chương 98: Chiêu đãi khách hàng như vậy
- Chương 99: Chú chim nhỏ đón khách
- Chương 100: Mệt chết bảo bảo rồi
- Chương 101: Ấp trứng thú cưng
- Chương 102: Giòn tan, vị thịt nướng~
- Chương 103: Bà lão hào phóng trong truyền thuyết
- Chương 104: Thức ăn vặt cho thú cưng có giá trị thẩm mỹ cao
- Chương 105: Người đã già nhưng lòng tham ăn không già
- Chương 106: Thú cưng non tự khắc giải quyết mọi chuyện
- Chương 107: Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà
- Chương 108: Chế độ chung sống mới đã xuất hiện~
- Chương 109: Sự Kiện Bí Ẩn Của Tiệm Thú Cưng Xuất Hiện!
- Chương 110: Tiệm sách bí ẩn
- Chương 111: "Kho báu" trong tiệm sách
- Chương 112: Giành giật nhau
- Chương 113: Giấc mơ kỳ lạ
- Chương 114: Cơ Tinh Lan
- Chương 115: Vừa gặp đã yêu
- Chương 116: Ngày Ma Vương Trở Nên Ngốc Nghếch
- Chương 117: Nam Thần Lại Là Linh Vật
- Chương 118: Cơ Tinh Lan: Ai hiểu được lòng tôi?
- Chương 119: Say rượu tỉnh dậy trời sụp đổ
- Chương 120: Theo Thói Quen
- Chương 121: Cái Đuôi Nhỏ
- Chương 122: Muốn Mở Cửa Hàng
- Chương 123: Đại Kết Cục
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Có người đưa ra câu hỏi chí mạng thì cũng có người nhiệt tình giúp tìm kiếm.
Vị khách đang tìm người đó vươn dài cổ, nhón gót chân để nhìn khắp cửa hàng từ mọi góc độ, nhanh chóng lướt qua từng người có mặt, nhưng lại không tìm thấy hai gương mặt đã gây ấn tượng sâu sắc cho mình.
Chẳng lẽ chỉ mới qua một tiếng đồng hồ, da mặt của họ đã có sự thay đổi long trời lở đất rồi sao?
"Ơ, sao không thấy ai vậy, chẳng lẽ đã đi rồi?" Người đó lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu định tìm lại lần nữa.
Rồi ở một vị trí rất gần, chỉ cách mình hai ba người, anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Thi Vũ Phi và Phác Vũ Huệ.
Anh ta vẫn còn nhớ quần áo và dáng người của họ ngày hôm nay, nhưng còn khuôn mặt này...
Một người mắt gấu trúc màu đen đã biến thành mắt gấu trúc màu nâu, không nhìn kỹ thì có thể bỏ qua cả đôi mắt gấu trúc này. Người kia, mụn đỏ trên mặt dường như đã được phủ một lớp màng lọc mềm mại, cũng đã nhạt đi rất nhiều, mụn lâu năm đã biến thành mụn nổi lên đầy mặt do vô tình bị nóng trong người.
Ối chà, hiệu quả này quá nổi bật rồi!
Mà vừa rồi mình lại trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của họ, không nhìn thấy họ từ đầu đến cuối? Chắc chắn là vì sự thay đổi của họ, mình mới nhất thời không phản ứng kịp!
Ba người im lặng và ngượng ngùng nhìn nhau.
Cho đến khi một vị khách khác đang tìm người phát hiện ra sự tồn tại của hai người Phác Vũ Huệ, rồi thấy sự thay đổi trên khuôn mặt họ, đã kinh ngạc thốt lên: "Oa, mặt hai người so với một tiếng trước khác biệt lớn quá, vừa rồi tôi còn không nhận ra! Thế nào, trong quá trình có cảm nhận gì không? Có thoải mái không, bây giờ mặt có cảm giác gì, có tác dụng phụ nào như đau rát, tê, ngứa không?"
Cũng không trách vị khách này lại thẳng thắn, hỏi ra những câu hỏi như vậy ngay trước mặt Hồ mỹ nhân, thật sự là những năm gần đây có quá nhiều chuyện bị phanh phui, như để theo đuổi hiệu quả mà dùng quá liều hormone, rồi thì đang ở trong cửa hàng thì không sao, rời đi chưa được mấy phút thì mặt bắt đầu sưng đỏ, nóng rát, hàng rào bảo vệ da bị hủy hoại hoàn toàn. Tóm lại, những tai nạn kiểu này xảy ra liên miên, không thể phòng ngừa hết được.
Vị khách hỏi ra là một mặt quan tâm đến tình trạng sức khỏe của hai người, một mặt cũng là bản thân có chút động lòng, nếu không có vấn đề gì thì anh ta cũng sẽ xông vào!
Hồ mỹ nhân đứng ở bên cạnh, nghe rõ mồn một những lời này, nhưng cô không hề lo lắng. Nguyên liệu thuần tự nhiên, cộng thêm tay nghề đã mài dũa hàng trăm năm của mình, về mặt an toàn hoàn toàn có thể yên tâm, có vấn đề mới là lạ.
Vì vậy, cô chỉ cười điềm đạm, một mặt xem náo nhiệt, cả người toát ra một sự thoải mái và ung dung.
Thi Vũ Phi và Phác Vũ Huệ nhìn nhau, rồi đồng thanh lắc đầu, cho biết trên người họ không hề có bất kỳ sự khó chịu nào, ngược lại còn có một cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái chưa từng có. Cứ như thể những căn bệnh tích tụ trong cơ thể suốt hơn hai mươi năm qua đều đã được giải phóng vào ngày hôm nay, vào lúc này, có một cảm giác bay bổng như linh hồn cũng nhẹ đi mấy ký.
Lời giải thích như vậy có thể nói là giá trị rất cao. Lập tức có những nam nữ trẻ tuổi vừa lẩm bẩm những câu như "người Hoa không lừa người Hoa", "các bạn nói thế thì tôi tin thật đấy", vừa hướng về phía Hồ mỹ nhân, tự giác xếp thành một hàng dài, hăng hái làm thẻ, mua những gói dịch vụ tương tự.
Gói dịch vụ không phải là những dịch vụ giống nhau, mà là Hồ mỹ nhân sẽ dựa trên tình trạng cơ thể và bộ phận muốn cải thiện của họ để thiết kế riêng phương pháp chăm sóc, cố gắng để ý tưởng của mỗi người đều được thỏa mãn, không phí tiền.
Nghe một hồi, rồi những người trung niên và lớn tuổi cũng bắt đầu động lòng.
Trong đám đông ồn ào, thỉnh thoảng lại có tiếng la hét vui mừng vang lên.
"Gì gì, chị chủ, chỗ chị lại có kem bôi có thể làm tóc xoăn tự nhiên thành thẳng sao? Dù không giữ được cả đời, mọc ra vẫn là tóc xoăn cũng được, tôi phải thử mới được! Huhu, làm ở tiệm cắt tóc vừa đắt vừa hại tóc, tóc trên đầu tôi nhìn thấy càng ngày càng ít rồi..."
"Oa ~ Mụn đầu đen và lỗ chân lông to trên mũi tôi xem ra cũng có cứu rồi, tôi sẽ mua một trăm tám chục lần dịch vụ, dù sao tôi vừa mới tốt nghiệp, còn chưa tìm được việc làm, cứ giải quyết chuyện hệ trọng nhất trên mặt đã. Sau khi đẹp lên rồi sẽ đi tìm việc, nói không chừng sẽ được cộng điểm!"
"Cô bé, cháu xem tóc bạc của cô đây... ơ? Cũng có cách để chúng đen lại hết sao? Vậy thì làm cho cô một cái thẻ đi, đợi khi tóc cô đen lại hết, cô sẽ là bà lão trẻ nhất trong đội nhảy quảng trường rồi, hehe."
"Nếp nhăn và đồi mồi có thể tẩy đi không, chỉ cần có một chút hiệu quả cũng tốt. Hồi trẻ cô rất thích làm đẹp, không ngờ đến lúc về già vẫn không tránh khỏi sự tàn phá của thời gian, haizzz..."
"Hí hí, nhiều ca khó như vậy mà chị chủ đều có cách giải quyết, vậy tôi chỉ muốn làm cho da mình trắng hơn một chút và trở nên mịn màng hơn, chắc cũng dễ giải quyết nhỉ! Thật sự muốn cứ ở lại Nhà Nhỏ Ngập Nắng mãi mà không về nhà quá, dù sao tầng một là Ngự Thiện Phòng, ăn uống không phải lo, chỉ cần cho tôi một chỗ ở, tôi có thể ở đây đến đầu bạc răng long..."
Người nói câu cuối cùng, nghe là biết lại là một người không thiếu tiền. Bình thường mà nói, nghe những lời này thì trong lòng những người lớn tuổi sẽ cảm thấy lấn cấn, nhà cửa đàng hoàng không về, cứ ra ngoài vung tiền như vậy thì ra thể thống gì.
Thế nhưng vào lúc này lại có không ít người vô thức gật đầu đồng tình. Nơi này quả thật rất tốt, tầng một để ăn, tầng hai ăn xong mập lên có thể đi tập gym giảm cân, tầng ba làm đẹp, làm tóc, chăm sóc toàn thân, bình thường đau đầu sổ mũi thì lên tầng bốn.
Nếu bác sĩ Cố là một cao thủ ẩn mình thì họ nói không chừng còn có thể thực hiện được mục tiêu cuối cùng là sống thọ trăm tuổi.
Hơn nữa, quan sát tính cách của anh chủ Hoan Hoan là một người hòa đồng dễ gần. Nếu ở đây thật sự cho thuê phòng thì những người có điều kiện thật sự có thể đến ở để tận hưởng rồi...
Và những người có nhà ở gần đó, đặc biệt là một vài người ở làng Thanh Vân có suy nghĩ nhanh nhạy và linh hoạt, mặc dù chỗ của Hoan Hoan không cho người thuê nhà bình thường vào ở, nhưng trong làng họ có rất nhiều phòng trống!
Những năm gần đây, mỗi nhà mỗi hộ đều xây nhà to, nhưng thanh niên phần lớn vẫn chạy ra thành phố lớn để làm việc tìm cơ hội phát triển. Người sống thường xuyên trong làng vẫn chủ yếu là người lớn tuổi.
Trong tình trạng ăn uống không phải lo, họ dần cảm thấy buồn chán và cô đơn. Nếu có thể cho thuê mấy phòng trống trong nhà hoặc trực tiếp mở nhà nghỉ gì đó thì không chỉ có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, mà trong làng chắc cũng sẽ trở nên náo nhiệt hơn đúng không?
Điều kiện tiên quyết là Nhà Nhỏ Ngập Nắng của Hoan Hoan có thể thu hút được khách hàng lâu dài, đặc biệt là khách hàng từ nơi khác đến.
Nhìn tình hình hiện tại, điều kiện tiên quyết này không khó để đạt được.
Không thấy họ đã bị mê hoặc đến mức nào rồi sao, trực tiếp khống chế cứng họ cả buổi sáng luôn!
Về nhà sẽ tìm người bàn bạc cho kỹ.
Quay lại chỗ Hồ mỹ nhân, hiệu quả vượt trội đã cho cô trải nghiệm cảm giác kiếm tiền đến mỏi tay của huấn luyện viên Trương. Cửa hàng còn chưa chính thức khai trương đã có mấy chục khách hàng làm thẻ.
Tính toán số tiền thu được, Hồ mỹ nhân dự định tối nay sẽ mở rộng cửa hàng, lắp thêm vài chiếc giường thẩm mỹ, nếu tiền còn đủ thì mua thêm mấy con robot mô phỏng, loại trong thẩm mỹ viện, dạy cho chúng những kỹ thuật cơ bản mà cô nắm giữ, còn bản thân thì chuyên phụ trách điều trị những ca khó, cũng như vận hành cửa hàng.
Cô nghĩ, vì khách hàng đã tin tưởng cô thì cô nhất định phải làm mọi việc một cách hoàn hảo nhất, không thể để khách hàng, để anh chủ Hoan Hoan thất vọng.
Sau khi mọi việc đã xong, khách hàng một mặt kìm nén sự phấn khích, một mặt lại ôm ấp một sự mong đợi mới, dưới sự dẫn dắt của bác sĩ Cố, họ đi thẳng lên tầng bốn.
So với mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ ở tầng ba, mùi hương ở tầng bốn lại rất quen thuộc, đó là một mùi dược liệu thoang thoảng, gần như đã khắc sâu vào tâm hồn của người dân Hoa Quốc, không hề cảm thấy khó ngửi, mà theo bản năng hít một hơi thật sâu.