- Trang chủ
 - Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
 - Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
 
Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
Truyện: Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Tác giả: Miêu Miên Nhi
- Chương 1: Vị trưởng bối trẻ tuổi trở về quê
 - Chương 2: Group chat khách thuê trọ
 - Chương 3: Vị khách trọ đầu tiên
 - Chương 4: Nhà Nhỏ Ngập Nắng
 - Chương 5: Vương Ngự Trù Nhiệt Tình Hiếu Khách
 - Chương 6: Thương Hiệu Trăm Năm Đích Thực
 - Chương 7: Cụ Cố Tặng Đồ Ăn
 - Chương 8: Cửa Hàng Mới Khai Trương, Giảm Giá 20%
 - Chương 9: Ông Chủ Làm Từ Thiện
 - Chương 10: Vòng Quay May Mắn
 - Chương 11: Đa Đa thật là một đứa trẻ ngoan
 - Chương 12: Một Hàng Người Tham Ăn
 - Chương 13: Không phải chứ, mọi người thật sự mua nhiều vậy sao?
 - Chương 14: Làm không xuể, thật sự làm không xuể
 - Chương 15: Phần thưởng: Mẹ nghĩ con chưa ăn no
 - Chương 16: Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi
 - Chương 17: Trái với lẽ thường
 - Chương 18: Mở rộng kinh doanh mới
 - Chương 19: Không nợ nần nữa nhẹ người
 - Chương 20: Cấp độ chủ nhà: 0→1
 - Chương 21: Cậu nhóc lại hạnh phúc rồi
 - Chương 22: Mới mẻ, đầy nắng, đáng yêu
 - Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời
 - Chương 24: Ở tuổi chỉ biết uống sữa mà đã phải chịu cú sốc ẩm thực
 - Chương 25: 666, Thật Sự Lời To
 - Chương 26: Mở camera giao lưu nhé
 - Chương 27: Một buổi “livestream ăn uống” nghiệp dư đã mắt đã miệng
 - Chương 28: Quản Gia Thông Minh Tiểu Q
 - Chương 29: Fan vừa ngủ dậy đã thấy trời sập rồi
 - Chương 30: Tầng một thay đổi hợp lý một cách tự động
 - Chương 31: Tên quán: Ngự Thiện Phòng
 - Chương 32: Có bug
 - Chương 33: Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe
 - Chương 34: Trợ thủ nhí lên sàn
 - Chương 35: Oán niệm của khách ruột -1 -1 -1 -1…
 - Chương 36: Nước miếng chảy dài hai dặm
 - Chương 37: Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt
 - Chương 38: Chúng tôi có thể gọi chú là Vương Ngự Trù không?
 - Chương 39: Đổi súng bắn chim lấy pháo lớn
 - Chương 40: Thêm một nguồn thu nhập
 - Chương 41: Thăng liền hai cấp
 - Chương 42: Đợi chờ và tụ họp
 - Chương 43: Cái bánh câu hồn người
 - Chương 44: Cuộc chiến giành đồ ăn khuya
 - Chương 45: Tiếp tục phân phát bánh thịt thơm phức
 - Chương 46: Lại dụ dỗ thành công thêm một nhóm người nữa
 - Chương 47: Trùng hợp ngoài ý muốn
 - Chương 48: 40 lần mười lượt quay
 - Chương 49: Hình như mập lên rồi?
 - Chương 50: Hứa Đa Đa: Vui quá vui quá! ^0^
 - Chương 51: Bữa Ăn Đầu Tiên
 - Chương 52: Hình như con đã "hít" được mèo lớn thật rồi!
 - Chương 53: Nhược Điểm Duy Nhất Của Ngự Thiện Phòng
 - Chương 54: Bạn học Quách Kiều Kiều quả là người đẹp tâm thiện mà!
 - Chương 55: Sự Thay Đổi Của Sân Vườn
 - Chương 56: Thức Ăn Cho Cá Hay Thức Ăn Cho Heo?
 - Chương 57: Danh sách 3 người thuê mới
 - Chương 58: Đơn Hàng “Đã Tiêu Hóa Chưa” Của Bạn Đã Được Giao
 - Chương 59: Thắp Sáng Cây Tài Năng
 - Chương 60: Tôi Tên Là Tinh Tinh
 - Chương 61: Tinh Tinh Đâu Rồi?
 - Chương 62: Người Thuê Nhà Mới Ra Mắt
 - Chương 63: Suất Trải Nghiệm Miễn Phí
 - Chương 64: Trứng Đen Khổng Lồ
 - Chương 65: Đầu Anh Chủ Hoan Hoan Bốc Khói Rồi!
 - Chương 66: Đã đến rồi, vậy thì ngủ một giấc thôi
 - Chương 67: Phép Thuật Sẽ Biến Mất Sao?
 - Chương 68: Đua Nhau Mua Sắm
 - Chương 69: Khống Chế Cứng Họ Cả Buổi Sáng
 - Chương 70: Sao Lại Rẻ Như Vậy...
 - Chương 71: Chà, Lại Thêm Một Cửa Hàng Báu Vật!
 - Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết
 - Chương 73: Về Bản Chất Là Một Quả Cầu Cá Muối?
 - Chương 74: Những Vị Khách Thay Đổi Lớn
 - Chương 75: Phiếu Ưu Đãi Một Ngày
 - Chương 76: Hóa, Hóa Ra Hoan Hoan Thích Kiểu Này Sao?
 - Chương 77: Hóa Ra Là Định Mệnh An Bài
 - Chương 78: Gói Quà Vô Chủ
 - Chương 79: Tôi Tự Nói Xấu Chính Mình
 - Chương 80: Livestream Mở Hộp Quà Bí Ẩn
 - Chương 81: Thiết Bị Mô Phỏng Giấc Mơ
 - Chương 82: Quán Này, Thật Sự Có Gì Đó Hay Ho!
 - Chương 83: Nhìn Miếng Bánh Ngô Cũng Thấy Đáng Yêu
 - Chương 84: Khung Cảnh Hòa Thuận
 - Chương 85: Hai Đĩa Tráng Miệng
 - Chương 86: Ba Loại Đồ Uống
 - Chương 87: Trông Chúng Xấu Xí Nhưng Chúng Chạy Nhanh Lắm
 - Chương 88: Trai Đẹp, Anh Là Ai?
 - Chương 89: Phá Vỡ Định Kiến Về Bệnh Viện
 - Chương 90: Niềm vui nhân đôi~
 - Chương 91: Gen "thực thần" có thể di truyền
 - Chương 92: Mèo nhỏ Tinh Tinh
 - Chương 93: Pokémon phiên bản Trái Đất
 - Chương 94: Nhóm người thuê thứ ba ra mắt
 - Chương 95: Tinh Tinh đại ca
 - Chương 96: Bạn già xui xẻo
 - Chương 97: Nhìn ánh mắt là biết, người đã ăn rồi còn muốn ăn nữa.
 - Chương 98: Chiêu đãi khách hàng như vậy
 - Chương 99: Chú chim nhỏ đón khách
 - Chương 100: Mệt chết bảo bảo rồi
 - Chương 101: Ấp trứng thú cưng
 - Chương 102: Giòn tan, vị thịt nướng~
 - Chương 103: Bà lão hào phóng trong truyền thuyết
 - Chương 104: Thức ăn vặt cho thú cưng có giá trị thẩm mỹ cao
 - Chương 105: Người đã già nhưng lòng tham ăn không già
 - Chương 106: Thú cưng non tự khắc giải quyết mọi chuyện
 - Chương 107: Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà
 - Chương 108: Chế độ chung sống mới đã xuất hiện~
 - Chương 109: Sự Kiện Bí Ẩn Của Tiệm Thú Cưng Xuất Hiện!
 - Chương 110: Tiệm sách bí ẩn
 - Chương 111: "Kho báu" trong tiệm sách
 - Chương 112: Giành giật nhau
 - Chương 113: Giấc mơ kỳ lạ
 - Chương 114: Cơ Tinh Lan
 - Chương 115: Vừa gặp đã yêu
 - Chương 116: Ngày Ma Vương Trở Nên Ngốc Nghếch
 - Chương 117: Nam Thần Lại Là Linh Vật
 - Chương 118: Cơ Tinh Lan: Ai hiểu được lòng tôi?
 - Chương 119: Say rượu tỉnh dậy trời sụp đổ
 - Chương 120: Theo Thói Quen
 - Chương 121: Cái Đuôi Nhỏ
 - Chương 122: Muốn Mở Cửa Hàng
 - Chương 123: Đại Kết Cục
 
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Gần như ngay sau khi lời nói vừa dứt, bên trong đã truyền ra tiếng "sột soạt".
Hứa Hoan theo bản năng áp tai lên cánh cửa lắng nghe những âm thanh nhỏ nhặt bên trong.
Trong đầu cậu đồng thời hiện lên những hình ảnh tưởng tượng.
Quả cầu đen nhỏ đang ngủ lim dim, tỉnh dậy từ đống chăn mềm mại. Nghe thấy tiếng cậu gọi, cả người giật mình, muốn xuống giường mở cửa cho cậu.
Nhưng nó quên mất mình vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, thế là loạng choạng, con đường đến cửa phòng biến thành mấy chữ "S".
May mà cuối cùng nó cũng đến được đích.
Toàn bộ quá trình thực ra chưa đến năm giây.
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" giòn giã, cánh cửa được đẩy ra từ bên trong, một cái bóng đen nhỏ như viên đạn lao vào lòng Hứa Hoan. Lực không hề nhẹ, suýt chút nữa làm Hứa Hoan bị chao đảo.
May mắn là cậu đã có sự chuẩn bị tâm lý, kịp thời đứng tấn, không để bản thân phải mất mặt mà lăn xuống cầu thang.
"Hoan Hoan, cuối cùng cậu cũng đến tìm tôi rồi, tôi nhớ cậu lắm!" - Quả cầu Tinh Tinh đen tuyền thân mật cọ cọ vào lòng Hứa Hoan. Sau khi nhắm mắt lại, chỉ có thể thông qua hướng cọ của nó mà phán đoán mặt nó đang ở đâu.
Ừm... có phải là nhớ đến mức trực tiếp ngủ thiếp đi, còn ngủ cả ngày trời không?
Hứa Hoan âm thầm nuốt lại lời trêu chọc, dịu dàng an ủi: "Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, tôi không nên bận rộn cả ngày ở dưới lầu, đáng lẽ phải dành thời gian lên nói chuyện với cậu. Như vậy cậu cũng sẽ không buồn chán đến mức chỉ có thể ngủ để giết thời gian..."
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngủ cũng đỡ lo hơn là cứ va vào cửa mãi.
Nghĩ vậy, Hứa Hoan áp cả hai tay lên cơ thể mềm mại ấm áp của Tinh Tinh, vờ v**t v* xoa bóp, thực chất là để kiểm tra xem nó có bị va chạm ở đâu không.
Kết quả là sờ sờ, cả hai tay đều lún sâu vào cảm giác ấm áp đó không dứt ra được.
Huhu, cảm giác sờ Tinh Tinh thật thích!
Còn bé ngốc Tinh t*nh h**n toàn không nhận ra sự "đùa giỡn" của Hứa Hoan với cơ thể mình, chỉ nghĩ đó là biểu hiện thân mật của cậu, thế là nó càng trở nên nhiệt tình hơn. Cuối cùng, thậm chí còn phát ra tiếng "gù gù" như mèo con.
Hơn nữa, trong tiếng r*n r* nó còn tha thứ cho sự lơ là của Hứa Hoan dành cho nó cả ngày, nói rằng nếu thật sự có việc bận thì cứ đi làm trước, không đến chơi với nó cũng không sao. Dù sao với nó thì cái gọi là đồng hành cũng chỉ là trò chuyện qua cánh cửa thôi.
Mấy người dưới cầu thang đều ngớ người ra.
Trước đây họ đã nghe Hứa Hoan miêu tả về ngoại hình của Tinh Tinh, trong đầu cũng đã có ấn tượng ban đầu. Không ngờ vừa gặp mặt, lại là một thứ nhỏ bé đáng yêu và mềm mại như vậy sao?
Dễ thương quá, ngoan quá.
Ngứa tay, muốn sờ.
Tuy nhiên, đợi Hứa Hoan và Tinh Tinh thân mật xong, Hứa Hoan ôm quả cầu đen nhỏ trong lòng giới thiệu với ba người bên cầu thang. Ngay khi Hồ mỹ nhân và những người khác nghĩ rằng mình cũng có thể đụng tay vào sờ sờ, thì Tinh Tinh lại vặn mông, cả quả cầu rúc vào lòng Hứa Hoan, tỏ vẻ là một quả cầu sợ xã hội.
Trông có vẻ rất bài xích người khác đến gần.
Hứa Hoan chỉ nghĩ nó thấy người lạ nên ngại bèn giải thích vài câu. Còn cái động tác định đưa Tinh Tinh ra cho họ nhìn gần, thì âm thầm rụt về, giả vờ như không có gì xảy ra.
Thấy vậy, trái tim của mấy Hồ mỹ nhân tan vỡ, không cam tâm nhìn Tinh Tinh đang chỉ lộ ra một nửa cơ thể trong lòng Hứa Hoan, rồi chỉ đành bất lực mà thôi.
Haiz, hy vọng sau này quen thân rồi, bé cưng Tinh Tinh cũng sẽ cho họ sờ sờ.
Họ không biết rằng, mong ước này sẽ mãi mãi không thể thành hiện thực.
Khi Tinh Tinh vừa mới tỉnh giấc đã như vậy, thì huống chi là khi Tinh Tinh ngày càng tỉnh táo hơn.
Lúc này, thang máy cách đó không xa phát ra tiếng "đing", thân ảnh to lớn của Vương ngự trù từ trong bước ra. Thấy những người cần tìm đều ở đó, ông vui vẻ chào hỏi: "Thế nào, cửa tầng sáu mở được không? Ồ, thì ra đã mở rồi à, đây chính là Tinh Tinh mà Hoan Hoan đã nhắc đến đúng không, trông thật đáng yêu. À đúng rồi, đồ uống thanh nhiệt của tôi đã nấu xong rồi, một nồi lớn lắm đấy, mọi người mau xuống lầu nếm thử đi. Nếu thấy ngon thì ngày mai tôi sẽ bày bán một lô trong tủ đồ uống."
Ông và bác sĩ Cố đã đạt được thỏa thuận từ trước, nếu đồ uống thanh nhiệt này được bán ra ngoài, lợi nhuận sẽ được chia đôi, không ai chiếm lợi của ai.
Nếu sau này có hợp tác tương tự với những người khác, lợi nhuận cũng sẽ được chia như vậy, để dễ thống kê, tránh được việc lằng nhằng.
Nghe lời Vương ngự trù, đoàn người chuẩn bị đi xuống lầu.
Hứa Hoan đi cuối cùng, còn nhỏ giọng giới thiệu với Tinh Tinh rằng Vương ngự trù là người thuê nhà ở tầng một, thức ăn họ ăn vụng tối qua đều do ông làm. Nếu giữ mối quan hệ tốt với đối phương, sau này chắc chắn không sợ thiếu đồ ăn.
Tinh Tinh nghe rất chăm chú, mắt mở tròn xoe, rõ ràng là đã nghe lọt tai.
"Tinh Tinh, cạu có đói không, ở tầng sáu cả ngày rồi, thức ăn ăn vào hôm qua cũng đã tiêu hóa gần hết rồi đúng không?"
Hứa Hoan như một người cha sợ con đói, giọng nói đầy sự quan tâm.
Tinh Tinh ngoan ngoãn cảm nhận một lúc, rồi do dự lắc đầu với Hứa Hoan: "Hình như không đói, nhưng bụng lại có vẻ hơi trống, ăn thêm chút nữa chắc cũng được?"
Hứa Hoan cười khẩy, được rồi, cũng là một nhóc tham ăn nhỏ.
Năm người và một quả cầu nhanh chóng trở về tầng một. Thấy mọi người ngồi quây quần bên bàn như sắp tâm sự, rõ ràng một nồi đồ uống thanh nhiệt là hoàn toàn không đủ. Vương ngự trù suy nghĩ một chút rồi vào bếp lục lọi một hồi. Món nào cần hâm nóng thì hâm nóng, món nào cần chiên lại thì chiên lại, còn làm thêm vài món ăn vặt tiện lợi và ngon miệng nữa.
Cuối cùng, còn chuẩn bị một thau đá bào lớn cho quả cầu đen nhỏ.
Nghe Hứa Hoan nói Tinh Tinh có khẩu vị tốt lại không kiêng nóng lạnh, Vương ngự trù đã dùng chiếc tô lớn nhất của cửa hàng, to bằng vòng tay của một đứa trẻ. Sau đó chất đầy đá bào trắng mịn lên trên, phía trên rưới một lớp mứt dâu tây đỏ trong suốt.
Chưa kịp đặt hẳn lên bàn, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi sữa thơm lừng và mùi dâu tây chua chua ngọt ngọt.
Không chỉ thu hút sự chú ý của Tinh Tinh mà ánh mắt của mấy người Hứa Hoan cũng dán chặt vào. Trong lòng nghĩ một thau lớn như vậy họ chắc chắn cũng sẽ được chia một chút đúng không?
Chỉ một chút thôi, phần còn lại sẽ để cho đứa nhỏ ăn hết.
Quả cầu đen nhỏ được coi là trẻ con đã bật nhảy đến bên cạnh thau đá bào, rồi ngẩng đầu, ngước nhìn, đột nhiên một cảm giác hoang mang dâng lên. Một ngọn núi tuyết cao như vậy, nó nên leo như thế nào... à không, nên bắt đầu ăn từ đâu đây?
May mắn là vấn đề này nhanh chóng được giải quyết. Sau khi Hứa Hoan và mấy người kia mỗi người múc một bát đá bào nhỏ để ăn riêng, phần còn lại thì hoàn toàn thuộc về nó.
Nhờ vào đặc tính cơ thể như một cục than đen nhỏ không bị dính bất kỳ thứ bẩn nào, Tinh Tinh ngượng ngùng nói ra cách ăn mà nó đã nghĩ ra. Sau khi được mọi người đồng ý, nó đã hoàn toàn tự do.
Chỉ thấy một quả cầu đen, lao thẳng vào giữa đống đá bào màu trắng sữa, làm bắn tung tóe những hạt đá vụn.
Sau đó, dưới chân núi tuyết bắt đầu có thứ gì đó nhấp nhô, cùng với sự di chuyển nhanh chóng của nó, độ cao của núi tuyết giảm đi một cách nhận thấy được bằng mắt thường, giống như băng tuyết tan chảy với tốc độ gấp N lần. Không lâu sau, cái bóng đen ẩn mình dưới núi tuyết lại xuất hiện. Người có mắt đều có thể nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn trên khuôn mặt đen thui của nó.
Thật không ngờ, Tinh Tinh lại thích món ăn lạnh thơm mùi sữa như vậy.
Nhìn quả cầu Tinh Tinh ăn đến mức mắt híp lại, ngón tay Hứa Hoan cử động, rất muốn đưa tay ra chọc một cái.
Thú cưng nhỏ ngoài kế hoạch này, Tinh Tinh lại có thể đáng yêu đến vậy chứ?