- Trang chủ
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
Truyện: Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
- Chương 1: ... đột quỵ còn sướng hơn cái trò này
- Chương 2: Vân Dao Dao cảm thấy tim đập rối loạn
- Chương 3: Tuyệt đối không được nằm!
- Chương 4: Nam nhân... sao lại phải bó ngực?
- Chương 5: Liền trúng ngay gu ta
- Chương 6: ...Tiền thân cái này là máy bán hàng tự động chắc?
- Chương 7: Cùng nàng ấy đánh bài, ăn lẩu
- Chương 8: Đây là đang thi kỹ năng sinh tồn sao?
- Chương 9: Ta bảo ngươi nghỉ ngơi cơ mà...
- Chương 10: Livestream make-up, chơi dating app
- Chương 11: Sách hướng dẫn dành cho người mới
- Chương 12: Cỏ dại cũng mọc thành hoa sen
- Chương 13: Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?
- Chương 14: Một hàng dài những câu chửi thô tục
- Chương 17: Kế hoạch dưỡng thành tỷ muội tình thâm
- Chương 18: Phải trả bằng chính mạng sống mới đúc kết được
- Chương 19: Vân Dao Dao té núi
- Chương 20: Hảo tỷ muội
- Chương 21: Thì ra tỷ tỷ sợ đắng nha ~
- Chương 22: Há miệng
- Chương 23: Hôm nay là ngày lão nương đòi lại công đạo!
- Chương 24: Điểm công đức +250
- Chương 25: Sai thì phải xin lỗi
- Chương 26: Ngươi mới là đồ điên đó
- Chương 27: Có bàn tay vàng
- Chương 28: Ngươi cởi áo ra trước đi
- Chương 29: Sẽ bị đánh gậy bản quyền
- Chương 30: Bản tính tỷ ấy vốn thiện lương
- Chương 31: Xứng đáng?
- Chương 32: Theo sát tiểu nương tử
- Chương 33: Phong đàm bế khiếu
- Chương 34: Châm cứu cùng lúc (1)
- Chương 35: Châm cứu cùng lúc (2)
- Chương 36: 785 năm
- Chương 37: Điểm công đức trở về 0
- Chương 38: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta
- Chương 39: Bảo hộ ước mơ của người này
- Chương 40: Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh
- Chương 41: Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng
- Chương 42: Khoảng cách xa nhất là một gang tay
- Chương 43: Vẽ ta xấu như vậy à?
- Chương 44: Trình Vãn Tịch nói dối
- Chương 45: Cùng nhau lên núi
- Chương 46: Không hối hận
- Chương 47: Yêu Thoái Thống
- Chương 48: Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý
- Chương 49: Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu
- Chương 50: Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!
- Chương 51: Chính là cảm giác này
- Chương 52: Tổng điểm Công Đức 6.200
- Chương 53: Lại bỏ chạy nữa rồi
- Chương 54: Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?
- Chương 55: Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!
- Chương 56: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)
- Chương 57: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)
- Chương 58: Thuê mặt bằng
- Chương 59: Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?
- Chương 60: Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?
- Chương 61: Một đêm khó ngủ
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ
- Chương 63: Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)
- Chương 64: Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)
- Chương 65: Bị bao vây (1)
- Chương 66: Bị bao vây (2)
- Chương 67: Lời thoại trong phim ngôn tình
- Chương 68: Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?
- Chương 69: Chuyển nhà
- Chương 70: Cặp bài trùng
- Chương 71: Chưa kịp ăn đã thấy no
- Chương 72: Tiệc ngủ giữa các cô gái
- Chương 73: Ngủ chung
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
- Chương 75: Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!
- Chương 76: Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì
- Chương 77: Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?
- Chương 78: Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử
- Chương 79: Không còn đạo lý gì nữa rồi
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
- Chương 81: Ký hiệu
- Chương 82: Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
- Chương 83: Đồng giao
- Chương 84: Tự quyết định con đường của riêng mình
- Chương 85: Có ý trung nhân rồi?
- Chương 86: Không lẽ... ta ghen?
- Chương 87: Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta
- Chương 88: Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân
- Chương 89: Đêm hỗn loạn (1)
- Chương 90: Đêm hỗn loạn (2)
- Chương 91: Đêm hỗn loạn (3)
- Chương 92: Đêm hỗn loạn (4)
- Chương 93: Đếm ngược 2 phút (1)
- Chương 94: Đếm ngược 2 phút (2)
- Chương 95: Ta sợ lắm
- Chương 96: Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?
- Chương 97: Ta có hứng thú với Vân Dao Dao
- Chương 98: Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo
- Chương 99: Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa
- Chương 100: Bí kíp săn mồi
- Chương 101: Trình Vãn Tịch phát hiện ra ba vấn đề
- Chương 102: Hắn có nói nếu bọn ta không nhận lời thì sẽ thế nào không?
- Chương 103: Muôn vạn lời tiễn đưa
- Chương 104: Giông trong cõi tĩnh (1)
- Chương 105: Giông trong cõi tĩnh (2)
- Chương 106: Giông trong cõi tĩnh (3)
- Chương 107: Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời
- Chương 108: Thạch tín
- Chương 109: Chỉ cần Vãn Tịch ở bên ta là quá đủ rồi
- Chương 110: Vãn Tịch, ngươi có thích ta không?
- Chương 111: Ngự Tứ Phủ
- Chương 112: Phải có những người đặt bước chân đầu tiên
- Chương 113: Goá phụ Vân Dao Dao
- Chương 114: Ta thật sự yêu Dao Dao sao?
- Chương 115: Hôn hôn một cái
- Chương 116: Ta là nữ tử (1)
- Chương 117: Ta là nữ tử (2)
- Chương 118: Ta là nữ tử (3)
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
- Chương 120: Số người trúng độc lên đến 400.000
- Chương 121: Ám sát Vân Dao Dao (1)
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
- Chương 123: Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 124: Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?
- Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
- Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
- Chương 127: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (3)
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
- Chương 129: Ngày thứ tám sau khi Vân Dao Dao và mọi người chết
- Chương 130: Tuyên Thành Vương - Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
- Chương 132: Không chỉ như một vương phi, mà như một vị đại phu, tên Vân Dao Dao
- Chương 133: Tỷ ấy còn sống phải không?
- Chương 134: Số ngày hạnh phúc
- Chương 135: Trở về kinh thành
- Chương 136: Bất toàn mới thành nhân
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
- Chương 138: Gia nhập quân doanh
- Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
- Chương 140: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)
- Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
- Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
- Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
- Chương 145: Thiên đường trên mặt đất
- Chương 146: Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!
- Chương 147: Hố đen nhục nhã
- Chương 148: Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?
- Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
- Chương 150: Đôi Lời Tác Giả
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Thấy Trình Vãn Tịch đi ra, Vân Dao Dao liền vui vẻ đứng bật dậy, lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Trình Vãn Tịch vẫn ngoái vào trong tiệm nên tò mò hỏi:
"Tịch ca ca, ngươi sao vậy?"
Trình Vãn Tịch thấy tiểu nương tử đột nhiên dựa sát người mình thì hoảng hồn. Nàng lập tức đem chuyện chưởng quầy kỳ quặc quẳng ra sau đầu, hắng giọng lảng tránh:
"Không có gì a, Dao Dao... chúng ta đi thôi."
Vân Dao Dao thấy không có chuyện gì thì cũng không hỏi thêm nữa, hai người lại cùng nhau hướng tới Chu gia mà đi.
Lúc này Chu Tử Ngang vừa từ y quán trở về. Thấy Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đến, hắn liền mừng rỡ ra mặt, lập tức bước nhanh ra kéo hai người vào phòng khách. Tô phu nhân nghe tiếng thì vào trong bếp bưng khay trà ra.
Vừa nhấp ngụm đầu tiên, Chu Tử Ngang đã cười nói:
"Hai đứa đến nhà ta có việc gì sao? Hay là định ở lại ăn cơm tối? Biết tự giác vậy là tốt a."
Vân Dao Dao khẽ liếc về phía cánh cửa nơi có một cái đầu đang len lén ló ra. Nàng lại quay sang nhìn Chu Tử Ngang, chậm rãi nói:
"Hôm nay ta tới đây là muốn nói chuyện về Tuyết Nhi."
Nghe vậy Chu Tử Ngang khựng lại, tay đặt tách trà xuống bàn:
"Tuyết Nhi có chuyện gì sao?"
Đúng lúc này Chu Tuyết Nhi từ sau cánh cửa bước ra. Bàn tay của nàng nắm chặt vạt áo rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt phụ thân. Giọng có chút run run nhưng lại to hơn hẳn thường ngày:
"Phụ thân, con có chuyện muốn nói."
Chu Tử Ngang thấy vậy thì hoảng hốt:
"Có gì cứ nói chứ sao lại quỳ?"
Tuyết Nhi ngẩng lên, mắt ngấn nước:
"Người cũng biết từ nhỏ con đã muốn học y thuật. Con muốn hành y. Phụ thân từng nói làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng... nhưng con không quan tâm. Con chỉ muốn được học y thuật mà thôi. Hôm nay con quỳ ở đây... là muốn xin phụ thân cho con theo Dao Dao tỷ tỷ học, bái tỷ tỷ làm sư."
Lời vừa dứt, nước mắt nàng đã chảy dài trên má.
Chu Tử Ngang ngẩn người. Ngón tay cầm tách trà run nhẹ, tách va vào đĩa kêu "cạch" một tiếng rồi nghiêng đổ, nước trà tràn ra bàn. Hắn trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tối lại.
Mặc dù hắn luôn rất nể phục người tài, như Vân Dao Dao, nhưng chuyện của nữ nhi ruột thì lại là chuyện khác — Vân Dao Dao không phải nữ nhi hắn, và nàng đã lập gia đình rồi. Còn Tuyết Nhi thì sao, nữ nhi của hắn còn nhỏ như vậy. Một cô nương nhà lành sao có thể ra ngoài để nam nhân tùy tiện nhìn mặt, nói chuyện? Sau này gả vào nhà người ta, lỡ bị người ta khinh miệt thì sao?
Chu Tử Ngang khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, lạnh giọng nói:
"Ta đã nói rồi. Chuyện này tuyệt đối không được."
Chu Tuyết Nhi cắn môi ngẩng đầu nhìn phụ thân, đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng gọi:
"Phụ thân..."
Chu Tử Ngang cau mày ngắt lời nàng:
"Đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Không khí trong phòng bỗng đặc quánh lại.
Vân Dao Dao ngồi bên cạnh thấy tình hình không ổn, liền mở miệng nói:
"Chu lão, ta biết người là vì lo lắng cho tương lai của Tuyết Nhi nên mới quyết định như vậy. Ta vốn chỉ là người ngoài... nhưng liệu có thể cho ta nói mấy câu được không?"
Chu Tử Ngang nhìn nàng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
Vân Dao Dao khẽ thở ra, nhẹ giọng nói:
"Làm phụ mẫu quả thật luôn là việc khó nhất trên đời. Phụ mẫu nào cũng luôn muốn điều tốt nhất cho con mình, luôn cố gắng hướng con mình đến những gì mà bản thân tin là đúng nhất.
Nhưng mà Chu lão, người là Chu Tử Ngang, ta là Vân Dao Dao, còn muội ấy là Chu Tuyết Nhi. Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau.
Mỗi chúng ta đều sẽ có suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng, và lựa chọn riêng. Cái gọi là 'điều tốt nhất' hay 'đúng đắn nhất'... ba người chúng ta cũng sẽ có cảm nhận về chúng rất riêng.
Chính những điều riêng biệt đó mới tạo nên con người chúng ta, chứ không phải là tên gọi, là danh xưng, hay là lời phán xét của người ngoài.
Tuyết Nhi tin y thuật là con đường đúng đắn để tạo nên con người muội ấy. Cả ta cũng vậy, và ta tin người cũng vậy Chu lão. Ta mong người sẽ suy nghĩ lại... để Tuyết Nhi được làm điều muội ấy muốn."
Lời Vân Dao Dao vừa dứt, thời gian trong căn phòng dường như dừng lại. Ánh mắt Chu Tử Ngang dao động, khuôn mặt thì đờ ra. Trình Vãn Tịch ngồi bên cạnh cũng khẽ siết nắm tay lại, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía Vân Dao Dao.
Chu Tử Ngang trầm mặt một lúc rồi lại nói:
"Riêng chuyện này thì tuyệt đối không được. Tuyết Nhi, đứng lên. Không cần quỳ nữa."
Chu Tuyết Nhi đỏ hoe mắt nói:
"Phụ thân, con không quan tâm danh tiếng. Nếu có thể học y thuật... thì cả đời không thành thân cũng được."
"Ngươi— hồ nháo!" Chu Tử Ngang đập mạnh tay xuống bàn quát. "Ngươi biết mình đang nói gì không hả?"
Vân Dao Dao khẽ dịch người đứng dậy bước về phía Chu Tuyết Nhi, rồi quỳ xuống cạnh nàng.
Chu Tuyết Nhi kinh ngạc quay qua nhìn Vân Dao Dao, nghẹn giọng nói.
"Dao Dao tỷ tỷ, sao tỷ lại quỳ? Dưới đất lạnh lắm... tỷ mau đứng lên."
Vân Dao Dao dịu giọng nói:
"Sư phụ sao có thể để đồ đệ quỳ một mình được."
Tuyết Nhi bặm môi khẽ gọi:
"Tỷ tỷ..."
Chu Tử Ngang nhìn hai người quỳ cạnh nhau, lửa giận và bối rối cùng lúc cuộn trào. Hắn chỉ tay vào các nàng, giọng nghẹn lại:
"Các ngươi... các ngươi..."
Trình Vãn Tịch ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng:
"Chu tiên sinh, ta hiểu rất rõ lo lắng của người. Nếu ta là phụ thân... có lẽ ta cũng sẽ tìm mọi cách để hài tử của mình làm điều mà ta cho là tốt cho nó.
Nhưng... người có biết không? Nếu hài tử vì ta mà không thể sống theo ý mình rồi ngày một trở nên héo tàn, thì e rằng cả đời này ta cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Nếu ta để hài tử sống đúng với ước nguyện, mà sau này bị phu quân hay người nó thầm mến cười chê... thì đó không phải lỗi của nó khi đã can đảm sống theo ý mình. Lỗi chỉ là ở kẻ không xứng đáng với nó. Ta càng hi vọng hài tử của mình sẽ gặp được một người, thật lòng mong nó toả sáng theo cách của riêng nó."
Nói rồi Trình Vãn Tịch dừng lại một chút, sau đó nàng đứng dậy. Ánh mắt nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Vân Dao Dao và Chu Tuyết Nhi, rồi không chút do dự mà quỳ xuống bên cạnh.
Chu Tử Ngang nhìn ba người quỳ cạnh nhau thì trong lòng dấy lên cảm giác phức tạp, vừa tức giận, vừa bối rối, lại có chút ngổn ngang kỳ lạ. Cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một câu:
"Các ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng đừng hòng ta thay đổi ý định."
Rồi phất tay áo bỏ vào trong.
Căn phòng trở nên yên ắng trở lại. Ba nàng cứ thế quỳ suốt hai canh giờ (4 tiếng), ánh chiều dần ngả sang hoàng hôn, rồi bóng tối len vào qua khung cửa. Vân Dao Dao chậm rãi chống tay đứng dậy. Nàng đỡ Trình Vãn Tịch lên, rồi lại kéo Chu Tuyết Nhi quỳ bên cạnh lên:
"Hôm nay lời muốn nói chúng ta đều đã nói cả rồi. Hãy để Chu lão có thời gian từ từ suy nghĩ... Chuyện này vốn chẳng thể giải quyết trong một sớm một chiều. Muội cứ an tâm, ngày mai ta sẽ lại đến."
Chu Tuyết Nhi vừa cảm động vừa áy náy, hai mắt ngân ngấn nước nói:
"Dao tỷ tỷ... Tịch ca ca... đa tạ hai người đã giúp ta. Cũng xin lỗi vì đã để hai người bị liên luỵ mà quỳ trên nền nhà lạnh lâu đến vậy."
Nói rồi nàng cúi đầu, mái tóc rũ xuống, giọng khẽ như muỗi kêu.
Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch nhìn nhau, cùng cong miệng cười. Trong mắt hai người, tiểu cô nương này càng thêm đáng yêu. Vân Dao Dao nhẹ giọng an ủi:
"Bọn ta chỉ là muốn tìm thêm đại phu giỏi cho y quán thôi. Được rồi, giờ cũng muộn rồi, bọn ta về trước. Muội ăn tối đi, đừng để bụng đói."
Nói rồi, hai người cùng nhau rời khỏi Chu gia.
Trên đường về nhà, Vân Dao Dao khẽ nghiêng đầu, lén ngắm nhìn sườn mặt Trình Vãn Tịch. Ánh sáng mờ ảo hắt lên gò má nàng, vẽ thành một đường cong dịu dàng nhưng lại khiến tim Vân Dao Dao thắt lại.
______________________________
Lời tác giả: Cầu chúc mỗi người trong chúng ta đều tự do, để được sống theo kì vọng của chính mình.
Cá nhân tôi khá thích Separation of Tasks của Alfred Adler, nên tôi đã thử vận dụng nó một cách nhẹ nhàng qua lời của Dao Dao, hi vọng lời nói sẽ đưa con người đến gần nhau hơn thay vì cứ mãi đẩy nhau ra xa. (⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)