- Trang chủ
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
Truyện: Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
- Chương 1: ... đột quỵ còn sướng hơn cái trò này
- Chương 2: Vân Dao Dao cảm thấy tim đập rối loạn
- Chương 3: Tuyệt đối không được nằm!
- Chương 4: Nam nhân... sao lại phải bó ngực?
- Chương 5: Liền trúng ngay gu ta
- Chương 6: ...Tiền thân cái này là máy bán hàng tự động chắc?
- Chương 7: Cùng nàng ấy đánh bài, ăn lẩu
- Chương 8: Đây là đang thi kỹ năng sinh tồn sao?
- Chương 9: Ta bảo ngươi nghỉ ngơi cơ mà...
- Chương 10: Livestream make-up, chơi dating app
- Chương 11: Sách hướng dẫn dành cho người mới
- Chương 12: Cỏ dại cũng mọc thành hoa sen
- Chương 13: Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?
- Chương 14: Một hàng dài những câu chửi thô tục
- Chương 17: Kế hoạch dưỡng thành tỷ muội tình thâm
- Chương 18: Phải trả bằng chính mạng sống mới đúc kết được
- Chương 19: Vân Dao Dao té núi
- Chương 20: Hảo tỷ muội
- Chương 21: Thì ra tỷ tỷ sợ đắng nha ~
- Chương 22: Há miệng
- Chương 23: Hôm nay là ngày lão nương đòi lại công đạo!
- Chương 24: Điểm công đức +250
- Chương 25: Sai thì phải xin lỗi
- Chương 26: Ngươi mới là đồ điên đó
- Chương 27: Có bàn tay vàng
- Chương 28: Ngươi cởi áo ra trước đi
- Chương 29: Sẽ bị đánh gậy bản quyền
- Chương 30: Bản tính tỷ ấy vốn thiện lương
- Chương 31: Xứng đáng?
- Chương 32: Theo sát tiểu nương tử
- Chương 33: Phong đàm bế khiếu
- Chương 34: Châm cứu cùng lúc (1)
- Chương 35: Châm cứu cùng lúc (2)
- Chương 36: 785 năm
- Chương 37: Điểm công đức trở về 0
- Chương 38: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta
- Chương 39: Bảo hộ ước mơ của người này
- Chương 40: Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh
- Chương 41: Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng
- Chương 42: Khoảng cách xa nhất là một gang tay
- Chương 43: Vẽ ta xấu như vậy à?
- Chương 44: Trình Vãn Tịch nói dối
- Chương 45: Cùng nhau lên núi
- Chương 46: Không hối hận
- Chương 47: Yêu Thoái Thống
- Chương 48: Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý
- Chương 49: Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu
- Chương 50: Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!
- Chương 51: Chính là cảm giác này
- Chương 52: Tổng điểm Công Đức 6.200
- Chương 53: Lại bỏ chạy nữa rồi
- Chương 54: Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?
- Chương 55: Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!
- Chương 56: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)
- Chương 57: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)
- Chương 58: Thuê mặt bằng
- Chương 59: Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?
- Chương 60: Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?
- Chương 61: Một đêm khó ngủ
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ
- Chương 63: Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)
- Chương 64: Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)
- Chương 65: Bị bao vây (1)
- Chương 66: Bị bao vây (2)
- Chương 67: Lời thoại trong phim ngôn tình
- Chương 68: Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?
- Chương 69: Chuyển nhà
- Chương 70: Cặp bài trùng
- Chương 71: Chưa kịp ăn đã thấy no
- Chương 72: Tiệc ngủ giữa các cô gái
- Chương 73: Ngủ chung
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
- Chương 75: Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!
- Chương 76: Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì
- Chương 77: Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?
- Chương 78: Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử
- Chương 79: Không còn đạo lý gì nữa rồi
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
- Chương 81: Ký hiệu
- Chương 82: Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
- Chương 83: Đồng giao
- Chương 84: Tự quyết định con đường của riêng mình
- Chương 85: Có ý trung nhân rồi?
- Chương 86: Không lẽ... ta ghen?
- Chương 87: Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta
- Chương 88: Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân
- Chương 89: Đêm hỗn loạn (1)
- Chương 90: Đêm hỗn loạn (2)
- Chương 91: Đêm hỗn loạn (3)
- Chương 92: Đêm hỗn loạn (4)
- Chương 93: Đếm ngược 2 phút (1)
- Chương 94: Đếm ngược 2 phút (2)
- Chương 95: Ta sợ lắm
- Chương 96: Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?
- Chương 97: Ta có hứng thú với Vân Dao Dao
- Chương 98: Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo
- Chương 99: Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa
- Chương 100: Bí kíp săn mồi
- Chương 101: Trình Vãn Tịch phát hiện ra ba vấn đề
- Chương 102: Hắn có nói nếu bọn ta không nhận lời thì sẽ thế nào không?
- Chương 103: Muôn vạn lời tiễn đưa
- Chương 104: Giông trong cõi tĩnh (1)
- Chương 105: Giông trong cõi tĩnh (2)
- Chương 106: Giông trong cõi tĩnh (3)
- Chương 107: Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời
- Chương 108: Thạch tín
- Chương 109: Chỉ cần Vãn Tịch ở bên ta là quá đủ rồi
- Chương 110: Vãn Tịch, ngươi có thích ta không?
- Chương 111: Ngự Tứ Phủ
- Chương 112: Phải có những người đặt bước chân đầu tiên
- Chương 113: Goá phụ Vân Dao Dao
- Chương 114: Ta thật sự yêu Dao Dao sao?
- Chương 115: Hôn hôn một cái
- Chương 116: Ta là nữ tử (1)
- Chương 117: Ta là nữ tử (2)
- Chương 118: Ta là nữ tử (3)
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
- Chương 120: Số người trúng độc lên đến 400.000
- Chương 121: Ám sát Vân Dao Dao (1)
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
- Chương 123: Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 124: Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?
- Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
- Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
- Chương 127: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (3)
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
- Chương 129: Ngày thứ tám sau khi Vân Dao Dao và mọi người chết
- Chương 130: Tuyên Thành Vương - Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
- Chương 132: Không chỉ như một vương phi, mà như một vị đại phu, tên Vân Dao Dao
- Chương 133: Tỷ ấy còn sống phải không?
- Chương 134: Số ngày hạnh phúc
- Chương 135: Trở về kinh thành
- Chương 136: Bất toàn mới thành nhân
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
- Chương 138: Gia nhập quân doanh
- Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
- Chương 140: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)
- Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
- Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
- Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
- Chương 145: Thiên đường trên mặt đất
- Chương 146: Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!
- Chương 147: Hố đen nhục nhã
- Chương 148: Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?
- Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
- Chương 150: Đôi Lời Tác Giả
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
"Ồ, độc sắp hết tác dụng rồi sao? Tệ rồi, ta còn định chơi đùa thêm một chút mà, vậy thì đành phải giết luôn vậy."
Mạnh Duệ nói xong mà thấy Vân Dao Dao vẫn không có phản ứng gì thì có chút tức giận, cười lạnh nói:
"Mà nghĩ kỹ lại thì... để các ngươi chết mà không biết tại sao mình chết có phải dễ chịu cho các ngươi quá không?"
Hắn nghiêng đầu, cười nhạt:
"Hay để ta kể cho các ngươi nghe một bí mật, thế nào?"
Nói rồi ánh mắt hắn quét một lượt qua hai bóng người quỳ rạp trên tuyết, khóe môi càng nhếch cao:
"Ta không phải thuộc hạ của Nhị hoàng tử hay Tứ hoàng tử gì cả. Một đám nít ranh mà xứng làm chủ nhân của ta sao?"
Ngón tay hắn chỉ thẳng vào Vân Dao Dao, lạnh giọng:
"Vân Dao Dao, ngươi có biết vì sao hôm nay ngươi phải chết... đám người kia cũng phải chết không? Vì ngươi là nữ nhi của tên khốn Nghiêm Kính Trạch."
Trình Vãn Tịch nghe thấy thì cả người chấn động.
N...nhầm lẫn...? Hắn nhầm lẫn ta với Dao Dao sao?
Tại sao? Tào Mục không nói cho hắn biết...?
Mạnh Duệ lại cúi người xuống, sát gần mặt Vân Dao Dao, giọng như rắn độc trườn bên tai:
"Chắc ngươi cũng nghe Tào Mục kể rồi nhỉ? Gì mà đô uý chịu trách nhiệm dẫn một tiểu đội nhỏ ở Tiền doanh, đúng chứ?"
Hắn bật cười điên dại, phải dùng tay ôm bụng.
"Tào Mục đúng là ngu như con bò. Lúc hắn bị giám sát ở kinh thành, ta tiếp cận rồi nói với hắn ta là đô uý dưới trướng Nghiêm Kính Trạch. Hắn vừa nghe đã tin ngay, lại còn đem chuyện kể hết cho ta nghe. Đúng là vừa ngu vừa kém cỏi. Có điều hắn vẫn đề phòng ta lắm, mấy chuyện quan trọng thì có hỏi cỡ nào hắn cũng không hé răng. Nghiêm Kính Trạch thì có gì để Tào Mục bán mạng chứ? Hắn còn chẳng bằng một cái móng chân của chủ nhân ta."
Mạnh Duệ nói đến đây thì đôi mắt tối lại, nhìn chằm chằm Vân Dao Dao:
"Đến đây là quá đủ rồi. Để ta tiễn tình lang của ngươi đi trước, rồi tiễn ngươi đi theo luôn. Ngươi yêu Trình Vãn Tịch lắm chứ gì...? Nếu đêm đó ngươi chết luôn trong rừng, có khi hắn, và đám nhãi nhép ở phía sau... sẽ không vì ngươi mà mất mạng đâu, Vân Dao Dao."
Từng chữ như một chiếc đinh tàn độc đóng thẳng vào lòng Trình Vãn Tịch.
Là tại ta....
Tại ta nên mọi người mới chết.
Tại ta nên Dao Dao mới bị chúng nhắm tới.
Tại ta... tất cả là tại ta...
Từ nãy đến giờ Trình Vãn Tịch vẫn luôn cố gắng cử động thân thể, lúc này, dường như nỗ lực của nàng đã có kết quả. Cơ thể của nàng bắt đầu có phản ứng, cả cơ thể nàng vì rung lên dữ dội mà đổ ập xuống đất. Khuôn mặt nàng đập mạnh xuống nền tuyết, ngay sát chân của Vân Dao Dao.
Mạnh Duệ thấy vậy thì ánh mắt liền ánh lên sát ý, tay nâng kiếm lên:
"Xem ra... độc sắp hết tác dụng. Vậy thì, tiễn ngươi đi luôn."
Vân Dao Dao nhìn Mạnh Duệ giơ kiếm lên, và Trình Vãn Tịch đang nằm dưới chân nàng, mà đôi mắt bắt đầu lấy lại chút tiêu cự, rồi dường như là ngay lập tức, nàng hét lên trong tâm trí:
"Tiểu Thần Y, dịch chuyển ta."
Khi mũi kiếm của Mạnh Duệ đâm xuống, thân ảnh Vân Dao Dao đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ. Trong ngay khoảnh khắc ấy, nàng xuất hiện trên lưng Trình Vãn Tịch, thân thể mảnh mai đè lên người nàng.
Kiếm đâm sâu vào lưng Vân Dao Dao, xuyên thẳng ra phía ngực trái. Một dòng máu đỏ sẫm phun ra ào ạt như suối, nhuộm đỏ tuyết trắng đang phủ dưới thân hai người. Cả người Vân Dao Dao run lên kịch liệt, rồi như một con bướm gãy cánh, gục thẳng xuống người Trình Vãn Tịch.
Lưng Trình Vãn Tịch bỗng bị đè nặng, trên gáy là từng giọt máu nóng hổi liên tục trượt xuống, làm ướt cả vùng má và nền tuyết dưới thân nàng.
Dao Dao...?
Mạnh Duệ cùng mấy tên hắc y nhân đứng gần đó đều sững sờ. Bọn chúng rõ ràng nhìn thấy Vân Dao Dao ở một chỗ hoàn toàn khác, trong nháy mắt lại xuất hiện trước kiếm của hắn. Nhưng Mạnh Duệ nhanh chóng tự trấn định, cho rằng là do dược lực mất tác dụng nên nàng lao tới đỡ kiếm.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên mũi Vân Dao Dao dò hơi thở. Trong mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc nhạt nhẽo, sau đó lại nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch.
Một lát sau, hắn cười lạnh:
"Chết rồi? Quả nhiên yếu đuối, y như phụ thân nó..."
Hắn đứng dậy, giơ chân đá mạnh thi thể Vân Dao Dao sang một bên. Thân thể đã bê bết máu của nàng lăn trên nền tuyết, để lại một vệt đỏ dài khiến người ta nhìn mà nghẹt thở.
Ánh mắt Mạnh Duệ chứa đầy ghê tởm:
"Ta vốn còn định chơi thêm một chút. Đúng là chán chết."
Từng lời rơi vào tai, khiến thời gian xung quanh Trình Vãn Tịch như dừng lại, mọi chuyển động quanh nàng cũng đều như dừng lại.
Chết... nghĩa là sao...? Ta không... ta không hiểu hắn đang nói gì...
Ta phải đứng dậy... đúng vậy... ta phải đứng dậy mang Dao Dao và mọi người đi trị thương...
Ta phải...
Mạnh Duệ lười biếng liếc Trình Vãn Tịch một cái, ánh mắt chán ghét mà nâng kiếm lên lần nữa.
Nhưng đúng lúc hắn vừa vung kiếm, thì một vật nặng bay từ xa đến, hung hăng nện thẳng vào lưỡi kiếm, đánh thanh kiếm văng sang một bên.
Trên nóc phủ, một hắc y nhân thân hình gầy gò vô thanh vô tức đáp xuống. Hắn đứng giữa trời tuyết, đôi mắt sâu tối nhìn thẳng về phía Trình Vãn Tịch và Mạnh Duệ.
Mấy tên hắc y nhân đứng cạnh Mạnh Duệ vừa thấy có kẻ lạ xuất hiện liền đồng loạt lao tới. Hắc y nhân gầy kia không nói một lời, rút từ tay áo ra một ống trụ rồi bẻ nắp. Một luồng khói đen đặc lập tức tràn ra, phủ kín cả khoảng sân.
Khói dày đặc đến mức đưa tay không thấy nổi đầu ngón. Mạnh Duệ lập tức đưa tay che mũi, rồi dùng kiếm đâm loạn xuống dưới đất, đồng thời gằn giọng:
"Đừng để hắn thoát! Chém chết!"
Nhưng khi màn khói dần tan đi, thì trong sân đã không còn bóng dáng Trình Vãn Tịch đâu nữa.
Mạnh Duệ nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú:
"Khốn kiếp, các ngươi theo ta đuổi theo hắn. Còn hai người các ngươi ở lại đốt sạch nơi này cho ta."
Nói rồi Mạnh Duệ cùng mười sáu hắc y nhân khác bay lên mái nhà, sau đó tản ra tứ phía.
Lửa trong phủ quận chúa bắt đầu bốc lên dữ dội. Trên nền tuyết, có sáu thi thể mất đầu nằm lẫn lộn trên đất, và sáu cái đầu còn mở mắt đã bắt đầu cứng lại. Không còn phân biệt được đầu thuộc về ai, thân thuộc về ai.
Cách đó không xa là một thi thể nữ tử y phục bê bết máu nằm bất động trên tuyết. Những bông tuyết đầu mùa chậm rãi rơi xuống, phủ lên mái tóc nàng, phủ lên vết thương bị xuyên nơi ngực trái, phủ lên đôi mắt đã nhắm nghiền.
Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín.
Vân Dao Dao chết.