- Trang chủ
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
Truyện: Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
- Chương 1: ... đột quỵ còn sướng hơn cái trò này
- Chương 2: Vân Dao Dao cảm thấy tim đập rối loạn
- Chương 3: Tuyệt đối không được nằm!
- Chương 4: Nam nhân... sao lại phải bó ngực?
- Chương 5: Liền trúng ngay gu ta
- Chương 6: ...Tiền thân cái này là máy bán hàng tự động chắc?
- Chương 7: Cùng nàng ấy đánh bài, ăn lẩu
- Chương 8: Đây là đang thi kỹ năng sinh tồn sao?
- Chương 9: Ta bảo ngươi nghỉ ngơi cơ mà...
- Chương 10: Livestream make-up, chơi dating app
- Chương 11: Sách hướng dẫn dành cho người mới
- Chương 12: Cỏ dại cũng mọc thành hoa sen
- Chương 13: Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?
- Chương 14: Một hàng dài những câu chửi thô tục
- Chương 17: Kế hoạch dưỡng thành tỷ muội tình thâm
- Chương 18: Phải trả bằng chính mạng sống mới đúc kết được
- Chương 19: Vân Dao Dao té núi
- Chương 20: Hảo tỷ muội
- Chương 21: Thì ra tỷ tỷ sợ đắng nha ~
- Chương 22: Há miệng
- Chương 23: Hôm nay là ngày lão nương đòi lại công đạo!
- Chương 24: Điểm công đức +250
- Chương 25: Sai thì phải xin lỗi
- Chương 26: Ngươi mới là đồ điên đó
- Chương 27: Có bàn tay vàng
- Chương 28: Ngươi cởi áo ra trước đi
- Chương 29: Sẽ bị đánh gậy bản quyền
- Chương 30: Bản tính tỷ ấy vốn thiện lương
- Chương 31: Xứng đáng?
- Chương 32: Theo sát tiểu nương tử
- Chương 33: Phong đàm bế khiếu
- Chương 34: Châm cứu cùng lúc (1)
- Chương 35: Châm cứu cùng lúc (2)
- Chương 36: 785 năm
- Chương 37: Điểm công đức trở về 0
- Chương 38: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta
- Chương 39: Bảo hộ ước mơ của người này
- Chương 40: Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh
- Chương 41: Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng
- Chương 42: Khoảng cách xa nhất là một gang tay
- Chương 43: Vẽ ta xấu như vậy à?
- Chương 44: Trình Vãn Tịch nói dối
- Chương 45: Cùng nhau lên núi
- Chương 46: Không hối hận
- Chương 47: Yêu Thoái Thống
- Chương 48: Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý
- Chương 49: Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu
- Chương 50: Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!
- Chương 51: Chính là cảm giác này
- Chương 52: Tổng điểm Công Đức 6.200
- Chương 53: Lại bỏ chạy nữa rồi
- Chương 54: Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?
- Chương 55: Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!
- Chương 56: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)
- Chương 57: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)
- Chương 58: Thuê mặt bằng
- Chương 59: Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?
- Chương 60: Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?
- Chương 61: Một đêm khó ngủ
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ
- Chương 63: Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)
- Chương 64: Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)
- Chương 65: Bị bao vây (1)
- Chương 66: Bị bao vây (2)
- Chương 67: Lời thoại trong phim ngôn tình
- Chương 68: Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?
- Chương 69: Chuyển nhà
- Chương 70: Cặp bài trùng
- Chương 71: Chưa kịp ăn đã thấy no
- Chương 72: Tiệc ngủ giữa các cô gái
- Chương 73: Ngủ chung
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
- Chương 75: Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!
- Chương 76: Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì
- Chương 77: Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?
- Chương 78: Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử
- Chương 79: Không còn đạo lý gì nữa rồi
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
- Chương 81: Ký hiệu
- Chương 82: Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
- Chương 83: Đồng giao
- Chương 84: Tự quyết định con đường của riêng mình
- Chương 85: Có ý trung nhân rồi?
- Chương 86: Không lẽ... ta ghen?
- Chương 87: Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta
- Chương 88: Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân
- Chương 89: Đêm hỗn loạn (1)
- Chương 90: Đêm hỗn loạn (2)
- Chương 91: Đêm hỗn loạn (3)
- Chương 92: Đêm hỗn loạn (4)
- Chương 93: Đếm ngược 2 phút (1)
- Chương 94: Đếm ngược 2 phút (2)
- Chương 95: Ta sợ lắm
- Chương 96: Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?
- Chương 97: Ta có hứng thú với Vân Dao Dao
- Chương 98: Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo
- Chương 99: Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa
- Chương 100: Bí kíp săn mồi
- Chương 101: Trình Vãn Tịch phát hiện ra ba vấn đề
- Chương 102: Hắn có nói nếu bọn ta không nhận lời thì sẽ thế nào không?
- Chương 103: Muôn vạn lời tiễn đưa
- Chương 104: Giông trong cõi tĩnh (1)
- Chương 105: Giông trong cõi tĩnh (2)
- Chương 106: Giông trong cõi tĩnh (3)
- Chương 107: Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời
- Chương 108: Thạch tín
- Chương 109: Chỉ cần Vãn Tịch ở bên ta là quá đủ rồi
- Chương 110: Vãn Tịch, ngươi có thích ta không?
- Chương 111: Ngự Tứ Phủ
- Chương 112: Phải có những người đặt bước chân đầu tiên
- Chương 113: Goá phụ Vân Dao Dao
- Chương 114: Ta thật sự yêu Dao Dao sao?
- Chương 115: Hôn hôn một cái
- Chương 116: Ta là nữ tử (1)
- Chương 117: Ta là nữ tử (2)
- Chương 118: Ta là nữ tử (3)
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
- Chương 120: Số người trúng độc lên đến 400.000
- Chương 121: Ám sát Vân Dao Dao (1)
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
- Chương 123: Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 124: Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?
- Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
- Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
- Chương 127: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (3)
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
- Chương 129: Ngày thứ tám sau khi Vân Dao Dao và mọi người chết
- Chương 130: Tuyên Thành Vương - Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
- Chương 132: Không chỉ như một vương phi, mà như một vị đại phu, tên Vân Dao Dao
- Chương 133: Tỷ ấy còn sống phải không?
- Chương 134: Số ngày hạnh phúc
- Chương 135: Trở về kinh thành
- Chương 136: Bất toàn mới thành nhân
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
- Chương 138: Gia nhập quân doanh
- Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
- Chương 140: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)
- Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
- Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
- Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
- Chương 145: Thiên đường trên mặt đất
- Chương 146: Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!
- Chương 147: Hố đen nhục nhã
- Chương 148: Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?
- Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
- Chương 150: Đôi Lời Tác Giả
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
"Mạnh Duệ?"
Hắc y nhân vạm vỡ nghe vậy thì vội đưa tay sờ lên mặt, thấy khăn che bị rơi ra, cả người hắn liền chấn kinh.
Trình Vãn Tịch nhìn tình hình trước mắt, đáy mắt lạnh lẽo lướt qua bọn hắn, rồi dừng trên người Mạnh Duệ:
"Nghiêm Dục Chi sai ngươi đến giết Dao Dao?"
Mạnh Duệ lúc này đã đeo khăn che mặt lên, nhưng vẫn một mực giữ im lặng mà nhìn hắc y nhân gầy.
Tên hắc y nhân gầy nhìn Trình Vãn Tịch, rồi lại chăm chú nhìn Vân Dao Dao, sau đó quay qua nói với Mạnh Duệ:
"Đi thôi."
Rồi hắn lại hướng qua Vân Dao Dao nói:
"Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Trình Vãn Tịch thấy bọn hắn định bỏ đi thì lao lên định động thủ, nhưng tên hắc y nhân gầy đã nhanh tay thả ra một ống bom khói. Khi khói tan thì họ cũng biến mất không chút dấu vết.
Trình Vãn Tịch quay lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn vết thương của Vân Dao Dao. Phần hông trái thấm máu đỏ rực, sắc mặt nàng trắng bệch đến mức tái nhợt. Nỗi đau như dao cắt vào lòng Trình Vãn Tịch, nàng run giọng nói:
"Dao Dao, ta xin lỗi vì đến trễ... Nàng cố chịu một chút, ta đưa nàng về băng bó, được không?"
Vân Dao Dao đôi mắt nhắm hờ, đưa tay chạm vào chóp mũi Trình Vãn Tịch, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Đồ ngốc, ta không sao đâu. Vết thương nông thôi. Ai lại đi xin lỗi người mình cứu chứ?"
Trình Vãn Tịch đau lòng nhìn Dao Dao, rồi không dám chậm trễ mà bế cơ thể Vân Dao đã mềm nhũn lên rồi lao về phủ.
Hai hắc y nhân ban nãy đang hướng về phía hoàng cung, Mạnh Duệ quay qua nói với tên gầy:
"Nếu không giết được Vân Dao Dao thì phải ăn nói sao với người đó đây?"
Hắc y nhân gầy trừng mắt, gắt lên:
"Ngươi biết Vân Dao Dao là ai mà vẫn muốn giết? Ngươi điên rồi sao?"
Mạnh Duệ trầm mặt, ánh mắt sâu thẳm:
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
Tên gầy hờ hững đáp:
"Yên tâm... hắn sẽ không giết chúng ta đâu."
Trình Vãn Tịch bế Vân Dao Dao trở về Y Nghị Quận Quân phủ, trong lòng thấp thỏm không yên. Ngay khi đặt nàng xuống giường, nàng vội mở thuốc, bôi vào vết thương rồi khéo léo băng bó lại. Dù vết thương không chạm chỗ hiểm, nhưng máu chảy khá nhiều, phải mất một lúc mới cầm lại được. Vân Dao Dao nằm ngủ mê man, hai canh giờ trôi qua, mới từ từ mở mắt tỉnh lại.
Trình Vãn Tịch vẫn túc trực bên giường, thấy Dao Dao mở mắt thì mừng rỡ tiến lại gần, vươn tay xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng hỏi:
"Dao Dao, nàng cảm thấy thế nào rồi? Vết thương có làm nàng đau lắm không?"
Vân Dao Dao thấy chân mày Trình Vãn Tịch cứ nhíu chặt lại suốt thì đau lòng không thôi. Nàng vươn tay vuốt vuốt giữa trán Trình Vãn Tịch, mỉm cười nói:
"Ta không đau lắm đâu. Tỷ đừng lo quá nha."
"Chắc ta nằm thêm một lát rồi sẽ quay lại trạm dịch."
Trình Vãn Tịch nghe Vân Dao Dao chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã muốn đi ngay, liền đưa tay ngăn nàng lại, ôn nhu nói:
"Giờ đã quá Thân rồi, hãy nghỉ ngơi một đêm để vết thương có thời gian hồi phục, được không? Dao Dao, cơ thể nàng đã kiệt sức lắm rồi."
Vân Dao Dao nghe Trình Vãn Tịch nói vậy thì cúi đầu ủ rũ, nhưng nàng biết tỷ tỷ nói đúng, nếu cố chấp có thể sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn. Nàng gật đầu đáp:
"Được, ta nghe theo tỷ."
"Còn chuyện của Mạnh Duệ... chúng ta phải làm sao?"
Trình Vãn Tịch có chút trầm mặt, sau đó nói:
"Ta định ngày mai sẽ vào cung gặp Nghiêm Dục Chi."
Vân Dao Dao nghe vậy thì suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói:
"Tỷ có nghĩ chuyện này là do hắn sai người làm không? Qua thời gian tiếp xúc, ta không thấy hắn giống kẻ đứng sau vụ hạ độc. Có lẽ Mạnh Duệ là thuộc hạ của một người khác, không phải Nghiêm Dục Chi."
Trình Vãn Tịch gật đầu, đáp:
"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng tạm thời mối liên kết duy nhất mà ta biết với Mạnh Duệ là Nghiêm Dục Chi, nên trước mắt cứ phải gặp hắn xem sao."
Lúc hai người đang trao đổi, cánh cửa phòng bỗng bật tung, một bóng đen lao vào, đồng thời dùng nội lực đóng sầm cửa lại.
Trình Vãn Tịch nhận ra nguy hiểm, lập tức xoay người ra phía cửa, mắt sắc lạnh nhìn về phía kẻ xông vào, thấp giọng hỏi:
"Ngươi là kẻ nào?"
Hắc y nhân dáng người hơi gầy nhìn Trình Vãn Tịch, rồi lại nhìn Vân Dao Dao ở phía sau, sau đó từ từ tháo khăn che mặt ra. Lộ ra khuôn mặt của một nam tử ngoài ngũ tuần, khoé mắt cũng có vài vết chân chim.
Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch nhìn thoáng qua, cả hai đều bất giác thất thần trong khoảnh khắc. Nam tử trung niên ấy quỳ xuống sàn, cúi đầu nói:
"Vân Quận quân, tại hạ là Tào Mục, Phó Đô thống Cấm quân. Trưa nay tại hạ đã vô tình mạo phạm người, mong người rộng lượng bỏ qua."
Vân Dao Dao nhìn tình huống trước mắt thì bối rối, vội hỏi:
"Rốt cuộc là ai sai các ngươi đến giết ta? Và tại sao ngươi lại đến đây?"
Tào Mục ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Vân Dao Dao, giọng nghiêm nghị:
"Vân Quận quân, xin hãy trả lời tại hạ một câu. Từ nhỏ người có sống cùng một người tên Trần Tô không?"
Vừa nghe đến cái tên Trần Tô, cả Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đều trừng mắt kinh ngạc. Đặc biệt là Trình Vãn Tịch, bàn tay nàng vô thức siết chặt, thấp giọng hỏi:
"Nếu có thì sao?"
Tào Mục ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mừng khó giấu. Hắn rút từ trong ngực áo ra một miếng hổ phù, đặt trước mặt hai người, giọng trang nghiêm nói:
"Đây là Hổ Phù khuyết. Xin Vân Quận quân cho phép tại hạ ghép miếng hổ phù này với Chiêu Phong Lệnh trên cổ người, sau đó tại hạ sẽ giải thích rõ mọi việc."
Trình Vãn Tịch nheo mắt, cảnh giác nhìn miếng hổ phù, rồi lại nhìn sang Vân Dao Dao. Vân Dao Dao gật nhẹ đầu với nàng một cái. Trình Vãn Tịch liền thận trọng tiến tới nhận lấy miếng hổ phù từ tay Tào Mục.
Trình Vãn Tịch cầm miếng hổ phù trở về chỗ Dao Dao. Lúc này Vân Dao Dao đã tháo miếng ngọc bội trên cổ ra. Nàng cầm miếng ngọc bội ghép vào miếng hổ phù đã bị vỡ một nửa, thì phát hiện đường gãy khớp nhau một cách hoàn hảo.
Trình Vãn Tịch nhíu mày, cẩn thận cầm hai mảnh ghép đến chỗ Tào Mục. Nhìn vật trong tay Trình Vãn Tịch, Tào Mục tràn ngập vui mừng, vành mắt đỏ lên, gập người xuống hành lễ với Vân Dao Dao:
"Thuộc hạ Tào Mục, bái kiến quận chúa."