- Trang chủ
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
Chương 137: Hình dáng của thái bình?
Truyện: Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
- Chương 1: ... đột quỵ còn sướng hơn cái trò này
- Chương 2: Vân Dao Dao cảm thấy tim đập rối loạn
- Chương 3: Tuyệt đối không được nằm!
- Chương 4: Nam nhân... sao lại phải bó ngực?
- Chương 5: Liền trúng ngay gu ta
- Chương 6: ...Tiền thân cái này là máy bán hàng tự động chắc?
- Chương 7: Cùng nàng ấy đánh bài, ăn lẩu
- Chương 8: Đây là đang thi kỹ năng sinh tồn sao?
- Chương 9: Ta bảo ngươi nghỉ ngơi cơ mà...
- Chương 10: Livestream make-up, chơi dating app
- Chương 11: Sách hướng dẫn dành cho người mới
- Chương 12: Cỏ dại cũng mọc thành hoa sen
- Chương 13: Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?
- Chương 14: Một hàng dài những câu chửi thô tục
- Chương 17: Kế hoạch dưỡng thành tỷ muội tình thâm
- Chương 18: Phải trả bằng chính mạng sống mới đúc kết được
- Chương 19: Vân Dao Dao té núi
- Chương 20: Hảo tỷ muội
- Chương 21: Thì ra tỷ tỷ sợ đắng nha ~
- Chương 22: Há miệng
- Chương 23: Hôm nay là ngày lão nương đòi lại công đạo!
- Chương 24: Điểm công đức +250
- Chương 25: Sai thì phải xin lỗi
- Chương 26: Ngươi mới là đồ điên đó
- Chương 27: Có bàn tay vàng
- Chương 28: Ngươi cởi áo ra trước đi
- Chương 29: Sẽ bị đánh gậy bản quyền
- Chương 30: Bản tính tỷ ấy vốn thiện lương
- Chương 31: Xứng đáng?
- Chương 32: Theo sát tiểu nương tử
- Chương 33: Phong đàm bế khiếu
- Chương 34: Châm cứu cùng lúc (1)
- Chương 35: Châm cứu cùng lúc (2)
- Chương 36: 785 năm
- Chương 37: Điểm công đức trở về 0
- Chương 38: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta
- Chương 39: Bảo hộ ước mơ của người này
- Chương 40: Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh
- Chương 41: Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng
- Chương 42: Khoảng cách xa nhất là một gang tay
- Chương 43: Vẽ ta xấu như vậy à?
- Chương 44: Trình Vãn Tịch nói dối
- Chương 45: Cùng nhau lên núi
- Chương 46: Không hối hận
- Chương 47: Yêu Thoái Thống
- Chương 48: Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý
- Chương 49: Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu
- Chương 50: Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!
- Chương 51: Chính là cảm giác này
- Chương 52: Tổng điểm Công Đức 6.200
- Chương 53: Lại bỏ chạy nữa rồi
- Chương 54: Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?
- Chương 55: Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!
- Chương 56: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)
- Chương 57: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)
- Chương 58: Thuê mặt bằng
- Chương 59: Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?
- Chương 60: Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?
- Chương 61: Một đêm khó ngủ
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ
- Chương 63: Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)
- Chương 64: Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)
- Chương 65: Bị bao vây (1)
- Chương 66: Bị bao vây (2)
- Chương 67: Lời thoại trong phim ngôn tình
- Chương 68: Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?
- Chương 69: Chuyển nhà
- Chương 70: Cặp bài trùng
- Chương 71: Chưa kịp ăn đã thấy no
- Chương 72: Tiệc ngủ giữa các cô gái
- Chương 73: Ngủ chung
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
- Chương 75: Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!
- Chương 76: Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì
- Chương 77: Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?
- Chương 78: Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử
- Chương 79: Không còn đạo lý gì nữa rồi
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
- Chương 81: Ký hiệu
- Chương 82: Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
- Chương 83: Đồng giao
- Chương 84: Tự quyết định con đường của riêng mình
- Chương 85: Có ý trung nhân rồi?
- Chương 86: Không lẽ... ta ghen?
- Chương 87: Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta
- Chương 88: Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân
- Chương 89: Đêm hỗn loạn (1)
- Chương 90: Đêm hỗn loạn (2)
- Chương 91: Đêm hỗn loạn (3)
- Chương 92: Đêm hỗn loạn (4)
- Chương 93: Đếm ngược 2 phút (1)
- Chương 94: Đếm ngược 2 phút (2)
- Chương 95: Ta sợ lắm
- Chương 96: Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?
- Chương 97: Ta có hứng thú với Vân Dao Dao
- Chương 98: Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo
- Chương 99: Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa
- Chương 100: Bí kíp săn mồi
- Chương 101: Trình Vãn Tịch phát hiện ra ba vấn đề
- Chương 102: Hắn có nói nếu bọn ta không nhận lời thì sẽ thế nào không?
- Chương 103: Muôn vạn lời tiễn đưa
- Chương 104: Giông trong cõi tĩnh (1)
- Chương 105: Giông trong cõi tĩnh (2)
- Chương 106: Giông trong cõi tĩnh (3)
- Chương 107: Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời
- Chương 108: Thạch tín
- Chương 109: Chỉ cần Vãn Tịch ở bên ta là quá đủ rồi
- Chương 110: Vãn Tịch, ngươi có thích ta không?
- Chương 111: Ngự Tứ Phủ
- Chương 112: Phải có những người đặt bước chân đầu tiên
- Chương 113: Goá phụ Vân Dao Dao
- Chương 114: Ta thật sự yêu Dao Dao sao?
- Chương 115: Hôn hôn một cái
- Chương 116: Ta là nữ tử (1)
- Chương 117: Ta là nữ tử (2)
- Chương 118: Ta là nữ tử (3)
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
- Chương 120: Số người trúng độc lên đến 400.000
- Chương 121: Ám sát Vân Dao Dao (1)
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
- Chương 123: Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 124: Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?
- Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
- Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
- Chương 127: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (3)
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
- Chương 129: Ngày thứ tám sau khi Vân Dao Dao và mọi người chết
- Chương 130: Tuyên Thành Vương - Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
- Chương 132: Không chỉ như một vương phi, mà như một vị đại phu, tên Vân Dao Dao
- Chương 133: Tỷ ấy còn sống phải không?
- Chương 134: Số ngày hạnh phúc
- Chương 135: Trở về kinh thành
- Chương 136: Bất toàn mới thành nhân
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
- Chương 138: Gia nhập quân doanh
- Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
- Chương 140: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)
- Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
- Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
- Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
- Chương 145: Thiên đường trên mặt đất
- Chương 146: Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!
- Chương 147: Hố đen nhục nhã
- Chương 148: Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?
- Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
- Chương 150: Đôi Lời Tác Giả
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Mùa thu năm Thái Nguyên thứ mười.
Chính doanh Nam cảnh – nơi Tuyên Thành vương đặt trướng, dựng soái kỳ.
Lúc này bên trong soái trướng có hơn mười tướng lĩnh áo giáp chỉnh tề, sắc mặt ngưng trọng như trời sập.
Sau khi nhận lệnh của hoàng đế, Trình Vãn Tịch cùng Nghiêm Dục Chi dẫn hơn hai vạn tinh binh vượt đường trường hai mươi lăm ngày đêm, thì đến được Nam cảnh Quan Vi sơn khẩu.
Hiện tại đã qua mười ngày đóng quân. Thư ngừng chiến mà Trình Vãn Tịch gửi sang phía Đông Dực đã có hồi âm, nhưng nội dung lại là lời tuyên chiến. Trong thư, tướng lĩnh Bạt Đô thề chết không lui binh nếu chưa chiếm được Đại Nghiêu, đồng thời hẹn mười ngày sau quyết đánh trận đầu ngay tại bình nguyên ngoài sơn khẩu. Kèm theo lời thách thức sẽ khống chế được cửa ải Nam cảnh chỉ trong một trận.
Nghiêm Dục Chi nhìn lá thư trên bàn, rồi lại nhìn Trình Vãn Tịch, mày chau thành đường kiếm, giọng nặng nề:
"Chủ soái, trận này không thể không đánh phải không?"
Trình Vãn Tịch gật đầu, thần sắc lạnh lẽo. Đôi mắt nàng tối mờ, không còn ánh sáng sinh khí, tựa như mắt người chết. Bàn tay mảnh khảnh v**t v* miếng ngọc bội trước ngực, giọng chậm rãi cất lên:
"Việc quân Đông Dực tàn sát Lương Hoài trấn vốn là mồi lửa, cố ý ép triều đình ta bước vào cuộc chiến. Lý lẽ của họ rất rõ ràng, rằng họ sẽ không dừng lại cho đến khi một trong hai bên chấp nhận đầu hàng."
Nói đoạn, nàng chuyển ánh mắt về phía Lý Kính:
"Ngươi tiếp tục điều tra mọi tin tức về chủ soái Bạt Đô. Dù là chi tiết nhỏ nhất, cũng không được bỏ sót."
Rồi nàng quay sang Tào Mục:
"Ngươi tiếp tục huấn luyện binh sĩ theo phương pháp cũ. Khi giao chiến, chú trọng tấn công vào vai, tay, đùi, bắp chân, bụng ngoài, vai gáy. Nhớ rõ mục đích của chúng ta là khiến họ mất khả năng chiến đấu, không phải để lấy mạng. Nhưng cũng truyền lời xuống, trong tình huống nguy cấp, binh sĩ phải lấy bảo toàn tính mạng làm trọng."
Hai người đồng thanh lĩnh mệnh:
"Tuân lệnh, chủ soái!"
Mùa thu năm Thái Nguyên thứ mười. Trận đầu giữa Đại Nghiêu và Đông Dực nổ ra tại bình nguyên ngoài Quan Vi sơn khẩu.
Quân Đông Dực thương vong nặng nề, cuối cùng buộc phải rút lui. Trong 5.000 quân ra trận của Đại Nghiêu Quốc, có 300 người chết, 1.500 người bị thương. Trong 5.000 quân ra trận của Đông Dực Quốc, có 109 người chết, 2.500 người bị thương.
Trong quân doanh của Đại Nghiêu Quốc lúc này, tiếng rên la thảm khốc vang lên không ngớt. Hơn năm mươi doanh y từ kinh thành theo đến quân doanh, lúc này phải đối diện với hơn nghìn binh sĩ bị thương, tựa như vài giọt nước nhỏ xuống biển.
Trình Vãn Tịch sau khi được băng bó vết thương liền cùng vài binh sĩ bước vào đại trướng nơi binh sĩ bị thương nằm dày đặc. Mỗi gian trướng chật hẹp chứa hơn trăm người, binh sĩ chen chúc nhau nằm dày hai bên, thân thể dựa sát mép vải, lăn cả ra đất.
Không khí trong lều nặng như đổ chì, dày đặc mùi máu tanh, quyện lẫn mùi thảo dược và mùi mồ hôi. Tấm vải bạt rũ xuống, gió thổi không vào được, hơi nóng lẫn tiếng r*n r* dường như muốn xé nát lồng ngực người nghe. Có người chỉ th* d*c vì vết thương nhẹ, có người gào khóc thảm thiết, bàn tay run rẩy ôm lấy cánh tay bị chém cụt, vết thịt nham nhở phơi ra cả xương trắng lẫn gân đỏ. Trong góc lều có vài thi thể đã lạnh ngắt, được phủ sơ sài bằng mảnh vải xám, chờ người khiêng ra ngoài.
Ba doanh y trong lều không ngừng chạy tới chạy lui, thân thể gầy guộc như sắp kiệt quệ. Áo bào trắng của họ đã sớm loang thành màu đỏ sẫm. Một vị doanh y trung niên đang quỳ dưới đất, tay vừa buộc vội băng cho một binh sĩ bị chặt nát bắp chân, vừa quát lớn:
"Người nào còn chịu được thì chờ! Ai mất máu nhiều thì xử lý trước! Đừng có đứng đực mặt ra đó!"
Cạnh đó, có một doanh y trẻ tuổi, mặt cắt không còn giọt máu, đang quỳ thụp trước một binh sĩ bụng bị chém toạc, nội tạng lộ hẳn ra ngoài. Đôi tay hắn run bần bật, cầm mãi miếng vải trắng mà không dám áp xuống. Cuối cùng, hắn bụm miệng, quay người ra phía sau nôn khan một bãi.
Doanh y trung niên nghiến răng quát:
"A Tử! Giờ còn hơi sức nôn mửa sao? Mau bỏ người đó, sang giúp người khác cho ta!"
Nam tử trên bụng bê bết máu nghe vậy thì đôi mắt vốn còn đục ngầu vì đau, cũng dần nhắm lại. Đôi môi tái nhợt của hắn không ngừng mấp máy, bật ra những âm thanh đứt quãng không rõ nghĩa:
"Nương... con xin lỗi... con... không thể... giữ... lời..."
"Đáng... đáng lẽ... con... nên... ăn... hết... món dưa... muối..."
Lúc này, bàn tay lạnh ngắt của hắn đột nhiên được bao phủ bởi một xúc cảm ấm áp. Hắn đưa mắt nhìn người đang nắm tay mình, mấp máy môi:
"Chủ... soái, có lẽ... ta... sắp..."
Trình Vãn Tịch cau mày thật chặt nhìn vết thương trên bụng hắn, máu vẫn tuôn ra ồ ạt, xương găm vào nội tạng dập nát. Vết thương này không thể cầm cự được lâu thêm nữa. Lúc này, âm thanh của người nằm dưới đất, đứt quãng vang lên:
"Cái chết... của thuộc hạ, có... có giúp... ích... được... cho... Đại Nghiêu không, chủ... soái?"
Trình Vãn Tịch nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói:
"Công lao quý giá của ngươi, nhất định... nhất định sẽ trả lại thái bình cho bách tính Đại Nghiêu. Hàng vạn gia đình sẽ không rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Nhất định."
Khi Trình Vãn Tịch nói xong thì thấy nam tử nằm dưới đất đã nhắm nghiền mắt. Nhưng khuôn mặt của hắn, lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Trình Vãn Tịch đặt bàn tay hắn lên bụng, im lặng giây lát rồi đứng dậy, quay ra sau nói với một binh sĩ:
"Ngươi truyền lời xuống toàn quân. Ai còn sức thì lập tức vào lều trợ giúp doanh y. Người biết băng bó thì băng bó, không biết thì sắc thuốc. Khẩn trương lên."
Binh sĩ nhận lệnh tức tốc rời khỏi lều. Trình Vãn Tịch cùng mấy binh sĩ khác ở lại giúp băng bó. Nhưng chỉ có thể giúp những người có vết thương nhẹ, còn những người bị thương quá nặng thì hầu như đều không qua khỏi.
Đêm đó, Trình Vãn Tịch ngồi co người trên giường, hai tay v**t v* miếng ngọc bội màu lục nhạt khắc hình chim xanh nhỏ. Nàng v**t v* đường rìa, nơi có một khe ghép mảnh, ánh mắt ngập ngừng như sóng nước.
"Phần rìa miếng ngọc còn có một đường ghép, khi tỷ xoay nhẹ, nó sẽ trượt mở ra. Ta để một lá thư nhỏ bên trong khoang rỗng. Nhưng ngươi phải hứa, không được mở thư ra xem đâu, vì đó là thư cầu bình an."
Trình Vãn Tịch không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu nàng do dự. Nàng rất muốn xem thư, nhưng nàng cũng đã hứa với Dao Dao sẽ không mở ra xem.
Nàng vùi đầu vào trong cánh tay, rồi dùng giọng nhỏ như muỗi kêu, nói:
"Dao Dao, rốt cuộc đến bao giờ thì chuyện này mới chấm dứt, để ta được đến gặp nàng đây."
"Dao Dao, ta nhớ nàng lắm. Sao dạo này nàng không đến tìm ta như mọi khi nữa? Có phải... có phải nàng cũng ghét nơi này không?"
"Dao Dao, nàng đừng đến đây, ở đây đáng sợ lắm. Họ cứ liên tục chết, họ rất đau đớn, nhưng ta không thể giúp gì được cho họ. Ta vẫn luôn nói với họ về ngày thái bình, nhưng chính ta cũng không còn biết, bình yên ấy có hình dáng ra sao nữa..."
"Dao Dao, ta... ta có thể xem thư bên trong ngọc bội không? Nàng có giận ta không?"
"Dao Dao, chỉ cần một câu nói của nàng cũng có thể giúp ta chống đỡ được rất lâu, rất lâu. Lần này, cho ta được thất hứa với nàng một lần, có được không?"
Trình Vãn Tịch đưa ngón tay run run đến rìa miếng ngọc bội, chậm rãi xoay nhẹ. Miếng ngọc lập tức bật mở, lộ ra một mẩu giấy nhỏ. Trình Vãn Tịch hít sâu một hơi, cẩn trọng mở mẩu giấy ra.
Đôi mắt chăm chú nhìn vào mẩu giấy nhỏ dần đỏ lên, bàn tay cầm mẩu giấy cũng run lên dữ dội.
"Ta là Vân Dao Dao. Chủ nhân miếng ngọc bội tên là Trình Vãn Tịch.
Chủ nhân miếng ngọc bội này là người rất quan trọng với ta.
Nếu vị ân nhân vô tình nhặt được miếng ngọc bội bên cạnh một người đang bị thương.
Xin ân nhân hãy nhận miếng ngọc bội này như là tấm lòng thành từ ta, và giúp ta đưa chủ nhân miếng ngọc bội đến đại phu.
Ta chân thành cảm tạ ân nhân đã ra tay giúp đỡ. Ân tình của ân nhân, cả đời này ta sẽ luôn khắc ghi trong tâm khảm.
Mọi sự xin được nhờ ân nhân.
Nếu người mở bức thư là Vãn Tịch. Thì nhất định là tỷ có nguyên do quan trọng phải không? Ta không giận tỷ chút nào đâu, vậy nên đừng lo lắng quá nhiều, được chứ? Ta yêu tỷ lắm."
Trình Vãn Tịch cẩn thận cất lại lá thư vào trong miếng ngọc bội. Sau đó, gục đầu vào hai cánh tay, cả cơ thể không ngừng run lên, nhưng lại cật lực không để phát ra tiếng nấc.