- Trang chủ
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
Truyện: Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
- Chương 1: ... đột quỵ còn sướng hơn cái trò này
- Chương 2: Vân Dao Dao cảm thấy tim đập rối loạn
- Chương 3: Tuyệt đối không được nằm!
- Chương 4: Nam nhân... sao lại phải bó ngực?
- Chương 5: Liền trúng ngay gu ta
- Chương 6: ...Tiền thân cái này là máy bán hàng tự động chắc?
- Chương 7: Cùng nàng ấy đánh bài, ăn lẩu
- Chương 8: Đây là đang thi kỹ năng sinh tồn sao?
- Chương 9: Ta bảo ngươi nghỉ ngơi cơ mà...
- Chương 10: Livestream make-up, chơi dating app
- Chương 11: Sách hướng dẫn dành cho người mới
- Chương 12: Cỏ dại cũng mọc thành hoa sen
- Chương 13: Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?
- Chương 14: Một hàng dài những câu chửi thô tục
- Chương 17: Kế hoạch dưỡng thành tỷ muội tình thâm
- Chương 18: Phải trả bằng chính mạng sống mới đúc kết được
- Chương 19: Vân Dao Dao té núi
- Chương 20: Hảo tỷ muội
- Chương 21: Thì ra tỷ tỷ sợ đắng nha ~
- Chương 22: Há miệng
- Chương 23: Hôm nay là ngày lão nương đòi lại công đạo!
- Chương 24: Điểm công đức +250
- Chương 25: Sai thì phải xin lỗi
- Chương 26: Ngươi mới là đồ điên đó
- Chương 27: Có bàn tay vàng
- Chương 28: Ngươi cởi áo ra trước đi
- Chương 29: Sẽ bị đánh gậy bản quyền
- Chương 30: Bản tính tỷ ấy vốn thiện lương
- Chương 31: Xứng đáng?
- Chương 32: Theo sát tiểu nương tử
- Chương 33: Phong đàm bế khiếu
- Chương 34: Châm cứu cùng lúc (1)
- Chương 35: Châm cứu cùng lúc (2)
- Chương 36: 785 năm
- Chương 37: Điểm công đức trở về 0
- Chương 38: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta
- Chương 39: Bảo hộ ước mơ của người này
- Chương 40: Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh
- Chương 41: Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng
- Chương 42: Khoảng cách xa nhất là một gang tay
- Chương 43: Vẽ ta xấu như vậy à?
- Chương 44: Trình Vãn Tịch nói dối
- Chương 45: Cùng nhau lên núi
- Chương 46: Không hối hận
- Chương 47: Yêu Thoái Thống
- Chương 48: Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý
- Chương 49: Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu
- Chương 50: Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!
- Chương 51: Chính là cảm giác này
- Chương 52: Tổng điểm Công Đức 6.200
- Chương 53: Lại bỏ chạy nữa rồi
- Chương 54: Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?
- Chương 55: Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!
- Chương 56: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)
- Chương 57: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)
- Chương 58: Thuê mặt bằng
- Chương 59: Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?
- Chương 60: Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?
- Chương 61: Một đêm khó ngủ
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ
- Chương 63: Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)
- Chương 64: Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)
- Chương 65: Bị bao vây (1)
- Chương 66: Bị bao vây (2)
- Chương 67: Lời thoại trong phim ngôn tình
- Chương 68: Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?
- Chương 69: Chuyển nhà
- Chương 70: Cặp bài trùng
- Chương 71: Chưa kịp ăn đã thấy no
- Chương 72: Tiệc ngủ giữa các cô gái
- Chương 73: Ngủ chung
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
- Chương 75: Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!
- Chương 76: Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì
- Chương 77: Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?
- Chương 78: Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử
- Chương 79: Không còn đạo lý gì nữa rồi
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
- Chương 81: Ký hiệu
- Chương 82: Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
- Chương 83: Đồng giao
- Chương 84: Tự quyết định con đường của riêng mình
- Chương 85: Có ý trung nhân rồi?
- Chương 86: Không lẽ... ta ghen?
- Chương 87: Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta
- Chương 88: Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân
- Chương 89: Đêm hỗn loạn (1)
- Chương 90: Đêm hỗn loạn (2)
- Chương 91: Đêm hỗn loạn (3)
- Chương 92: Đêm hỗn loạn (4)
- Chương 93: Đếm ngược 2 phút (1)
- Chương 94: Đếm ngược 2 phút (2)
- Chương 95: Ta sợ lắm
- Chương 96: Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?
- Chương 97: Ta có hứng thú với Vân Dao Dao
- Chương 98: Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo
- Chương 99: Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa
- Chương 100: Bí kíp săn mồi
- Chương 101: Trình Vãn Tịch phát hiện ra ba vấn đề
- Chương 102: Hắn có nói nếu bọn ta không nhận lời thì sẽ thế nào không?
- Chương 103: Muôn vạn lời tiễn đưa
- Chương 104: Giông trong cõi tĩnh (1)
- Chương 105: Giông trong cõi tĩnh (2)
- Chương 106: Giông trong cõi tĩnh (3)
- Chương 107: Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời
- Chương 108: Thạch tín
- Chương 109: Chỉ cần Vãn Tịch ở bên ta là quá đủ rồi
- Chương 110: Vãn Tịch, ngươi có thích ta không?
- Chương 111: Ngự Tứ Phủ
- Chương 112: Phải có những người đặt bước chân đầu tiên
- Chương 113: Goá phụ Vân Dao Dao
- Chương 114: Ta thật sự yêu Dao Dao sao?
- Chương 115: Hôn hôn một cái
- Chương 116: Ta là nữ tử (1)
- Chương 117: Ta là nữ tử (2)
- Chương 118: Ta là nữ tử (3)
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
- Chương 120: Số người trúng độc lên đến 400.000
- Chương 121: Ám sát Vân Dao Dao (1)
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
- Chương 123: Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 124: Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?
- Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
- Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
- Chương 127: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (3)
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
- Chương 129: Ngày thứ tám sau khi Vân Dao Dao và mọi người chết
- Chương 130: Tuyên Thành Vương - Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
- Chương 132: Không chỉ như một vương phi, mà như một vị đại phu, tên Vân Dao Dao
- Chương 133: Tỷ ấy còn sống phải không?
- Chương 134: Số ngày hạnh phúc
- Chương 135: Trở về kinh thành
- Chương 136: Bất toàn mới thành nhân
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
- Chương 138: Gia nhập quân doanh
- Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
- Chương 140: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)
- Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
- Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
- Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
- Chương 145: Thiên đường trên mặt đất
- Chương 146: Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!
- Chương 147: Hố đen nhục nhã
- Chương 148: Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?
- Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
- Chương 150: Đôi Lời Tác Giả
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Y quán mới khai trương thường phải sắm sửa rất nhiều thứ, vậy nên sau màn chào hỏi đơn giản thì bốn người liền lên đường.
Chu Tử Khâm đi trước dẫn đường, Chu Tuyết Nhi thì ngay bên cạnh hắn. Phía sau là Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch.
Đích đến đầu tiên của bốn người là Phúc Thị Dược Cụ Phường — tiệm dược cụ lớn nhất ở huyện Vĩnh Phong.
Vừa bước vào cửa tiệm thì ánh mắt Vân Dao Dao liền bị thu hút, vì đây là lần đầu tiên nàng đến tiệm dược cụ ở cổ đại. Nàng đưa mắt ngắm nhìn từng gian hàng, từ kim ngân châm, hộp đựng kim, cân tiểu ly, tủ bách dược, cho đến các loại hòm thuốc, bình sứ, túi vải thêu thủ công... Loại nào cũng khiến nàng thấy lạ mắt.
Mắt Vân Dao Dao sáng rỡ lướt qua từng món một, thỉnh thoảng nàng lại cúi sát vào xem kỹ, miệng không kìm được bật ra vài tiếng cảm thán khe khẽ mà chỉ mình nàng nghe được.
Trình Vãn Tịch đi phía sau nàng, mắt nhìn theo bóng dáng Vân Dao Dao bước qua bước lại giữa các gian hàng, khiến Trình Vãn Tịch không khỏi cảm thấy như mình đang dắt theo một chú sóc nhỏ vừa được giải phóng ra khỏi tổ. Trong lòng mềm mại một mảnh, Trình Vãn Tịch nâng môi nhẹ nhàng cong lên, trong mắt cũng đầy ý cười.
Chu Tuyết Nhi đi ngay bên cạnh Vân Dao Dao, đôi mắt cũng lộ rõ vẻ hứng thú. So với Vân Dao Dao, tiểu cô nương dường như còn háo hức hơn, cứ mỗi lần đi ngang một quầy hàng lại ngẩng đầu tò mò, tay khẽ chạm vào từng vật dụng được bày biện trên kệ gỗ.
Vân Dao Dao nghiêng đầu thì thấy ánh mắt Chu Tuyết Nhi dừng lại thật lâu trên một chiếc hộp kim châm bằng gỗ trắc ánh vàng, bên trên chạm khắc tám chữ nhỏ: "Nhất châm nhất nguyện, cứu nhân vô hối".
Thấy vậy Vân Dao Dao thuận miệng nhẹ giọng hỏi:
"Muội thích cái đó sao? Ta cũng thấy nó rất đẹp."
Chu Tuyết Nhi nghe Vân Dao Dao hỏi thì có chút giật mình, ngón tay đang lướt nhẹ trên mặt gỗ khẽ dừng lại. Chu Tuyết Nhi im lặng một chút, rồi nhỏ giọng đáp:
"Đúng là... rất đẹp."
Vân Dao Dao thấy tiểu cô nương đồng tình thì mỉm cười nói tiếp:
"Nếu thích đến vậy, muội có muốn mua nó không?"
Câu hỏi đơn giản lọt vào tai Chu Tuyết Nhi, lại khiến ánh mắt Tuyết Nhi khẽ sáng lên trong khoảnh khắc nhưng rồi lại vụt tắt nhanh chóng. Nàng cụp mắt, nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà... ta có mua cũng không dùng được a... nữ nhi... thì sao có thể..."
Nói đến đây thì Chu Tuyết Nhi im bặt, trong cổ họng như mắc một miếng xương cá mà dù nàng có cố đến mấy thì cũng không thể nào nuốt xuống được.
Vân Dao Dao ban đầu còn chưa hiểu lắm, nhưng nhìn ánh mắt ảm đạm kia, nàng bỗng như hiểu ra điều gì đó. Nét mặt nghiêm túc lại, nàng nhẹ giọng hỏi:
"Muội muốn nói... nữ nhân thì sao có thể hành y, phải không?"
Chu Tuyết Nhi không đáp, nhưng sự im lặng của nàng chính là câu trả lời.
Vân Dao Dao thở nhẹ một hơi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc:
"Nữ nhi hay nam nhi đều không quan trọng, bệnh tật sẽ không biết chọn danh tính người rồi mới tìm đến. Bệnh nhân cũng sẽ không để ý đến chuyện nam nhi hay nữ nhi chữa cho họ. Mục đích của học y thuật đó là vì hy vọng có thể giúp người bệnh thoát khỏi đau đớn và bệnh tật, một người khi hành y sẽ chỉ nên quan tâm đến bệnh nhân của mình thôi, còn những thứ khác vốn không quan trọng."
Từng lời của Vân Dao Dao tựa như làn gió thổi qua mặt hồ tĩnh lặng, nhẹ nhàng lay động mặt nước đã từ lâu im ắng trong lòng Chu Tuyết Nhi. Hốc mắt nàng nóng lên, giọng nói mang theo e dè, hệt như ngọn lửa nhỏ lo sợ bị dập tắt:
"Nhưng mà..."
Vân Dao Dao thấy nàng cúi đầu im lặng, thì nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chu Tuyết Nhi, bàn tay ấm áp như truyền sang một dòng hơi ấm, dịu giọng nói:
"Mặc kệ người khác có nói thế nào, nếu muội thật sự muốn làm điều gì đó, ta mong muội hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới..."
Chu Tuyết Nhi sững người lại. Từng lời của Vân Dao Dao rót vào tai tựa như thần dược, giúp nàng xua đi cái đắng ngắt của những uất ức tủi hận.
Từ khi còn nhỏ nàng đã bị y thuật thu hút. Khi nhìn phụ thân ở trên y quán chữa bệnh, được người người ca tụng là thần y, nàng từng nghĩ: "Phụ thân thật lợi hại, ta sau này cũng muốn được như vậy."
Nhưng khi các huynh trưởng lần lượt được nhận làm đệ tử, nàng chỉ đứng phía sau mà không được phụ thân đả động đến một lần. Nàng liền thu hết can đảm đến trước mặt phụ thân hỏi chuyện, nhưng chỉ nhận về ánh mắt nghiêm khắc và câu trả lời đầy gắt gỏng:
"Nữ nhi sao có thể hành nghề y, ngươi ra ngoài bắt mạch xem bệnh tiếp xúc với nhiều người như vậy... còn ra thể thống gì nữa."
Ngày hôm đó Chu Tuyết Nhi đã gần như tuyệt vọng.
Trong phòng của nàng luôn lén giấu vài quyển sách y thuật mượn từ Chu Tử Khâm, ngày nào nàng cũng xem với hi vọng rằng một ngày nào đó có thể được phụ thân chấp nhận.
Khi các huynh trưởng đều lần lượt tỏ ra không mấy hứng thú với y thuật, Chu Tuyết Nhi lén núp sau cửa nghe phụ thân nổi giận mắng họ. Trong lòng nàng như bùng lên một tia hi vọng yếu ớt:
"Nếu các ca ca đều không muốn học, vậy có phải... bây giờ sẽ đến lượt ta rồi không?"
Nhưng khi nàng đến cầu xin phụ thân một lần nữa, thì thứ nàng nhận lại vẫn là những câu từ hệt như dao cắt.
Sau nhiều lần bị người thân gạt bỏ, niềm tin bị cắt xuống từng đoạn, từng đoạn, nàng dần tuyệt vọng rồi trở nên e dè hơn trước.
Cho đến gần đây, đột nhiên phụ thân thường xuyên nhắc đến một vị thần y trẻ, mà thứ làm Chu Tuyết Nhi kinh ngạc hơn cả đó chính là người này lại là nữ nhi, và phụ thân thì có vẻ rất thích người này.
Khi gặp mặt Vân Dao Dao ở Chu gia lần đầu tiên, Chu Tuyết Nhi thấy nàng là một cô nương tuổi còn rất trẻ, chỉ lớn hơn nàng một chút, thì trong lòng nàng liền dâng lên ngưỡng mộ. Và một chút hi vọng le lói rằng...
Liệu ta... có thể được như tỷ ấy không?
_______________________________
*「一針一願,救人無悔」Nhất châm nhất nguyện, cứu nhân vô hối → "Mỗi mũi châm là một nguyện ước, cứu người không hối tiếc"