- Trang chủ
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
Truyện: Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
- Chương 1: ... đột quỵ còn sướng hơn cái trò này
- Chương 2: Vân Dao Dao cảm thấy tim đập rối loạn
- Chương 3: Tuyệt đối không được nằm!
- Chương 4: Nam nhân... sao lại phải bó ngực?
- Chương 5: Liền trúng ngay gu ta
- Chương 6: ...Tiền thân cái này là máy bán hàng tự động chắc?
- Chương 7: Cùng nàng ấy đánh bài, ăn lẩu
- Chương 8: Đây là đang thi kỹ năng sinh tồn sao?
- Chương 9: Ta bảo ngươi nghỉ ngơi cơ mà...
- Chương 10: Livestream make-up, chơi dating app
- Chương 11: Sách hướng dẫn dành cho người mới
- Chương 12: Cỏ dại cũng mọc thành hoa sen
- Chương 13: Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?
- Chương 14: Một hàng dài những câu chửi thô tục
- Chương 17: Kế hoạch dưỡng thành tỷ muội tình thâm
- Chương 18: Phải trả bằng chính mạng sống mới đúc kết được
- Chương 19: Vân Dao Dao té núi
- Chương 20: Hảo tỷ muội
- Chương 21: Thì ra tỷ tỷ sợ đắng nha ~
- Chương 22: Há miệng
- Chương 23: Hôm nay là ngày lão nương đòi lại công đạo!
- Chương 24: Điểm công đức +250
- Chương 25: Sai thì phải xin lỗi
- Chương 26: Ngươi mới là đồ điên đó
- Chương 27: Có bàn tay vàng
- Chương 28: Ngươi cởi áo ra trước đi
- Chương 29: Sẽ bị đánh gậy bản quyền
- Chương 30: Bản tính tỷ ấy vốn thiện lương
- Chương 31: Xứng đáng?
- Chương 32: Theo sát tiểu nương tử
- Chương 33: Phong đàm bế khiếu
- Chương 34: Châm cứu cùng lúc (1)
- Chương 35: Châm cứu cùng lúc (2)
- Chương 36: 785 năm
- Chương 37: Điểm công đức trở về 0
- Chương 38: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta
- Chương 39: Bảo hộ ước mơ của người này
- Chương 40: Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh
- Chương 41: Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng
- Chương 42: Khoảng cách xa nhất là một gang tay
- Chương 43: Vẽ ta xấu như vậy à?
- Chương 44: Trình Vãn Tịch nói dối
- Chương 45: Cùng nhau lên núi
- Chương 46: Không hối hận
- Chương 47: Yêu Thoái Thống
- Chương 48: Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý
- Chương 49: Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu
- Chương 50: Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!
- Chương 51: Chính là cảm giác này
- Chương 52: Tổng điểm Công Đức 6.200
- Chương 53: Lại bỏ chạy nữa rồi
- Chương 54: Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?
- Chương 55: Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!
- Chương 56: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)
- Chương 57: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)
- Chương 58: Thuê mặt bằng
- Chương 59: Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?
- Chương 60: Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?
- Chương 61: Một đêm khó ngủ
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ
- Chương 63: Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)
- Chương 64: Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)
- Chương 65: Bị bao vây (1)
- Chương 66: Bị bao vây (2)
- Chương 67: Lời thoại trong phim ngôn tình
- Chương 68: Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?
- Chương 69: Chuyển nhà
- Chương 70: Cặp bài trùng
- Chương 71: Chưa kịp ăn đã thấy no
- Chương 72: Tiệc ngủ giữa các cô gái
- Chương 73: Ngủ chung
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
- Chương 75: Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!
- Chương 76: Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì
- Chương 77: Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?
- Chương 78: Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử
- Chương 79: Không còn đạo lý gì nữa rồi
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
- Chương 81: Ký hiệu
- Chương 82: Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
- Chương 83: Đồng giao
- Chương 84: Tự quyết định con đường của riêng mình
- Chương 85: Có ý trung nhân rồi?
- Chương 86: Không lẽ... ta ghen?
- Chương 87: Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta
- Chương 88: Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân
- Chương 89: Đêm hỗn loạn (1)
- Chương 90: Đêm hỗn loạn (2)
- Chương 91: Đêm hỗn loạn (3)
- Chương 92: Đêm hỗn loạn (4)
- Chương 93: Đếm ngược 2 phút (1)
- Chương 94: Đếm ngược 2 phút (2)
- Chương 95: Ta sợ lắm
- Chương 96: Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?
- Chương 97: Ta có hứng thú với Vân Dao Dao
- Chương 98: Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo
- Chương 99: Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa
- Chương 100: Bí kíp săn mồi
- Chương 101: Trình Vãn Tịch phát hiện ra ba vấn đề
- Chương 102: Hắn có nói nếu bọn ta không nhận lời thì sẽ thế nào không?
- Chương 103: Muôn vạn lời tiễn đưa
- Chương 104: Giông trong cõi tĩnh (1)
- Chương 105: Giông trong cõi tĩnh (2)
- Chương 106: Giông trong cõi tĩnh (3)
- Chương 107: Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời
- Chương 108: Thạch tín
- Chương 109: Chỉ cần Vãn Tịch ở bên ta là quá đủ rồi
- Chương 110: Vãn Tịch, ngươi có thích ta không?
- Chương 111: Ngự Tứ Phủ
- Chương 112: Phải có những người đặt bước chân đầu tiên
- Chương 113: Goá phụ Vân Dao Dao
- Chương 114: Ta thật sự yêu Dao Dao sao?
- Chương 115: Hôn hôn một cái
- Chương 116: Ta là nữ tử (1)
- Chương 117: Ta là nữ tử (2)
- Chương 118: Ta là nữ tử (3)
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
- Chương 120: Số người trúng độc lên đến 400.000
- Chương 121: Ám sát Vân Dao Dao (1)
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
- Chương 123: Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 124: Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?
- Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
- Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
- Chương 127: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (3)
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
- Chương 129: Ngày thứ tám sau khi Vân Dao Dao và mọi người chết
- Chương 130: Tuyên Thành Vương - Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
- Chương 132: Không chỉ như một vương phi, mà như một vị đại phu, tên Vân Dao Dao
- Chương 133: Tỷ ấy còn sống phải không?
- Chương 134: Số ngày hạnh phúc
- Chương 135: Trở về kinh thành
- Chương 136: Bất toàn mới thành nhân
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
- Chương 138: Gia nhập quân doanh
- Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
- Chương 140: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)
- Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
- Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
- Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
- Chương 145: Thiên đường trên mặt đất
- Chương 146: Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!
- Chương 147: Hố đen nhục nhã
- Chương 148: Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?
- Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
- Chương 150: Đôi Lời Tác Giả
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Ngươi đừng chỉ đút cho Dao Dao, đút cho ta nữa, ta cũng muốn ăn bánh sen hấp."
Trình Vãn Tịch vừa đút miếng bánh sen hấp nhỏ vào miệng tiểu nương tử, vừa liếc mắt về phía Chu Tử Khâm:
"Ngươi tự mà cầm ăn đi chứ? Tiểu hài tử sao?"
Chu Tử Khâm tức đỏ mặt, quay ngoắt qua nói:
"Nhưng mà ta hết tay cầm rồi, ngươi đúng là đồ trọng sắc khinh bạn. Nếu một ngày ta và Dao Dao cùng rơi xuống nước, ngươi chắc chắn sẽ cứu Dao Dao lên, sau đó dắt Dao Dao đi thay y phục, còn ta thì sẽ bị ngươi bỏ mặc dưới hồ đúng không hả tên khốn kiếp."
Trình Vãn Tịch không nói gì mà chỉ bày ra vẻ mặt "ngươi nói đúng rồi đó" mà liếc Chu Tử Khâm. Vân Dao Dao đứng bên cạnh nhai nhai bánh nhìn hai người họ cứ ngươi một câu ta một câu, mà không nhịn được bật cười.
Chu Tuyết Nhi cầm cái bánh sen nhét vào miệng Chu Tử Khâm, không quên trêu chọc:
"Sao huynh có thể so bì với sư phụ được chứ? Mất mặt quá, mất mặt ta quá."
Lúc hai huynh muội họ tiếng to tiếng nhỏ với nhau, thì Vân Dao Dao ở bên này đột nhiên bị nghẹn đến đỏ mặt.
Trình Vãn Tịch thấy vậy thì vội đưa nước đến bên môi Vân Dao Dao, để Vân Dao Dao uống xuống từng ngụm, sau đó đưa tay ra sau xoa xoa lưng cho nàng.
Vân Dao Dao hết nghẹn thì ngẩng đầu lên, cười đến xán lạn nói:
"Đa tạ Tịch tỷ... Tịch ca ca."
Nói rồi, nàng còn không quên nhón chân lên, hôn vào má Trình Vãn Tịch một cái.
Trình Vãn Tịch đột nhiên bị hôn ở giữa phố đông người, thì khuôn mặt đỏ bừng cả lên, hệt như quả cà chua hấp.
Chu Tử Khâm ở bên này mới vừa khó khăn nuốt được miếng bánh xuống. Nhìn hai người họ trừng trừng, đột nhiên cảm thấy no đến tận cổ họng, hắn nghệt mặt ra nói:
"Tuyết Nhi, muội giúp ta chọc mù mắt đi. Ta sợ đau, nhưng ta muốn bị mù."
Chu Tuyết Nhi đứng bên cạnh cũng nghệt mặt ra nói:
"Được, vậy huynh chọc ta trước rồi ta sẽ chọc huynh. Ta cũng muốn bị mù."
Lúc bốn người vừa quay lưng rời khỏi gian hàng bánh, thì phía sau có năm sáu cái đầu chụm vào nhau, tiếng nghị luận vang lên sôi nổi:
"Cái nam tử nhỏ người hơn vừa hôn má nam tử mặc trường sam đen đúng không? Các ngươi mau nói ta không ảo giác đi."
"Không ảo giác đâu. Họ thật sự đã hôn..."
"Kinh thành mà, ta thấy đoạn tụ nhiều rồi. Các ngươi kém quá."
"Đúng đúng, đến quan lại còn kéo nhau đoạn tụ cơ mà. Các ngươi cứ đến mấy nơi như Vạn Hoa Các sẽ thấy."
"Hai nam tử hôn nhau là một đôi sao? Ta tưởng cả bốn người bọn họ đều... chung với nhau. Đút nhau ăn loạn xạ cả lên mà."
"Ý ngươi là bọn hắn tụ tập lại mà...mà...? Trời ơi tình thú, tình thú quá."
Đêm đó, khi kinh thành chìm trong giấc ngủ, vài chục hắc y nhân lại bay lượn trên các nóc nhà, tiếng chó sủa inh ỏi vang lên khắp các ngóc ngách.
Nửa tháng nay, Trình Vãn Tịch phát hiện tiểu nương tử cứ lén lút làm thứ gì đó trong đình giữa hậu viện. Nhưng khi nàng đến gần, tiểu nương tử lại dùng khăn tay che kín rồi giấu vào ngực, còn cười nói đó là bí mật. Trình Vãn Tịch dù tò mò, cũng chỉ đành ủ rũ gật đầu.
Tối hôm đó, khi Trình Vãn Tịch cởi áo ngoài và leo lên giường, Vân Dao Dao lại nhích sát tới như thường lệ, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên má nàng. Trình Vãn Tịch mỉm cười, kéo Dao Dao sát vào mình hơn, rồi đặt môi lên môi Dao Dao mà hôn xuống.
Hai người ở trên giường dây dưa với nhau một hồi, cho đến khi bàn tay không an phận của Trình Vãn Tịch luồn vào trong y phục của Dao Dao.
Vân Dao Dao giật mình, vội cầm lấy cổ tay Trình Vãn Tịch, đỏ mặt nói:
"Tịch tỷ tỷ, khoan đã. Ta có vật này muốn đưa cho tỷ."
Nói rồi Vân Dao Dao luồn tay vào ngực áo, rồi lấy ra một túi thêu tay nhỏ, nàng mở miệng túi rồi lấy ra một miếng ngọc bội màu lục nhạt hình bầu dục, có khắc hình một chú chim xanh nhỏ, phía trên còn được luồn một sợi dây để đeo cổ.
Trình Vãn Tịch nhìn miếng ngọc bội trong lòng bàn tay Vân Dao Dao, trong lồng ngực dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả, nhẹ nhàng hỏi:
"Đây là tặng ta sao?"
Vân Dao Dao cong môi cười, ánh mắt lấp lánh:
"Đúng a. Phần rìa miếng ngọc còn có một đường ghép, khi tỷ xoay nhẹ, nó sẽ trượt mở ra. Ta để một lá thư nhỏ bên trong khoang rỗng. Nhưng ngươi phải hứa, không được mở thư ra xem đâu, vì đó là thư cầu bình an."
Trình Vãn Tịch mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Dao Dao, ôn nhu nói:
"Ta nhớ rồi, ta sẽ không xem. Vậy hóa ra suốt nửa tháng nay, vật nàng làm là ngọc bội này sao?"
Vân Dao Dao tinh nghịch nháy mắt nói:
"Ta chỉ vẽ ngọc bội và viết thư thôi a, còn ngọc bội là ta nhờ thợ làm ngọc bên ngoài làm."
Trình Vãn Tịch luôn cảm thấy bản thân dường như đã dùng hết tất cả may mắn trong đời để được gặp một người tốt như Dao Dao. Nàng mỉm cười cúi nhẹ đầu xuống, sau đó nói:
"Nàng giúp ta đeo vào cổ được không?"
Vân Dao Dao nhanh nhảu đáp ứng rồi nhích người lên, cầm dây ngọc bội đeo vào cổ Trình Vãn Tịch.
Trình Vãn Tịch nhìn miếng ngọc bội phát ra ánh sáng màu lục trước cổ, rồi đưa ngón tay nhẹ nhàng v**t v* như bảo vật. Nàng bần thần ngẩn ra ngắm vật nhỏ trước cổ một lúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng đưa tay vào ngực lấy ra một miếng ngọc bội hình giọt nước, rồi nhẹ nhàng nói:
"Dao Dao, ngọc bội này là vật phụ mẫu ta để lại, ta mang theo bên mình từ nhỏ. Từ lâu ta luôn muốn tặng nàng, nên đã luồn dây để nàng có thể đeo ở cổ. Cuối cùng ta cũng có cơ hội đưa nàng."
Vân Dao Dao nhìn ngọc bội hình giọt nước toát lên ánh sáng lấp lánh, bên trên còn khắc một chữ bằng cổ văn. Nàng đưa tay cẩn thận chạm vào mặt ngọc, cảm giác mát lạnh khiến trái tim nàng rung lên từng đợt. Nàng cúi đầu xuống, rồi nói:
"Tỷ đeo giúp ta được không?"
Trình Vãn Tịch cong khoé môi lên, cẩn thận cầm dây ngọc bội đeo vào cổ Dao Dao.
Vân Dao Dao nhìn ngọc bội ở trước ngực, cả cơ thể tràn ngập cảm giác vui vẻ. Nàng cong môi, ngẩng đầu lên rồi đặt một nụ hôn lên môi Trình Vãn Tịch, sau đó nói:
"Tịch tỷ tỷ, đa tạ tỷ, ta thích ngọc bội này lắm lắm."
Trình Vãn Tịch nhìn tiểu nương tử đáng yêu trước mặt, ngọn lửa âm ỉ ẩn trong đôi mắt đen láy như vừa được thêm củi vào mà bùng lên mãnh liệt. Nàng đưa tay kéo cơ thể Dao Dao lại gần mình hơn, vừa cúi đầu hôn xuống vừa nói:
"Dao Dao, chúng ta tiếp tục việc còn dang dở đi."
Âm thanh th* d*c đứt đoạn vang lên từng đợt như thuỷ triều, chỉ đến khi Vân Dao Dao chịu không nổi nữa mà nhỏ giọng năn nỉ, thì cả hai mới ôm lấy tấm lưng trần của nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Hai nàng và cả nhà Chu lão đã cùng nhau ở thành Lạc Dương được nửa tháng. Vân Dao Dao nhìn thời gian cảm thấy cũng đã đến lúc vào cung tâu với hoàng thượng chuyện trở về huyện Vĩnh Phong. Vậy nên sáng hôm đó, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch dậy sớm dùng bữa sáng, để chuẩn bị tiến cung gặp Nghiêm Dục Chi trước.
Lúc hai nàng vừa thay y phục xong, thì có một thái giám trong cung đến truyền lời rằng hoàng thượng mời Vân Quận quân vào cung.
Hai nàng đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nên liền theo thái giám khởi kiệu đi vào cung.
Vào đến cung thì Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch được thái giám dẫn thẳng vào thư phòng của hoàng thượng.
Bên trong thư phòng đã có sẵn rất nhiều người tụ lại với nhau. Hoàng đế vận long bào màu vàng kim đang ngồi sau chiếc bàn bằng gỗ tử đàn. Phía dưới là vài vị đại thần đang đứng, Vân Dao Dao nhận ra Lễ Bộ thượng thư Lư Tề Xương, Lại bộ thượng thư Sở Văn Mộc, Trấn Nam Vương, thái y lệnh Lâu Trọng Sinh, Nghiêm Duật Lâm, và Nghiêm Dục Chi cũng có mặt.
Thấy hai nàng vào, Nghiêm Dục Chi liền giúp các nàng thuật lại lần nữa tình hình:
"Gần đây trong kinh thành xuất hiện căn bệnh lạ. Rất nhiều người co giật toàn thân, mồ hôi không ngừng tuôn ra, cơ mặt căng cứng. Theo báo cáo từ Thái Y Viện, chỉ riêng hôm nay đã có hơn chục người mất mạng. Hiện tại, bệ hạ đã cho dựng trạm gác, niêm phong khu vực có bệnh, đồng thời cử thái y và y quan đến điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa có báo cáo nguyên nhân."
Lời Nghiêm Dục Chi vừa dứt, thì phó thái y lệnh Dư Hà cùng vài y quan khác tiến vào thư phòng. Dư Hà quỳ xuống, vội vã lau mồ hôi trên trán, giọng run run:
"Bệ hạ, chúng thần đã tận lực, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Hiện tại... hiện tại số người mắc bệnh đã tăng lên hàng trăm rồi."
Nghe vậy hoàng đế ngồi trên long ỷ mặt tối sầm lại, giọng đầy tức giận:
"Một đám người đi cả nửa ngày mà bây giờ nói không biết?"
Mấy y quan quỳ dưới đất mà chân run lên bần bật, mồ hôi chảy dài xuống thái dương:
"Chúng thần tội đáng muôn chết, thưa bệ hạ."
Hoàng đế thở dài, nét mặt rầu rĩ:
"Các ái khanh nói xem, nên làm thế nào?"
Nghiêm Duật Lâm cúi đầu, khoé môi dâng nụ cười nhàn nhạt, rồi mở lời:
"Bệ hạ, người quên rằng ở đây còn có Vân Quận quân, Vân thần y sao? Hay để Vân Quận quân đến xem thử, biết đâu có thể chuyển nguy thành an."
Nghiêm Duật Lâm nhìn sang Lư Tề Xương, trên môi treo nụ cười khó nhận ra. Đây rõ ràng là cơ hội tốt để chà đạp thanh danh của Vân Dao Dao.