- Trang chủ
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
Truyện: Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Tác giả: Tiểu Thảo Dục Phi
- Chương 1: ... đột quỵ còn sướng hơn cái trò này
- Chương 2: Vân Dao Dao cảm thấy tim đập rối loạn
- Chương 3: Tuyệt đối không được nằm!
- Chương 4: Nam nhân... sao lại phải bó ngực?
- Chương 5: Liền trúng ngay gu ta
- Chương 6: ...Tiền thân cái này là máy bán hàng tự động chắc?
- Chương 7: Cùng nàng ấy đánh bài, ăn lẩu
- Chương 8: Đây là đang thi kỹ năng sinh tồn sao?
- Chương 9: Ta bảo ngươi nghỉ ngơi cơ mà...
- Chương 10: Livestream make-up, chơi dating app
- Chương 11: Sách hướng dẫn dành cho người mới
- Chương 12: Cỏ dại cũng mọc thành hoa sen
- Chương 13: Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?
- Chương 14: Một hàng dài những câu chửi thô tục
- Chương 17: Kế hoạch dưỡng thành tỷ muội tình thâm
- Chương 18: Phải trả bằng chính mạng sống mới đúc kết được
- Chương 19: Vân Dao Dao té núi
- Chương 20: Hảo tỷ muội
- Chương 21: Thì ra tỷ tỷ sợ đắng nha ~
- Chương 22: Há miệng
- Chương 23: Hôm nay là ngày lão nương đòi lại công đạo!
- Chương 24: Điểm công đức +250
- Chương 25: Sai thì phải xin lỗi
- Chương 26: Ngươi mới là đồ điên đó
- Chương 27: Có bàn tay vàng
- Chương 28: Ngươi cởi áo ra trước đi
- Chương 29: Sẽ bị đánh gậy bản quyền
- Chương 30: Bản tính tỷ ấy vốn thiện lương
- Chương 31: Xứng đáng?
- Chương 32: Theo sát tiểu nương tử
- Chương 33: Phong đàm bế khiếu
- Chương 34: Châm cứu cùng lúc (1)
- Chương 35: Châm cứu cùng lúc (2)
- Chương 36: 785 năm
- Chương 37: Điểm công đức trở về 0
- Chương 38: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta
- Chương 39: Bảo hộ ước mơ của người này
- Chương 40: Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh
- Chương 41: Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng
- Chương 42: Khoảng cách xa nhất là một gang tay
- Chương 43: Vẽ ta xấu như vậy à?
- Chương 44: Trình Vãn Tịch nói dối
- Chương 45: Cùng nhau lên núi
- Chương 46: Không hối hận
- Chương 47: Yêu Thoái Thống
- Chương 48: Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý
- Chương 49: Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu
- Chương 50: Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!
- Chương 51: Chính là cảm giác này
- Chương 52: Tổng điểm Công Đức 6.200
- Chương 53: Lại bỏ chạy nữa rồi
- Chương 54: Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?
- Chương 55: Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!
- Chương 56: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)
- Chương 57: Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)
- Chương 58: Thuê mặt bằng
- Chương 59: Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?
- Chương 60: Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?
- Chương 61: Một đêm khó ngủ
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ
- Chương 63: Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)
- Chương 64: Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)
- Chương 65: Bị bao vây (1)
- Chương 66: Bị bao vây (2)
- Chương 67: Lời thoại trong phim ngôn tình
- Chương 68: Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?
- Chương 69: Chuyển nhà
- Chương 70: Cặp bài trùng
- Chương 71: Chưa kịp ăn đã thấy no
- Chương 72: Tiệc ngủ giữa các cô gái
- Chương 73: Ngủ chung
- Chương 74: Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới
- Chương 75: Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!
- Chương 76: Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì
- Chương 77: Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?
- Chương 78: Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử
- Chương 79: Không còn đạo lý gì nữa rồi
- Chương 80: Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau
- Chương 81: Ký hiệu
- Chương 82: Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
- Chương 83: Đồng giao
- Chương 84: Tự quyết định con đường của riêng mình
- Chương 85: Có ý trung nhân rồi?
- Chương 86: Không lẽ... ta ghen?
- Chương 87: Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta
- Chương 88: Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân
- Chương 89: Đêm hỗn loạn (1)
- Chương 90: Đêm hỗn loạn (2)
- Chương 91: Đêm hỗn loạn (3)
- Chương 92: Đêm hỗn loạn (4)
- Chương 93: Đếm ngược 2 phút (1)
- Chương 94: Đếm ngược 2 phút (2)
- Chương 95: Ta sợ lắm
- Chương 96: Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?
- Chương 97: Ta có hứng thú với Vân Dao Dao
- Chương 98: Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo
- Chương 99: Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa
- Chương 100: Bí kíp săn mồi
- Chương 101: Trình Vãn Tịch phát hiện ra ba vấn đề
- Chương 102: Hắn có nói nếu bọn ta không nhận lời thì sẽ thế nào không?
- Chương 103: Muôn vạn lời tiễn đưa
- Chương 104: Giông trong cõi tĩnh (1)
- Chương 105: Giông trong cõi tĩnh (2)
- Chương 106: Giông trong cõi tĩnh (3)
- Chương 107: Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời
- Chương 108: Thạch tín
- Chương 109: Chỉ cần Vãn Tịch ở bên ta là quá đủ rồi
- Chương 110: Vãn Tịch, ngươi có thích ta không?
- Chương 111: Ngự Tứ Phủ
- Chương 112: Phải có những người đặt bước chân đầu tiên
- Chương 113: Goá phụ Vân Dao Dao
- Chương 114: Ta thật sự yêu Dao Dao sao?
- Chương 115: Hôn hôn một cái
- Chương 116: Ta là nữ tử (1)
- Chương 117: Ta là nữ tử (2)
- Chương 118: Ta là nữ tử (3)
- Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
- Chương 120: Số người trúng độc lên đến 400.000
- Chương 121: Ám sát Vân Dao Dao (1)
- Chương 122: Ám sát Vân Dao Dao (2)
- Chương 123: Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 124: Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?
- Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
- Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
- Chương 127: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (3)
- Chương 128: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (4)
- Chương 129: Ngày thứ tám sau khi Vân Dao Dao và mọi người chết
- Chương 130: Tuyên Thành Vương - Nghiêm Vãn Tịch
- Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
- Chương 132: Không chỉ như một vương phi, mà như một vị đại phu, tên Vân Dao Dao
- Chương 133: Tỷ ấy còn sống phải không?
- Chương 134: Số ngày hạnh phúc
- Chương 135: Trở về kinh thành
- Chương 136: Bất toàn mới thành nhân
- Chương 137: Hình dáng của thái bình?
- Chương 138: Gia nhập quân doanh
- Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
- Chương 140: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (1)
- Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
- Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
- Chương 143: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (4)
- Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
- Chương 145: Thiên đường trên mặt đất
- Chương 146: Vân Dao Dao trở về ăn cơm cúng?!
- Chương 147: Hố đen nhục nhã
- Chương 148: Dao Dao, lần này nàng có muốn chết cùng ta không?
- Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
- Chương 150: Đôi Lời Tác Giả
- Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Dao Dao, nàng... nàng lại đến thăm ta sao?"
"Ta cứ nghĩ nàng không thích nơi này nên mới không đến thăm ta. Ta... ta không rời khỏi giường được nên... nên không đến chỗ nàng được. Dao Dao, nàng có thể đến gần ta một chút không a? Nếu... nếu nàng không muốn đến cũng không sao. Nàng cứ đứng đó cũng được a, Dao Dao"
"Dao Dao, sao nàng lại khó—"
Trình Vãn Tịch vừa nhìn thấy Dao Dao thì trái tim nhỏ trong lồng ngực liền bị nỗi nhớ cùng vui vẻ nắm chặt lấy. Lúc nàng định cử động thân thể thì lại rất đau không nhúc nhích được, nên nàng mới thử nhờ Dao Dao đến gần hơn một chút.
Nhưng nàng vừa nói mấy câu, Dao Dao lại đột nhiên bật khóc nức nở. Bình thường nàng ấy đến chỉ toàn cười với nàng thôi, sao lần này lại khóc vậy chứ. Đau xót từ lồng ngực lan tràn ra khắp thân thể, khiến Trình Vãn Tịch bị nghẹn ở cổ họng. Nàng đưa tay chống xuống giường định đứng lên để đến chỗ Dao Dao. Thì Dao Dao lại vừa khóc vừa chạy đến chỗ nàng, sau đó ôm chầm lấy cổ nàng.
Ôm?
Hai mắt của Trình Vãn Tịch mở lớn, toàn bộ mạch máu trong cơ thể cũng dường như đông cứng lại. Nàng không thể hít thở, cũng không thể cử động tay chân, giống như ngày tuyết đầu mùa năm đó.
Tại sao ta có thể... cảm nhận được hơi ấm của Dao Dao? Còn có... mùi hương của Dao Dao nữa?
Tại sao ta có thể... cảm nhận được cơ thể Dao Dao đang run rẩy?
Còn có, tiếng khóc của Dao Dao bên tai, sao lại... chân thật đến vậy chứ?
Trình Vãn Tịch theo phản xạ đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng Dao Dao, nhưng tuyệt nhiên không thể thốt ra lời nào. Vì lời đều đã bị kẹt trong cổ họng, rồi bị chặn bởi một tảng đá lớn. Trình Vãn Tịch lúc này đang vô cùng sợ hãi, nàng sợ khoảnh khắc may mắn ngắn ngủi này sẽ đột nhiên biến mất, nên cứ luống cuống mà xoa lung tung trên lưng Dao Dao.
Chẳng lẽ ta cũng chết rồi sao? Nên mới có thể gặp lại Dao Dao?
Thật... thật tốt quá...
Tốt quá... tốt quá rồi...
Sau khi nhận ra bản thân "đã chết", Trình Vãn Tịch liền lùi người ra một chút để nhìn mặt Dao Dao. Vân Dao Dao lúc này vẫn còn khóc nức nở, khuôn mặt nàng ấy dày đặc nước mắt. Trình Vãn Tịch nhìn mà đau xót không chịu nổi, ngón tay run run vươn ra, sau khi chần chừ một chút, thì lại chạm vào mặt Dao Dao.
Thật ấm.
Trình Vãn Tịch dùng tay lau lau nước mắt trên mặt Dao Dao, rồi dịu giọng nói:
"Sao Dao Dao của chúng ta lại khóc? Đã có ai bắt nạt nàng sao? Nàng nói cho ta biết nha, ta sẽ mắng hắn cho nàng, được không?"
Vân Dao Dao không trả lời Trình Vãn Tịch, mà chỉ đưa tay lau nước mắt lung tung trên mặt, rồi liên tục lắc đầu nguầy nguậy.
Trình Vãn Tịch thấy vậy thì đôi mắt càng lúc càng trở nên lo lắng. Nàng chậm rãi vươn tay, xoa xoa cái đầu xù xù của Dao Dao, dịu giọng nói:
"Ngoan, ngoan, ta... ta cuối cùng cũng có thể đến gặp nàng. Ta nhất định... nhất định sẽ không để ai bắt nạt Dao Dao nữa. Ta... bây giờ ta khoẻ hơn trước nhiều lắm, hình như ta còn cao hơn một chút nữa. Nàng xem nè."
Nói rồi, Trình Vãn Tịch cố gắng kéo thẳng lưng, để trông có vẻ cao hơn đôi chút. Hành động đó khiến Vân Dao Dao đang khóc cũng phải bật cười.
Bàn tay cứ bóp chặt cổ họng Vân Dao Dao nãy giờ như được thả lỏng. Nàng ngẩng đầu nhìn Trình Vãn Tịch, dùng giọng mũi nói:
"Tỷ làm sao có thể cao hơn được nữa chứ? Không những không cao lên, mà tỷ còn gầy nhom luôn."
Trình Vãn Tịch đột nhiên nghe Dao Dao nói chuyện với mình thì rất sốc, cả khuôn mặt Trình Vãn Tịch dại ra. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Dao Dao nói chuyện với mình sau một năm. Hai mắt nàng mở lớn nhìn Dao Dao, rồi lúng túng nói:
"Dao Dao, nàng... nàng biết nói chuyện sao? Thì... thì ra nếu ta chết rồi thì có thể nghe nàng nói chuyện a."
Vân Dao Dao nghe vậy, thì khuôn mặt cũng muốn dại ra theo Trình Vãn Tịch luôn.
Tỷ ấy nghĩ tỷ ấy chết rồi sao?
Nàng nhích nhích người đến gần Trình Vãn Tịch hơn, sau đó dùng hai tay áp lên hai bên má Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:
"Ta chưa chết, tỷ cũng chưa chết. Nếu chết rồi thì sao có thể có hơi ấm được chứ, đúng không a? Tỷ xem, tay ta rất ấm mà."
Trình Vãn Tịch nghe vậy thì ngẩn người ra tại chỗ, đồng tử rung động dữ dội. Nàng khó khăn chống cự đau đớn nơi cổ họng, lắp bắp nói:
"Dao Dao, nàng... chưa chết? Không... không lẽ ta không phải chưa chết, mà đã bị điên rồi sao? Ta... ta..."
Trình Vãn Tịch chậm rãi đưa tay chạm vào bàn tay đang áp trên má mình.
Nhưng mà Dao Dao nói đúng. Thật sự... rất ấm. Còn mềm nữa...
Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch đã hoàn toàn bất động, lo lắng nói:
"Vãn Tịch, tỷ nghe ta nói gì không? Ta thật sự vẫn chưa chết, ta vẫn còn sống a. Ngày đó... ngày đó ta đã được cứu, sau đó dưỡng thương ở Thanh Môn trấn, tại Nam cảnh Quan Vi sơn khẩu này sáu tháng. Sau khi ta hồi phục định trở về kinh thành, thì quân Đông Dực tràn vào Lương Hoài trấn ở bên cạnh, do đó ta lại bị kẹt ở đây thêm mấy tháng nữa. Gần đây ta nghe tin quân doanh tuyển đại phu, nên gần mười ngày trước ta đã đến đây, sau đó thì gặp được tỷ."
Trình Vãn Tịch nghe vậy thì đôi mắt của nàng lại dao động dữ dội, giống như có hàng vạn sinh vật đang điên cuồng càn quấy bên trong. Nàng vẫn ngồi yên bất động, mắt dán chặt vào Dao Dao ở trước mặt.
Là thật sao? Hay là... do ta thật sự... đã phát điên rồi.
Ta... ta nên làm gì đây? Ta...
Không, nhất định là thật. Dao Dao, nhất định đang ở đây.