- Trang chủ
- Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
- Chương 99: Cùng phòng
Chương 99: Cùng phòng
Truyện: Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
Tác giả: Yến Bạch Bạch
- Chương 1: Sắc đẹp chết người
- Chương 2: Vòng loại
- Chương 3: Lão đại
- Chương 4: Tiêu diệt
- Chương 5: Thăng cấp
- Chương 6: Không hộ khẩu
- Chương 7: Súng máy hạng nặng
- Chương 8: Đấu bán kết
- Chương 9: Lên sân khấu
- Chương 10: Chấm điểm
- Chương 11: Tháp Bắc
- Chương 12: Ở nhờ
- Chương 13: Quảng cáo
- Chương 14: Làm thị thực
- Chương 15: Ống kính
- Chương 16: Vòng loại
- Chương 17: Quy tắc
- Chương 18: Không tệ
- Chương 19: Bắt đầu thi đấu
- Chương 20: Nhiệt độ cao
- Chương 21: Đồng đội
- Chương 22: Giữ cấp
- Chương 23: Kỳ nghỉ
- Chương 24: Mặt nạ bạc
- Chương 25: Vương
- Chương 26: Súng
- Chương 27: Vòng đu quay
- Chương 28: Đã thăng cấp
- Chương 29: Đánh giá xác định vị trí
- Chương 30: Không dễ đối phó
- Chương 31: Vị trí phụ trợ
- Chương 32: Công nghệ Elravie
- Chương 33: Vòng loại thứ hai
- Chương 34: Bươm bướm
- Chương 35: Ánh sáng
- Chương 36: Bản đồ
- Chương 37: Thỏ con ngốc nghếch
- Chương 38: Suy luận
- Chương 39: Đánh cờ
- Chương 40: Thăng cấp
- Chương 41: Gương mặt đại diện
- Chương 42: Bài hát chủ đề
- Chương 43: Tiết mục tập thể
- Chương 44: Tháp Bắc
- Chương 45: Đặc huấn
- Chương 46: Huấn luyện viên
- Chương 47: Chiến thuật tránh né
- Chương 48: Thời kỳ không ổn định
- Chương 49: Thú dữ
- Chương 50: Thuốc an thần
- Chương 51: Giày trắng nhỏ
- Chương 52: Cảm giác với súng
- Chương 53: Kiểm tra tốt nghiệp
- Chương 54: Thi đấu ngầm
- Chương 55: Kỵ sĩ
- Chương 56: Mua mua mua
- Chương 57: Manh mối
- Chương 58: Tiên tri
- Chương 59: Vòng loại thứ 3
- Chương 60: Lá Phán xét (Judgement)
- Chương 61: Quan tài
- Chương 62: Tỉnh Nghi
- Chương 63: Lá bài Temperance (Cân bằng)
- Chương 64: Lá The Lovers
- Chương 65: Phối hợp
- Chương 66: Quốc vương
- Chương 67: Tế đàn
- Chương 68: Lá The Chariot (Chiến xa)
- Chương 69: Quyền chỉ huy
- Chương 70: Lên ngôi
- Chương 71: Thuỷ quân
- Chương 72: Bánh xe vận mệnh
- Chương 73: Giăng lưới
- Chương 74: Lông tơ
- Chương 75: Ghép đội
- Chương 76: Phỏng vấn
- Chương 77: Xoài
- Chương 78: Ký tên
- Chương 79: Nữ hoàng Đỏ
- Chương 80: Kịch bản
- Chương 81: Quay quảng cáo
- Chương 82: Dốc sức
- Chương 83: Thêm đồ ăn
- Chương 84: Quảng cáo
- Chương 85: Vòng loại thứ tư
- Chương 86: Kỷ Permi
- Chương 87: Anteosaurus
- Chương 88: Pelycosauria
- Chương 89: Kết thúc kỷ nguyên
- Chương 90: Kỷ Trias
- Chương 91: Pterosaur (Dực long)
- Chương 92: Ra khỏi thung lũng
- Chương 93: Bay
- Chương 94: Jurassic
- Chương 95: Allosaurus
- Chương 96: Quyết chiến
- Chương 97: Kỷ Phấn Trắng
- Chương 98: Trở về
- Chương 99: Cùng phòng
- Chương 100: Phong Tín Tử
- Chương 101: Trao kiếm
- Chương 102: Mưa lớn
- Chương 103: Ưng non
- Chương 104: R Code
- Chương 105: Thuần hóa
- Chương 106: Khóa cảm xúc
- Chương 107: Gắn khóa
- Chương 108: Di chứng
- Chương 109: Rời đi
- Chương 110: Tỉnh lại
- Chương 111: Lam Sắc
- Chương 112: Đừng có làm loạn
- Chương 113: Chìa khóa
- Chương 114: Quyết đấu
- Chương 115: Đấu kiếm
- Chương 116: Vòng loại thứ năm
- Chương 117: Hồn ma
- Chương 118: Người khổng lồ
- Chương 119: Quý bà
- Chương 120: Tiếng đàn
- Chương 121: Tình nhân
- Chương 122: Montespan
- Chương 123: Thánh lễ đen
- Chương 124: Vũ hội
- Chương 125: Bạn nhảy
- Chương 126: Chém anh ta
- Chương 127: Phu nhân Pompadour
- Chương 128: Trận Lobositz
- Chương 129: Cuộc chiến bảy năm
- Chương 130: Quý tộc
- Chương 131: Tranh luận
- Chương 132: Đại gia
- Chương 133: Bão tuyết
- Chương 134: Giai cấp thứ ba
- Chương 135: Trận chiến cuối cùng
- Chương 136: 32 người sống sót
- Chương 137: Tôn trọng
- Chương 138: Trường bắn
- Chương 139: Đấu súng
- Chương 140: Nhiệt độ
- Chương 141: Vỏ kiếm
- Chương 142: Ra ngoài
- Chương 143: Chương trình tạp kỹ
- Chương 144: Thành công hay thất bại
- Chương 145: Battle
- Chương 146: Livestream
- Chương 147: So đấu
- Chương 148: Phát sóng
- Chương 149: Bar ngầm
- Chương 150: Cuộc đua
- Chương 151: Người xứng đôi
- Chương 152: Lễ hội mùa thu
- Chương 153: Dừng lại
- Chương 154: Quýt
- Chương 155: Người hiến gen
- Chương 156: Bắt cóc
- Chương 157: Cảnh báo
- Chương 158: Giải cứu
- Chương 159: Báo cáo kiểm tra
- Chương 160: Ý thức
- Chương 161: Giơ bảng
- Chương 162: Lập fanclub
- Chương 163: Câu cá
- Chương 164: Diễn viên quần chúng
- Chương 165: Chòm sao Orion
- Chương 166: Tuần hoàn lặp lại
- Chương 167: Viên đạn
- Chương 168: Ghi chép lời thề
- Chương 169: Afaso
- Chương 170: Chiến thư
- Chương 171: Vòng loại thứ sáu
- Chương 172: Vòng đu quay khổng lồ
- Chương 173: Ý thức trở về
- Chương 174: Xe điện đụng
- Chương 175: Druid
- Chương 176: Dòng nước xiết
- Chương 177: Cung
- Chương 178: Phòng mộ
- Chương 179: Thuyền đến cõi âm
- Chương 180: Thuyền hải tặc
- Chương 181: Tàu lượn siêu tốc
- Chương 182: Nhà ma
- Chương 183: Huyết tế
- Chương 184: Dung hợp
- Chương 185: Tháp rơi tự do
- Chương 186: Qua màn
- Chương 187: Mệnh đề mới
- Chương 188: Quảng cáo
- Chương 189: Hoạt động
- Chương 190: Kịch bản
- Chương 191: Thay quần áo
- Chương 192: Hành tinh Cực Lạc
- Chương 193: Nhập vai vệ sĩ
- Chương 194: Tìm về nguồn cội
- Chương 195: Cúp Tinh Trần
- Chương 196: Na Diễn
- Chương 197: Tai họa thỏ
- Chương 198: Vòng loại thứ bảy
- Chương 199: Hút máu
- Chương 200: Bán hình tượng
- Chương 201: Xử quyết
- Chương 202: Diễn tập
- Chương 203: Diễn xuất
- Chương 204: Trinh thám
- Chương 205: Trò chơi Quốc vương
- Chương 206: Thu lưới
- Chương 207: Gặt hái
- Chương 208: Nữ chính
- Chương 209: Tuyên chiến
- Chương 210: Gương
- Chương 211: Vật tế
- Chương 212: Sân nhà
- Chương 213: Khiêu vũ
- Chương 214: Khoang cứu hộ
- Chương 215: Trang phục
- Chương 216: Vòng chung kết
- Chương 217: Phá gương
- Chương 218
- Chương 219: Đom đóm
- Chương 220: Tương lai đáng mong chờ
- Chương 221: Mưa lớn
- Chương 222: Nhà mới
- Chương 223: Tốt nghiệp
- Chương 224: Trò chơi sinh tồn dã ngoại
- Chương 225: Sao trời rực rỡ (Hết chính truyện)
- Chương 226: Ngoại truyện - Du lịch
- Chương 227: Ngoại truyện - Tỉnh Nghi (Phần 1)
- Chương 228: Ngoại truyện - Tỉnh Nghi (Phần 2)
- Chương 229: Ngoại truyện - Chiến đội Phù Không (Phần 1)
- Chương 230: Ngoại truyện - Chiến đội Phù Không (Phần 2)
- Chương 231: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 1)
- Chương 232: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 2)
- Chương 233: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 3)
- Chương 234: Ngoại truyện - Bài hát cổ vũ (Phần 1)
- Chương 235: Ngoại truyện - Bài hát cổ vũ (Phần 2)
- Chương 236: Ngoại truyện - Thiệu Du
- Chương 237: Ngoại truyện - Công khai
- Chương 238: Ngoại truyện - Không gian song song (Hoàn thành)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Edit + Beta: Hiron
Tám giờ sau.
Ánh đèn trong khoang tàu dần sáng lên, mùi thơm của bữa sáng lan tỏa theo hành lang. Vu Cẩn mơ màng tỉnh giấc, Vệ Thời đã không còn ở đó.
Nửa người cậu nằm trong túi ngủ màu đen tuyền, nửa người gối lên bụng thỏ trắng, ôm chiếc gối thừa trong lòng –
Bỗng nhiên chiếc gối bị rút ra.
"!!!" Vu Cẩn bừng tỉnh, theo bản năng định tìm súng gây mê, ngẩng đầu lên nhìn dực long nhỏ đang chuẩn bị chiến đấu, thì bất ngờ nhìn thấy trần nhà dát vàng lộng lẫy và đèn chùm pha lê rực rỡ. Phía sau, Minh Nghiêu vừa cười vừa cầm chiếc gối của Vu Cẩn.
Con tàu vũ trụ còn hai tiếng nữa mới cập bến, lúc này mới có chưa đến một nửa số thực tập sinh thức dậy. Trên hành lang, Vu Cẩn đang ôm hai chiếc túi ngủ, lạch bạch đi về phía ban hậu cần để trả lại.
Đặc biệt là chiếc túi ngủ hình thỏ trắng... Nó nổi bần bật giữa một loạt túi ngủ đơn sắc, trong bóng tối thì không sao, nhưng dưới ánh đèn sáng trưng thì thật sự chói mắt. Mềm mại như bông, chẳng còn chút uy nghiêm nào!
Minh Nghiêu tò mò nghịch hai chiếc tai thỏ, vừa đi vừa hỏi Vu Cẩn: "Này Tiểu Vu, cậu biết ai là người chiến thắng cuối cùng không? Không biết đúng không, để tôi kể cho nghe hahaha –"
Vu Cẩn xếp hai chiếc túi ngủ lại, lịch sự đưa cho nhân viên hậu cần.
Minh Nghiêu vỗ bàn cái rầm: "Trận chiến đó thật là kinh thiên động địa! Câu chuyện này phải bắt đầu từ con Velociraptor đầu tiên được thuần hóa..."
Nhân viên hậu cần giật mình, quay đầu lại lẩm bẩm: "Lạ thật, sao lại có tuyển thủ lấy hai túi ngủ nhỉ? Đã phát ra 250 cái rồi mà, chẳng lẽ có người ngủ dưới sàn..."
Vu Cẩn cứng đờ người, tròng mắt đảo liên tục.
Bên cạnh, Minh Nghiêu lấy tai thỏ làm gậy gỗ, vừa gõ vừa kể: "Con Velociraptor đó từ trong trứng đã được hun đúc, thông minh lanh lợi, sư phụ là Tỉnh Nghi thất tử, thánh bắn tỉa Tả! À không phải, là Tả gì gì đó! Con Velociraptor này có nội lực thiên bẩm, lại được cao nhân chỉ điểm, vừa nở ra đã có tu vi Trúc Cơ nhị giai! Mở miệng ra là nói tiếng người: Đại Sở hưng thịnh, Tỉnh Nghi xưng vương –"
Nhân viên hậu cần lập tức bị phân tâm: "Bỏ chân xuống, đừng lấy gối làm gậy! Này anh Minh, muốn kể chuyện thì ra nhà ăn lấy hộp sữa bò gõ vào bàn ấy, lấy hai hộp còn có thể gõ trống dồn..."
Vu Cẩn lôi Minh Nghiêu đang nói không ngừng đi qua nhà ăn, lại lôi anh ta đi thăm dực long nhỏ đang bị cách ly, đến khi xuống lầu, Minh Nghiêu bỗng nhiên mừng rỡ hét to: "Đội... đội trưởng –"
Vu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Minh Nghiêu cũng biến mất.
Con tàu vũ trụ đến trụ sở chương trình Crowson lúc trời gần tối. 250 thực tập sinh sau khi xuống tàu, được đưa vào phòng chờ để phỏng vấn theo thứ tự. Vu Cẩn xếp hạng thứ năm, trước cậu là Ngụy Diễn.
Nữ nghiên cứu viên đến từ Cân bằng tiến hóa ân cần hỏi han Ngụy Diễn, cuối cùng còn nắm tay anh, khuyến khích: "Cố lên nhé! Lần này không giành được điểm tiến hóa thì còn lần sau, lần sau nữa. Đừng tạo áp lực cho bản thân quá!"
Ngụy Diễn mặt không cảm xúc, trước khi ra khỏi cửa còn cúi chào cô.
Nữ nghiên cứu viên nhìn theo hướng Ngụy Diễn rời đi hồi lâu, rồi mới quay lại mỉm cười với Vu Cẩn.
Mái tóc bạc của bà được búi gọn bằng một chiếc kẹp tóc, khóe mắt có những nếp nhăn nhỏ. Là một trong những nhà nghiên cứu hàng đầu của Cân bằng tiến hóa, bà thường nghiêm nghị, nhưng khi cười lên lại rất ôn hòa, dễ gần.
Trên màn hình, hình ảnh trại chăn nuôi khủng long ăn cỏ của đội Vu Cẩn hiện lên.
"Trong toàn bộ trận đấu, tôi thích nhất phương án vượt qua thử thách này của em. Gần như tất cả tuyển thủ đều chọn hướng tiến hóa kẻ săn mồi, trừ Tiểu Vu."
"Từ thời xa xưa đến nay, luôn là kẻ thích nghi tồn tại, chứ không phải kẻ mạnh nhất." Bà khen ngợi: "Tuy nhiên, cũng giống như lựa chọn đầu tiên của các tuyển thủ, cho đến nay, mọi người vẫn đang theo đuổi gen đỉnh cao nhất, chứ không phải gen phù hợp nhất."
Vẻ mặt nữ nghiên cứu viên hơi trầm xuống, dường như nhớ đến điều gì đó, rồi nhanh chóng quay lại chủ đề: "Lấy một ví dụ đơn giản nhất, thị giác bốn màu."
Vu Cẩn khựng lại.
Bà chỉ vào hình ảnh những con khủng long khổng lồ trên màn hình: "Khủng long sở hữu một trong những tế bào hình nón hoàn hảo nhất trên thế giới, có thể phân biệt rõ ràng phổ tia cực tím trong ánh sáng tự nhiên. Đây là lợi thế mà động vật có vú không có."
"Khủng long thống trị toàn bộ Đại Trung Sinh gần 200 triệu năm, không ngừng áp bức động vật có vú – tức là tổ tiên của chúng ta. Nếu chúng ta không may sống trong thời đại đó, hơn một nửa là phải sống trong hang động, chỉ dám ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm." Nữ nghiên cứu viên cười nói: "Ra ngoài vào ban đêm, sống trong hang động, tự nhiên sẽ không có nhu cầu về độ nhạy sáng cao, tế bào hình nón cũng dần dần thoái hóa."
"Sau đó, bộ linh trưởng xuất hiện, tiến hóa thị giác hai màu của động vật có vú thành ba màu. Con người có thị giác ba màu, nếu muốn từ ba màu tiến hóa thành bốn màu – vẫn cần một quá trình dài", bà nhẹ nhàng giải thích: "Hàng triệu năm, thậm chí hàng chục triệu năm."
"Ít nhất là không phải bây giờ."
Vu Cẩn đang chăm chú lắng nghe, nữ giáo sư đột nhiên chuyển chủ đề, bắt đầu phỏng vấn cậu theo kịch bản. Mười lăm phút sau, nhân viên ra hiệu "OK" cho hai người, Vu Cẩn rời khỏi phòng chờ. Vu Cẩn nhận lấy cốc nước, vừa ngồi xuống ghế thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía sau tấm màn.
Đạo diễn vừa rít thuốc vừa nói: "Này bà bạn già, bà cũng lớn tuổi rồi, còn hận đời, đi phỏng vấn mà còn lén lút mang theo hàng cấm! Hừ!"
"Im miệng." Nữ nghiên cứu viên lạnh lùng nói.
Vu Cẩn định đứng dậy bỏ đi, nhưng người phụ trách phỏng vấn đeo tai nghe nghe lén liền ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Vu Cẩn: "..."
Phía sau tấm màn, nữ nghiên cứu viên nói: "Mỗi một đoạn gen được mã hóa đều phải trả giá, tỷ lệ sống sót sau 6 năm của người cải tạo không đến 50%. Cải tạo thị giác đồng nghĩa với việc có nguy cơ bong võng mạc cao. Cải tạo tủy xương đồng nghĩa với nguy cơ xơ hóa xương cao, chưa kể đến cải tạo tạo máu, miễn dịch, thần kinh, cảm xúc..."
"6 năm trước, căn cứ R Code giải tán, sáp nhập vào R Code Entertainment. Luật phá sản của Liên bang chỉ bảo vệ doanh nhân thất bại, không bảo vệ những vật thí nghiệm thất bại. Lúc đó có rất nhiều người cải tạo, không có thuốc men quý giá để duy trì chức năng cơ thể, thả ra ngoài chẳng khác nào giết người, cho dù có thể sống sót –" bà ngừng lại, cười lạnh:
"Không có cảm xúc, không có quá khứ, không có tương lai. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho họ chứ."
Hai người cầm cà phê, tiếng bước chân ngày càng xa. Vu Cẩn ngồi sau tấm màn hồi lâu, lưng lạnh toát. Cho đến khi người phụ trách báo hiệu Vu Cẩn có thể rời đi, cậu mơ màng mở cửa, bỗng nhiên chạy về một hướng.
Biên kịch trẻ ở cửa hơi ngạc nhiên: "Tìm ai vậy? Tuyển thủ Vệ Thời à? Vệ Thời vừa mới vào –"
Cánh cửa phòng phỏng vấn đóng sầm lại, Vu Cẩn áp mặt vào cửa kính, bất ngờ nghe thấy tiếng mèo kêu dưới chân. Vu Cẩn cúi xuống, bế con mèo đen đang bám chặt ống quần cậu lên.
Bên trong phòng, Vệ Thời đang trò chuyện với biên kịch thì bỗng nhiên quay đầu lại. Ngoài cửa sổ sát đất, thiếu niên đang ôm mèo, áp mặt vào kính, ánh mắt trông mong nhìn anh.
Biên kịch cũng quay người lại: "Ồ, Tiểu Vu đến rồi à. Hai người các cậu trong trận đấu thì một mất một còn, ngoài đời lại tình cảm thắm thiết thế..."
Anh ta trơ mắt nhìn Vệ Thời bỏ kịch bản xuống, mở cửa, đưa tay xoa đầu Vu Cẩn, sau đó mới đến lượt con mèo. Hai người nói chuyện khe khẽ với nhau, bờ vai căng thẳng của Vu Cẩn dần thả lỏng. Thiếu niên lắc đầu, bước ra khỏi phòng phỏng vấn, vẫy tay chào tạm biệt Vệ Thời.
Chờ Vệ Thời quay lại, biên kịch mở kịch bản ra: "Vậy chúng ta tiếp tục nhé! Đoạn phỏng vấn này không cần căng thẳng quá, cái này..."
Anh ta ngẩng đầu lên, bỗng nhiên sững sờ. Vệ Thời vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng trong đôi mắt sắc lạnh lại có chút dịu dàng.
"... cứ như vậy, giữ nguyên, giữ nguyên!" Biên kịch thở phào nhẹ nhõm, gập kịch bản lại, đưa cho Vệ Thời.
Sau khi phỏng vấn xong, Tá Y lập tức thực hiện nghiêm túc trách nhiệm của một đội trưởng tận tâm, triệu tập các thành viên trong đội mở họp.
Trong giai đoạn thực tập sinh còn thiếu thốn, Tá Y một mình đảm nhận việc lên kế hoạch huấn luyện, động viên trước trận đấu, phân tích sau trận đấu, quản lý hiệu quả nhóm... giống như một bóng ma lởn vởn khắp căn cứ chương trình Crowson –
Bên sân thể dục, Caesar đang đuổi theo quả bóng bỗng nhiên run bắn lên. Đôi giày thể thao của Tá Y lạnh lùng giẫm lên quả bóng.
Caesar: "Ơ, sao mọi người lại đến đây... tha cho em, em tự đi, đi ngay đây! Tiểu Vu, Văn Lân, đừng đừng đừng..."
Caesar nhanh chóng bị ba người áp giải đi. Trước khi đi, Vu Cẩn còn đá quả bóng trở lại sân.
Tại tòa tháp Nam của Crowson, Tá Y khóa cửa, mở cuốn sổ ghi chép còn thơm mùi mực mới, việc đầu tiên là nghiêm khắc phê bình Caesar.
"Ba ngày, bản kiểm điểm cá nhân về vòng loại thứ tư phải nộp cho tôi, một bản lưu ở công ty, một bản gửi lên cấp trên. Còn nữa", anh liếc nhìn bụng Caesar, Caesar lập tức nín thở, cố gắng che giấu. Tá Y cười lạnh: "Trong vòng một tháng, tôi muốn thấy mỡ bụng cậu giảm xuống, nếu không –"
Caesar trợn tròn mắt.
Tá Y: "Cậu sẽ phải đi học lớp aerobic nâng cao cùng thư ký Khúc."
Caesar: "Ôi trời! Quá tàn nhẫn!"
Tá Y đe dọa: "Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ đề nghị công ty cấm thực tập sinh yêu đương..."
Caesar run rẩy, vội vàng xin tha. Vu Cẩn cũng run lên theo –
Văn Lân ngơ ngác: "Tiểu Vu, cậu run cái gì?"
Vu Cẩn lắc đầu nguầy nguậy: "Không... không không không!"
Tá Y lật sang trang khác, khi ngẩng đầu lên, giọng điệu đã ôn hòa hơn: "Tiểu Vu, hạng năm, cố gắng nhé. Tầm nhìn chiến lược rất đáng khen, nhưng kỹ năng cận chiến cần được huấn luyện thêm."
"A Lân", anh nhìn về phía người hỗ trợ của mình, vẻ mặt dịu dàng: "Hạng 19, cũng sắp ra mắt được rồi, cố lên."
Văn Lân mỉm cười gật đầu.
"Còn nữa, lần này về công ty rất quan trọng." Tá Y làm động tác ra hiệu nói chuyện chính sự: "Đội tuyển muốn đẩy nhanh việc lựa chọn thành viên chính thức năm nay."
Vu Cẩn ngạc nhiên: "Đẩy nhanh –"
Tá Y gật đầu: "Chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, nhưng tôi không rõ. Lần này, Caesar và A Lân sẽ đến Thành Phù Không tham gia khóa huấn luyện đặc biệt, những thực tập sinh khác tự do lựa chọn tham gia huấn luyện chung. Tôi cũng sẽ đi, Tiểu Vu, tôi khuyên cậu cũng nên..."
Vu Cẩn suy nghĩ nhanh chóng.
Kết thúc mùa hè là thời điểm cao điểm chuyển nhượng của các chương trình sinh tồn, việc Bạch Nguyệt Quang đột ngột đẩy nhanh việc lựa chọn thành viên chính thức rất có thể liên quan đến việc chuyển nhượng tuyển thủ.
Khoan đã, huấn luyện đặc biệt ở Phù Không –
Vu Cẩn ngẩng phắt đầu lên.
Tá Y: "Tiểu Vu có đi không?"
Mắt Vu Cẩn sáng lấp lánh, vội vàng gật đầu: "Đi ạ!!"
Gần đến giờ ăn tối, cuối cùng Tá Y cũng tuyên bố giải tán. Khi mọi người ra khỏi tòa tháp Nam, thì thấy một đám người máy đang bận rộn trước cửa tòa tháp Bắc, khiêng đất, trồng cây, và cả những món đồ nội thất, giường ngủ lộng lẫy được chuyển vào trong.
Caesar nhìn hồi lâu, không nhịn được kéo Vu Cẩn lại, giải thích: "250 người bị loại còn 180, sao giường ngủ lại tăng lên? Còn có cả màn nữa – mùa hè đã qua rồi, đoàn phim keo kiệt này cũng chẳng thèm mua màn cho tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tá Y nhớ ra điều gì đó: "Nghe nói vòng loại tiếp theo sẽ được tổ chức trong nhà, có khách mời đặc biệt tham gia. Sáng nay cô Ứng còn nói, sẽ chuyển tất cả tuyển thủ sang tòa tháp Nam, tòa tháp Bắc sẽ được bố trí lại, không cho ra ngoài."
Caesar há hốc mồm kinh ngạc: "Cả một tòa nhà cho khách mời ở! Khách mời gì thế? Godzilla à?"
Vu Cẩn cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Hình như những con robot còn đang xếp chậu hoa thành hình gì đó, nhưng trong màn đêm không nhìn rõ.
Trong sảnh lớn hình tròn của Crowson, các tuyển thủ vừa bước vào sau hơn 100 giờ đói khát trong rừng nguyên sinh, liền bị choáng ngợp. Giò heo kho tàu, heo sữa quay, cá chiên giòn, Phật nhảy tường... đủ loại món ăn thịnh soạn bày la liệt trên bàn dài, đạo diễn đứng dưới ánh đèn sáng chói, phát biểu –
Mọi người dưới khán đài đang mải mê ăn uống, không ai ngẩng đầu lên. Caesar nhanh chóng quyết định, xắn tay áo lên, lao về phía món thịt Đông Pha.
Văn Lân nhắc nhở: "Mập đấy..."
Caesar xua tay: "Kệ nó! Mập thì cứ mập, ăn xong rồi giảm cân sau!"
Vu Cẩn giải thích ý nghĩa triết học cho Văn Lân: "Mập là có phúc..."
Trên sân khấu, đạo diễn vừa kết thúc bài phát biểu bày tỏ lòng biết ơn đối với các nhà tài trợ, rồi vỗ mạnh vào micro. Một tiếng động lớn vang lên, dưới khán đài vang lên những tiếng ho sặc sụa của các thực tập sinh.
"Tôi xin thông báo hai việc", đạo diễn vỗ bàn: "Mọi người yên lặng nào! Việc thứ nhất, như chúng tôi đã nói, sẽ phân lại phòng ngủ cho các tuyển thủ, lần này vẫn dựa theo kết quả bình chọn của khán giả."
"Việc thứ hai, ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ 7 ngày, trước khi nghỉ, hãy đến gặp cô Tương Tương để học các kỹ năng sinh tồn cần thiết cho vòng loại tiếp theo..."
Các thực tập sinh ngơ ngác: "Cô Ứng? ... Không phải thầy Huyết Cáp sao?"
Ứng Tương Tương mỉm cười gật đầu.
Bữa tiệc kết thúc, 8 giờ tối, kênh bình chọn phân phòng ngủ cho tuyển thủ lập tức được mở.
Trong lúc chờ đợi, camera lia qua 180 tuyển thủ còn lại: Tần Kim Bảo đang đi lại cho tiêu cơm, Bạc Truyền Hỏa trang điểm lòe loẹt, Vu Cẩn đang nói chuyện khe khẽ với Tá Y, và Caesar đang ngồi cạnh Tóc Đỏ...
Huyết Cáp khó hiểu: "Hai người đó làm gì thế? Vai kề vai, thật là hết nói nổi!"
Ứng Tương Tương vừa ăn hạt dưa vừa nói: "Chắc là Caesar không muốn ở cùng phòng với Tiểu Bạc, nên cố tình tạo phản ứng hóa học với Nhị Ngốc. Ồ, chắc Nhị Ngốc của chúng ta quên mất phòng ngủ là 4 người một phòng chứ không phải 2 người."
Hai tiếng sau, kết quả bình chọn được công bố.
Caesar la oai oái, phản đối ban tổ chức: "Không thể nào, không được, tôi phản đối, tên này mà ở cùng phòng với tôi thì sẽ giở trò đồi bại –"
Biên kịch phụ trách giải quyết tranh chấp cười nói: "Hai người có phải chưa từng ở cùng phòng đâu, hơn nữa, Tiểu Bạc..."
Caesar cứng họng, vội vàng sửa lời: "Vậy tôi phản đối, ở cùng phòng tôi sẽ giở trò đồi bại với tên đó."
Biên kịch: "... Thôi được rồi, vậy thì hai người cứ gây rối nhau đi."
Nói rồi nhanh chóng đóng dấu vào danh sách thành viên phòng ngủ: "Không đổi được, phải chịu trách nhiệm với khán giả! Nhớ dán lên cửa phòng nhé."
Phòng 602, tòa tháp Nam: Caesar, Bạc Truyền Hỏa, Mao Thu Quỳ, Ngụy Diễn.
Đám đông thực tập sinh cuối cùng cũng lục tục kéo nhau về phòng trước giờ giới nghiêm. Caesar cảm thấy không ổn, mở cửa nhìn ra ngoài –
Ở phòng 603 bên cạnh, hai người của Tỉnh Nghi đang trò chuyện vui vẻ với người của Trác Mã Entertainment. Minh Nghiêu, người luôn thích giúp đỡ mọi người, đang giúp Tần Kim Bảo dọn giường, hai người đang thảo luận sôi nổi về sự phát triển của nghệ thuật Bình thư hiện đại, Tần Kim Bảo còn tặng anh ta một cục xà phòng. Nhưng chưa kịp để Minh Nghiêu ra hành lang khoe về đội trưởng nhà mình, Tả Bạc Đường đã kịp thời bịt miệng Minh Nghiêu, kéo anh ta về phòng.
Caesar nhìn sang phòng 601, Tá Y, Văn Lân, Tiểu Vu... Vệ Thời vẫn chưa thấy đâu.
1/3 số phiếu bầu cho phòng 601 là do fan của cặp đôi Vi Cân tạo nên.
Caesar nhào tới ôm Vu Cẩn: "Tiểu Vu này, anh không thể ở cùng em, nhưng chúng ta chỉ cách nhau một bức tường thôi, nếu tên đó dám làm gì em nửa đêm, anh sẽ gõ tường, chúng ta cùng nhau xử lý hắn!"
Vu Cẩn bị Caesar lắc đến choáng váng, miễn cưỡng gật đầu, khiến dực long nhỏ trong lòng cậu cũng choáng váng theo. Dực long nhỏ tức giận thò đầu ra.
Caesar ngẩn người nhìn hồi lâu mới nhớ ra mình đã trở về xã hội hiện đại: "Tiểu Vu, sao cậu còn mang nó về đây! Ôi, cái này tôi ăn rồi mà... Nó định làm gì thế, đừng mổ đừng mổ!"
Ngay trước giờ giới nghiêm, Vệ Thời mới xuất hiện ở phòng 601. Năm phút trước, Tá Y đã triệu tập Văn Lân và Vu Cẩn họp.
"Mối quan hệ trong phòng ngủ là một phần rất quan trọng của giao tiếp xã hội."
"Chúng ta đều thuộc Bạch Nguyệt Quang Entertainment, chỉ có Vệ Thời là thực tập sinh tự do. Chúng ta phải cho cậu ấy cảm giác ấm áp như gia đình, chứ không phải ba người bắt nạt một người!"
Văn Lân gật đầu, Vu Cẩn cũng gật đầu theo.
Tá Y: "Đặc biệt là Tiểu Vu. Trong giới các chương trình sinh tồn như Crowson, rất nhiều tuyển thủ vì tạo phản ứng hóa học mà trở mặt thành thù. Hãy nhớ, tình bạn chiến đấu là vô giá, đừng để những chiêu trò của ban tổ chức ảnh hưởng đến tình bạn trong sáng giữa em và Vệ Thời!"
Vu Cẩn tiếp tục gật đầu, mặt hơi đỏ.
Tá Y hài lòng: "Cụ thể là, thể hiện sự quan tâm với bạn cùng phòng như thế nào. Ví dụ như, chúng ta có thể cùng nhau xem phim vào tối chủ nhật hàng tuần..."
Có tiếng động ngoài phòng ngủ. Tá Y vội vàng đứng dậy, nhiệt tình bắt tay Vệ Thời, và giới thiệu người hỗ trợ của mình, Văn Lân. Vệ Thời nhìn lên. Vu Cẩn đứng sau Tá Y và Văn Lân, thò đầu vào nhìn, cười toe toét như một đứa trẻ.
Tranh thủ lúc đèn chưa tắt, ba người giúp Vệ Thời chuyển đồ vào phòng. Con mèo dưới chân kêu meow một tiếng, đầu con mèo đen lông xù cọ vào chân Vu Cẩn. Khi đi ngang qua đèn chùm, dực long nhỏ đang đậu trên đó nhìn Vệ Thời vài lần, bỗng nhiên vỗ cánh, đậu lên chiếc rương, vẻ mặt như muốn được ôm.
Con mèo đen lập tức ngừng cọ. Nó nhìn dực long nhỏ trên rương với ánh mắt ghen tị, chiếc móng vuốt đầy sát khí vươn ra, bóng đen bất ngờ lao tới. Dực long và mèo bay nhảy giữa không trung, chiếc mõm dài tấn công đầu con mèo, con mèo đen kêu la, vung vẩy móng vuốt, lông dựng đứng lên.
Tá Y: "!! Tiểu Vu –"
Vu Cẩn và Vệ Thời đồng thời ra tay. Thiếu niên ôm chặt dực long nhỏ đang vỗ cánh loạn xạ, vỗ về nó. Vệ Thời bế con mèo lên, nó lập tức l**m tay anh lấy lòng. Sau đó anh đẩy rương đồ đi tiếp.
Tá Y cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không nói rõ được. Hai người ra tay rất ăn ý, nhịp nhàng, nếu đây là trong chương trình sinh tồn – thì có thể coi là rất hợp tác. Nhìn căn phòng toàn mèo, Dực Long, thỏ...
Tá Y bỗng nhiên nhớ đến một bộ truyện tranh sinh con mà anh từng đọc: "Cố lên – thai thứ ba rồi – sinh em bé nào –" Tá Y hơi sững người, bị lôi ra khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng chuyển hướng suy nghĩ.
Phòng 601 nhỏ hơn phòng 701 một chút, mỗi tuyển thủ có một phòng ngủ riêng, phòng tắm, ban công, và phòng khách chung rộng rãi. Chờ Vệ Thời sắp xếp xong đồ đạc, Vu Cẩn ngoan ngoãn theo Tá Y ra ngoài.
Camera hồng ngoại phát ra ánh sáng mờ ảo trong bóng tối, cho thấy lúc này vẫn đang trong thời gian ghi hình. Vu Cẩn rửa mặt như thường lệ, v**t v* dực long nhỏ rồi để nó ở phòng khách, cách ly với Thỏ. Hai con vật nhỏ này cần thêm thời gian để chung sống hòa bình. Còn con mèo nữa...
Vu Cẩn lên giường nằm. Camera di chuyển theo cậu. Thiếu niên giả vờ bình tĩnh cuộn mình trong chăn, nhưng tim đập nhanh hơn bình thường. Giống như những đứa trẻ đang yêu đương vụng trộm dưới mắt bố mẹ.
Kim đồng hồ nhích dần đến 12 giờ, mái tóc mềm mại trên gối khẽ động đậy như bị gió đêm thổi qua.
12 giờ đúng. Camera hồng ngoại tắt. Kết thúc quay phim.
Vu Cẩn vui mừng nhảy dựng lên, chạy chân trần ra ngoài. Cậu làm động tác suỵt với thỏ, lặng lẽ mở cửa.