- Trang chủ
- Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
- Chương 183: Huyết tế
Chương 183: Huyết tế
Truyện: Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
Tác giả: Yến Bạch Bạch
- Chương 1: Sắc đẹp chết người
- Chương 2: Vòng loại
- Chương 3: Lão đại
- Chương 4: Tiêu diệt
- Chương 5: Thăng cấp
- Chương 6: Không hộ khẩu
- Chương 7: Súng máy hạng nặng
- Chương 8: Đấu bán kết
- Chương 9: Lên sân khấu
- Chương 10: Chấm điểm
- Chương 11: Tháp Bắc
- Chương 12: Ở nhờ
- Chương 13: Quảng cáo
- Chương 14: Làm thị thực
- Chương 15: Ống kính
- Chương 16: Vòng loại
- Chương 17: Quy tắc
- Chương 18: Không tệ
- Chương 19: Bắt đầu thi đấu
- Chương 20: Nhiệt độ cao
- Chương 21: Đồng đội
- Chương 22: Giữ cấp
- Chương 23: Kỳ nghỉ
- Chương 24: Mặt nạ bạc
- Chương 25: Vương
- Chương 26: Súng
- Chương 27: Vòng đu quay
- Chương 28: Đã thăng cấp
- Chương 29: Đánh giá xác định vị trí
- Chương 30: Không dễ đối phó
- Chương 31: Vị trí phụ trợ
- Chương 32: Công nghệ Elravie
- Chương 33: Vòng loại thứ hai
- Chương 34: Bươm bướm
- Chương 35: Ánh sáng
- Chương 36: Bản đồ
- Chương 37: Thỏ con ngốc nghếch
- Chương 38: Suy luận
- Chương 39: Đánh cờ
- Chương 40: Thăng cấp
- Chương 41: Gương mặt đại diện
- Chương 42: Bài hát chủ đề
- Chương 43: Tiết mục tập thể
- Chương 44: Tháp Bắc
- Chương 45: Đặc huấn
- Chương 46: Huấn luyện viên
- Chương 47: Chiến thuật tránh né
- Chương 48: Thời kỳ không ổn định
- Chương 49: Thú dữ
- Chương 50: Thuốc an thần
- Chương 51: Giày trắng nhỏ
- Chương 52: Cảm giác với súng
- Chương 53: Kiểm tra tốt nghiệp
- Chương 54: Thi đấu ngầm
- Chương 55: Kỵ sĩ
- Chương 56: Mua mua mua
- Chương 57: Manh mối
- Chương 58: Tiên tri
- Chương 59: Vòng loại thứ 3
- Chương 60: Lá Phán xét (Judgement)
- Chương 61: Quan tài
- Chương 62: Tỉnh Nghi
- Chương 63: Lá bài Temperance (Cân bằng)
- Chương 64: Lá The Lovers
- Chương 65: Phối hợp
- Chương 66: Quốc vương
- Chương 67: Tế đàn
- Chương 68: Lá The Chariot (Chiến xa)
- Chương 69: Quyền chỉ huy
- Chương 70: Lên ngôi
- Chương 71: Thuỷ quân
- Chương 72: Bánh xe vận mệnh
- Chương 73: Giăng lưới
- Chương 74: Lông tơ
- Chương 75: Ghép đội
- Chương 76: Phỏng vấn
- Chương 77: Xoài
- Chương 78: Ký tên
- Chương 79: Nữ hoàng Đỏ
- Chương 80: Kịch bản
- Chương 81: Quay quảng cáo
- Chương 82: Dốc sức
- Chương 83: Thêm đồ ăn
- Chương 84: Quảng cáo
- Chương 85: Vòng loại thứ tư
- Chương 86: Kỷ Permi
- Chương 87: Anteosaurus
- Chương 88: Pelycosauria
- Chương 89: Kết thúc kỷ nguyên
- Chương 90: Kỷ Trias
- Chương 91: Pterosaur (Dực long)
- Chương 92: Ra khỏi thung lũng
- Chương 93: Bay
- Chương 94: Jurassic
- Chương 95: Allosaurus
- Chương 96: Quyết chiến
- Chương 97: Kỷ Phấn Trắng
- Chương 98: Trở về
- Chương 99: Cùng phòng
- Chương 100: Phong Tín Tử
- Chương 101: Trao kiếm
- Chương 102: Mưa lớn
- Chương 103: Ưng non
- Chương 104: R Code
- Chương 105: Thuần hóa
- Chương 106: Khóa cảm xúc
- Chương 107: Gắn khóa
- Chương 108: Di chứng
- Chương 109: Rời đi
- Chương 110: Tỉnh lại
- Chương 111: Lam Sắc
- Chương 112: Đừng có làm loạn
- Chương 113: Chìa khóa
- Chương 114: Quyết đấu
- Chương 115: Đấu kiếm
- Chương 116: Vòng loại thứ năm
- Chương 117: Hồn ma
- Chương 118: Người khổng lồ
- Chương 119: Quý bà
- Chương 120: Tiếng đàn
- Chương 121: Tình nhân
- Chương 122: Montespan
- Chương 123: Thánh lễ đen
- Chương 124: Vũ hội
- Chương 125: Bạn nhảy
- Chương 126: Chém anh ta
- Chương 127: Phu nhân Pompadour
- Chương 128: Trận Lobositz
- Chương 129: Cuộc chiến bảy năm
- Chương 130: Quý tộc
- Chương 131: Tranh luận
- Chương 132: Đại gia
- Chương 133: Bão tuyết
- Chương 134: Giai cấp thứ ba
- Chương 135: Trận chiến cuối cùng
- Chương 136: 32 người sống sót
- Chương 137: Tôn trọng
- Chương 138: Trường bắn
- Chương 139: Đấu súng
- Chương 140: Nhiệt độ
- Chương 141: Vỏ kiếm
- Chương 142: Ra ngoài
- Chương 143: Chương trình tạp kỹ
- Chương 144: Thành công hay thất bại
- Chương 145: Battle
- Chương 146: Livestream
- Chương 147: So đấu
- Chương 148: Phát sóng
- Chương 149: Bar ngầm
- Chương 150: Cuộc đua
- Chương 151: Người xứng đôi
- Chương 152: Lễ hội mùa thu
- Chương 153: Dừng lại
- Chương 154: Quýt
- Chương 155: Người hiến gen
- Chương 156: Bắt cóc
- Chương 157: Cảnh báo
- Chương 158: Giải cứu
- Chương 159: Báo cáo kiểm tra
- Chương 160: Ý thức
- Chương 161: Giơ bảng
- Chương 162: Lập fanclub
- Chương 163: Câu cá
- Chương 164: Diễn viên quần chúng
- Chương 165: Chòm sao Orion
- Chương 166: Tuần hoàn lặp lại
- Chương 167: Viên đạn
- Chương 168: Ghi chép lời thề
- Chương 169: Afaso
- Chương 170: Chiến thư
- Chương 171: Vòng loại thứ sáu
- Chương 172: Vòng đu quay khổng lồ
- Chương 173: Ý thức trở về
- Chương 174: Xe điện đụng
- Chương 175: Druid
- Chương 176: Dòng nước xiết
- Chương 177: Cung
- Chương 178: Phòng mộ
- Chương 179: Thuyền đến cõi âm
- Chương 180: Thuyền hải tặc
- Chương 181: Tàu lượn siêu tốc
- Chương 182: Nhà ma
- Chương 183: Huyết tế
- Chương 184: Dung hợp
- Chương 185: Tháp rơi tự do
- Chương 186: Qua màn
- Chương 187: Mệnh đề mới
- Chương 188: Quảng cáo
- Chương 189: Hoạt động
- Chương 190: Kịch bản
- Chương 191: Thay quần áo
- Chương 192: Hành tinh Cực Lạc
- Chương 193: Nhập vai vệ sĩ
- Chương 194: Tìm về nguồn cội
- Chương 195: Cúp Tinh Trần
- Chương 196: Na Diễn
- Chương 197: Tai họa thỏ
- Chương 198: Vòng loại thứ bảy
- Chương 199: Hút máu
- Chương 200: Bán hình tượng
- Chương 201: Xử quyết
- Chương 202: Diễn tập
- Chương 203: Diễn xuất
- Chương 204: Trinh thám
- Chương 205: Trò chơi Quốc vương
- Chương 206: Thu lưới
- Chương 207: Gặt hái
- Chương 208: Nữ chính
- Chương 209: Tuyên chiến
- Chương 210: Gương
- Chương 211: Vật tế
- Chương 212: Sân nhà
- Chương 213: Khiêu vũ
- Chương 214: Khoang cứu hộ
- Chương 215: Trang phục
- Chương 216: Vòng chung kết
- Chương 217: Phá gương
- Chương 218
- Chương 219: Đom đóm
- Chương 220: Tương lai đáng mong chờ
- Chương 221: Mưa lớn
- Chương 222: Nhà mới
- Chương 223: Tốt nghiệp
- Chương 224: Trò chơi sinh tồn dã ngoại
- Chương 225: Sao trời rực rỡ (Hết chính truyện)
- Chương 226: Ngoại truyện - Du lịch
- Chương 227: Ngoại truyện - Tỉnh Nghi (Phần 1)
- Chương 228: Ngoại truyện - Tỉnh Nghi (Phần 2)
- Chương 229: Ngoại truyện - Chiến đội Phù Không (Phần 1)
- Chương 230: Ngoại truyện - Chiến đội Phù Không (Phần 2)
- Chương 231: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 1)
- Chương 232: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 2)
- Chương 233: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 3)
- Chương 234: Ngoại truyện - Bài hát cổ vũ (Phần 1)
- Chương 235: Ngoại truyện - Bài hát cổ vũ (Phần 2)
- Chương 236: Ngoại truyện - Thiệu Du
- Chương 237: Ngoại truyện - Công khai
- Chương 238: Ngoại truyện - Không gian song song (Hoàn thành)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Edit + Beta: Hiron
Thành bang Maya dưới ánh nắng chói chang, vừa kỳ quái vừa mê hoặc. Những bia đá tưởng niệm, tượng thần được bao quanh bởi vô số kiến trúc cao thấp, cư dân thành bang cúi đầu bước đi giữa những vị thần.
Quý tộc và thường dân rất dễ phân biệt. Thường dân chỉ khoác một mảnh vải thô, mang vác đồ nặng, dắt theo gia súc. Quý tộc thì ăn mặc sặc sỡ, đeo đầy trang sức, hình xăm phủ kín làn da tr*n tr**.
Vu Cẩn thậm chí còn nhìn thấy một phu nhân Maya ngồi kiệu, hình xăm kéo dài từ lông mày đến tận lưỡi. Nhưng hầu như ai cũng có chút thuốc nhuộm màu chàm trên người.
Minh Nghiêu dẫn Vu Cẩn và Vệ Thời dạo quanh khu chợ. Trên các quầy hàng ven đường bày bán la liệt đá tinh xảo, xương thú, cùng với các loại thảo dược, thuốc lá, đặc sản rừng núi.
Vu Cẩn suy đoán, đây chắc là phiên chợ trước lễ hiến tế. Ở vị trí dễ thấy nhất trong chợ là đủ loại dao xương.
Thỉnh thoảng lại có người Maya dừng lại, dùng một hai hạt cacao để đổi lấy vũ khí sắc bén. Người bán hàng nhanh nhẹn mài dao cho khách, người mua vừa cầm dao, việc đầu tiên là quỳ lạy trước tượng thần gần nhất.
"Ai cũng mua dao," Minh Nghiêu rùng mình: "Chứng tỏ sắp đến lễ hiến tế rồi, huyết tế."
Vị quý tộc Maya vừa mua dao xương xong, sau khi quỳ lạy, lập tức rạch một đường trên cổ tay mình. Máu đỏ tươi từ từ chảy ra, người này không chút do dự bôi lên tượng thần. Máu chảy trên tảng đá lạnh lẽo rồi đông lại.
Vu Cẩn: "..."
Vu Cẩn: "!!!"
Vệ Thời liếc nhìn, không mấy hứng thú. Ở căn cứ R Code, đâu đâu cũng có kẻ điên.
Vu Cẩn quay sang hỏi Minh Nghiêu: "Hiến tế kiểu gì?"
Minh Nghiêu thở dài: "Đây chính là lý do chúng tôi muốn hợp tác với các cậu."
"Chúng tôi đã ở đây vài vòng, liên tục có tuyển thủ bị bắt đi hiến tế. Thấy cái tế đàn kia không?" Minh Nghiêu đưa tay chỉ: "Tôi khuyên các cậu nên tránh xa nó ra. Người Maya hiến tế thần Mặt Trời bằng người sống, ai bị đưa lên đó rồi thì không thấy xuống nữa."
"Hiện tại manh mối duy nhất chúng tôi biết là," Minh Nghiêu chọc vào thuốc nhuộm màu xanh trên người Vu Cẩn: "Đây là bùa hộ mệnh trong thành. Nhưng chỉ có thể bảo vệ bản thân, không giúp qua màn."
Vu Cẩn vội vàng hỏi: "Sao cậu không nhuộm xanh?"
Minh Nghiêu đắc ý giơ tay trái lên, trên cổ tay trắng trẻo có hình logo Tỉnh Nghi được vẽ bằng thuốc nhuộm màu xanh: "Thấy chưa, đây là bùa hộ mệnh của tôi!"
Nhìn một mảng màu xanh nhỏ xíu trên người Minh Nghiêu, rồi lại nhìn bản thân nhuộm xanh từ đầu đến chân, Vu Cẩn lập tức nhào tới, ôm lấy Minh Nghiêu mà cọ!
Minh Nghiêu: "Đội trưởng cứu với! Tiểu Vu làm bẩn tôi này! Tuyển thủ Vệ, anh không quản cậu ta à..."
Vừa quay đầu lại, đã thấy Vệ Thời giương cung về phía mình.
Minh Nghiêu: Tại sao chứ?! Tôi là đồ chơi Tiểu Minh à?! Không cho Tiểu Vu chơi thì bắn chết tôi sao? Tuyển thủ Vệ quá đáng quá rồi đấy!
Tả Bạc Đường cười tủm tỉm tách hai người ra, lúc này Vu Cẩn mới nhận ra thuốc nhuộm màu chàm khô rất nhanh, không thể cọ sang người Minh Nghiêu được.
Khi Tả Bạc Đường đến gần, Vu Cẩn để ý nhìn đồng hồ. Vẫn không có cảnh báo lập nhóm trái phép. Cậu quay lưng lại, ra hiệu cho đại ca.
Cảnh báo lập nhóm của Crowson chỉ không xuất hiện trong hai trường hợp. Thứ nhất là luật chơi cho phép lập nhóm, thứ hai... Tỉnh Nghi đang gài bẫy họ.
Nhưng trên đường đi, nhờ màu xanh cao quý, Vu Cẩn được hưởng rất nhiều lợi ích. Có chủ quán ăn định tặng thịt nướng cho cậu, có cô gái trẻ tặng cậu vỏ sò xinh xắn, thậm chí có quý tộc còn nhảy xuống kiệu, vỗ vai cậu.
Đi ngang qua chỗ bán gia súc, mắt Vu Cẩn sáng lên. Một chú lạc đà non bị cột vào cột đá, đang gặm cỏ.
Lạc đà là một trong những loài gia súc quan trọng của người Inca, thịt tươi ngon, vị nằm giữa thịt dê và thịt bò, mùa đông còn có thể lấy lông dệt áo... Quan trọng nhất là rất đáng yêu! Đôi mắt long lanh, bộ lông mềm mại, còn chưa cao bằng chân Vu Cẩn, ăn cỏ xong thì cọ cọ vào cột đá, không kén ăn, cũng không thông minh, nhìn là biết dễ nuôi.
Người trông coi lạc đà nhiệt tình đưa dây dắt cho Vu Cẩn, ý bảo cậu cứ tự nhiên.
Vu Cẩn như bị tấn công bất ngờ: "..." Rõ ràng chỉ mở được hộp ngọc bích thôi mà, sao lại có cả phúc lợi quý tộc nuôi thú cưng vậy?!
Minh Nghiêu đứng bên cạnh cũng ngẩn người, diện tích thuốc nhuộm màu xanh trên người tỷ lệ thuận với ưu đãi nhận được – Minh Nghiêu kêu lên, đưa tay ra: "Tôi muốn ôm, tôi cũng muốn ôm!"
Vu Cẩn vội vàng tránh ra. Thiếu niên mắt sáng long lanh, đưa tay xoa xoa cái bụng mềm mại của chú lạc đà non, chú lạc đà kêu "be be", bốn chân khua khoắng như đang đạp bông.
Vu Cẩn nhanh chóng né tránh Minh Nghiêu đang định giật lấy, ôm chú lạc đà vào lòng cưng nựng.
Minh Nghiêu ồn ào: "Cho tôi chơi một chút thôi, một chút thôi mà!"
Vu Cẩn trả thù: "Không cho!"
Minh Nghiêu: "..." Center phụ của Tỉnh Nghi định giật lấy lạc đà. Vu Cẩn xoay người, nhét em bé vào lòng đại ca.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nhận lấy, giơ chú lạc đà lên như đang cầm súng, khẽ hỏi: "Thích không?"
Lúc này Vu Cẩn mới nhận ra, đại ca lại âm thầm đổi người rồi.
Vu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn, có Vệ lớn ở đây rồi thì còn hợp tác gì nữa, cứ treo Tỉnh Nghi lên đánh thôi...
Tả Bạc Đường đột nhiên lên tiếng: "Tuyển thủ Vệ."
Vu Cẩn ngẩng đầu, tay súng bắn tỉa này tuy vẻ mặt ôn hòa, tươi cười, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Vệ Thời. Vu Cẩn cảnh giác, giác quan của Tả Bạc Đường nhạy bén đến mức khó tin.
Cậu theo bản năng bước lên, chắn trước mặt đại ca. Vệ Thời nhướng mày, ý bảo Vu Cẩn rời đi. Đạo khác biệt, khó mà hợp tác.
Tả Bạc Đường gật đầu, như đã đoán trước: "Nếu vậy thì chia tay thôi. Tôi khuyên các cậu, đừng đến gần đền thờ. Lễ hiến tế sắp bắt đầu rồi."
"Tiểu Minh." Tả Bạc Đường gọi Minh Nghiêu.
Đội trưởng của Tỉnh Nghi thành thạo lắp tên vào cung, chào tạm biệt Vu Cẩn: "Hẹn gặp lại."
Cuối cùng hai người cũng biến mất ở phía con đường dẫn đến trạm gác của đền thờ.
Vệ Thời không có kiên nhẫn ôm lạc đà, ném thẳng cho Vu Cẩn: "Sao lại nhuộm xanh thế này?"
Vu Cẩn vừa ôm chú lạc đà non vừa kể tội Minh Nghiêu, sau đó tóm tắt cho anh: "Chủ đề của phó bản Maya là huyết tế, dọc đường đi đã thấy không ít người rạch thịt bôi máu lên tượng thần."
Trong khu chợ xung quanh kim tự tháp tế đàn, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.
"Tiếng hét lúc vào cửa chắc là do có tuyển thủ bị loại." Vu Cẩn nhớ lại: "Vì có người bị loại nên mặt trời mới mọc."
Nếu đúng là cơ chế này, phó bản nhà ma sẽ là nơi quyết định thứ hạng trong vòng loại thứ sáu.
"Nhưng mà..." Vu Cẩn lắc đầu, vẫn còn một điều cậu chưa hiểu: "Chúng ta phải đến tế đàn, những bức bích họa quan trọng đều ở đó."
Đại ca gật đầu, đột nhiên đưa tay xoa đầu chú lạc đà. Rồi lại xoa mái tóc xoăn mềm mại của Vu Cẩn. Vu Cẩn và chú lạc đà đồng thời trừng mắt nhìn Vệ Thời.
Vệ Thời ra lệnh: "Mang theo con dê này. Đợi cậu ta ra, bắt cậu ta ôm."
Vu Cẩn sửa lại: "Là lạc đà non..."
Vệ Thời lạnh lùng: "Chỉ được ôm lạc đà, không được chạm vào em."
Cuối cùng cũng đến ngôi đền.
Vu Cẩn nấp dưới bức tường thấp, xung quanh càng ngày càng đông người. Theo từng đợt hiến tế, người Maya gần như hò reo bôi máu lên tường đá, dường như không hề cảm thấy đau đớn.
Vu Cẩn quan sát hồi lâu, mới nhận ra hình thức hiến tế còn kèm theo việc sử dụng m* t** nguyên thủy với số lượng lớn, bao gồm lá thuốc lá, nhựa cóc. Cái gì nhét vào miệng được thì nhét, cái gì đốt được thì đốt, còn có những loại độc dược gây ảo giác mạnh đến mức các quý tộc Maya phê pha đến độ c** q**n nhét vào hậu môn để "thưởng thức".
Mọi đau đớn đều hóa thành khoái lạc vì lòng thành kính.
"Vật hiến tế chính là... thần Mặt Trời." Vu Cẩn nhìn bức bích họa trên cột đá.
Dưới kim tự tháp, các thầy tế lớn tuổi đi đi lại lại, dường như đang chờ đợi tù binh tế thần. Minh Nghiêu và Tả Bạc Đường đứng cạnh các trưởng lão.
"Đồ lừa đảo! Còn bảo không được đến tế đàn!" Vu Cẩn bóc phốt, kéo đại ca đi: "Chúng ta qua đó."
Lối vào phó bản Maya nằm đối diện tế đàn, Vu Cẩn quan sát quy mô của toàn bộ trò chơi, tế đàn nằm ở cuối cùng khu vực kiến trúc. Nếu phó bản có lối ra, khả năng cao nhất là ở đâu đó trên tế đàn.
Vu Cẩn lặng lẽ đi vòng qua vị trí của Tỉnh Nghi, tiến đến tế đàn. Trên bức tường vôi trắng, những bức bích họa sặc sỡ trải dài. Vu Cẩn cúi người, gần như chui vào bụi cỏ, mất một lúc mới tìm ra nội dung của vài bức tranh.
"Vật hiến tế là thần Mặt Trời tối cao của người Maya... Theo truyền thống 5000 năm của người Maya, thần Mặt Trời được điều khiển bằng máu. Nếu người dân không dâng máu tươi cho thần Mặt Trời, thần Mặt Trời sẽ ngừng chuyển động, thế giới chìm vào bóng tối vĩnh hằng..."
Vu Cẩn ngẩn người: "Ra là vậy, phải dùng máu."
Những bức bích họa tiếp theo chủ yếu miêu tả cảnh chiến đấu của người Maya, tù binh bị đưa lên kim tự tháp, moi tim, máu từ tim chảy dọc theo kim tự tháp, dâng lên thần linh, sau đó, người Maya sẽ chọn ra chiến binh dũng mãnh nhất trong tộc, dẫm lên xác tù binh, leo lên kim tự tháp, cánh cổng thiên đường trên đỉnh kim tự tháp mở ra...
Phần sau của bức bích họa phải vòng qua phía bên kia kim tự tháp mới thấy được. Mà vòng qua đó chắc chắn sẽ chạm mặt Tỉnh Nghi.
Vu Cẩn cuối cùng cũng hiểu ra. Thiếu niên nhanh nhẹn di chuyển sau kim tự tháp, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
"Máu điều khiển thần Mặt Trời," Vu Cẩn suy nghĩ rồi nói: "Chỉ có hiến tế mới có thể khiến thần Mặt Trời chuyển động. Nên tiếng hét lúc vào cửa là của tuyển thủ bị hiến tế. Máu hiến tế khiến thời gian từ 4 giờ sáng nhảy vọt đến 9 giờ sáng."
"Như vậy thì sau lần hiến tế này, thời gian trong phó bản sẽ nhảy đến buổi chiều. Rồi sau đó là hoàng hôn – cũng chính là 17:22 trong lịch trình."
Vệ Thời gật đầu: "Làm sao để ra ngoài?"
"Theo những gì được miêu tả trong tranh, sau khi hiến tế, cánh cổng thiên đường sẽ mở ra. Trên thực tế, chắc là ảo giác do phê thuốc."
Nền văn minh Maya khó phát triển luyện kim, nhưng lại có kỹ thuật chế độc hàng đầu.
"Dù thế nào thì lối ra cũng ở trên đỉnh kim tự tháp."
Vu Cẩn bóc phốt Tỉnh Nghi: "Dùng thuốc nhuộm màu xanh để mua chuộc chúng ta cũng vô ích! Vẫn phải tranh giành lối ra thôi!"
Nếu không chia nhau hành động, Tả Bạc Đường rất có thể sẽ thân thiện chỉ đường cho hai người đến vị trí cách xa lối ra, sau đó nhân lúc hiến tế kết thúc, nhanh chóng hành động, qua màn trước Vu Cẩn. Chỉ là tại sao Tỉnh Nghi lại mất công như vậy...
Tiếng hát cổ xưa vang lên. Trên kim tự tháp hình thang, lễ hiến tế cuối cùng cũng bắt đầu!
Vu Cẩn mắt sáng lên: "Lên đường thôi!"
Hai người nhanh chóng lao ra từ phía sau kim tự tháp.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên tế đàn uy nghiêm, những đường nét kiến trúc tuyệt mỹ của người Maya hiện ra rõ ràng. Tù binh bị đưa l*n đ*nh tế đàn, thầy tế vươn bàn tay phải với những móng tay dài, chính xác moi tim ra. Mùi máu tanh nồng nặc.
Vu Cẩn nghiêm túc nghi ngờ ban tổ chức sẽ phải làm mờ đoạn này khi phát sóng. Nhưng những người già trẻ, trai gái dưới tế đàn lại coi đây như một lễ hội cuồng hoan.
Nơi nào cuộc sống càng khổ cực, nơi đó càng phụ thuộc vào thần linh. Người Maya trên cao nguyên cằn cỗi này, dựa vào những nghi lễ tàn khốc để tập hợp những bộ lạc nhỏ bé lại với nhau. Người chiến thắng ôm người thân trong tiếng hò reo dưới tế đàn, kẻ thua cuộc bị moi tim, lột da trên đó.
Theo cái chết của tù binh, mặt trời lại lên cao, đến buổi chiều. Vu Cẩn đột nhiên nhảy ra. Thêm một người bị hiến tế nữa, lối ra trên đỉnh kim tự tháp sẽ mở ra!
Dưới kim tự tháp, máu tế chảy thành dòng, người Maya lấy dao ra, rạch máu mình hòa vào dòng máu.
Phía bên kia, Minh Nghiêu xắn tay áo lên, dường như đang nói gì đó với các trưởng lão, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía góc tường có chú lạc đà non và hai người trông coi.
Bỗng nhiên có bóng người lao tới. Vu Cẩn chạy qua, thành thạo leo lên tế đàn.
Minh Nghiêu khựng lại: "Chết tiệt, bị lừa rồi, hai người họ không ở chỗ lạc đà, chắc là đưa đồ tác chiến cho NPC mặc vào, đánh lạc hướng..."
Vệ Thời đã nhanh chóng bắn tên tới. Tả Bạc Đường theo phản xạ che chắn cho Minh Nghiêu, Vu Cẩn đồng thời dừng bước.
Đại ca chậm nửa nhịp. Vừa chạy vừa đổi người... Đúng là nửa phút thay đổi một lần!
Vu Cẩn kinh hãi, định nhảy xuống tế đàn để đón đại ca nhỏ, nhưng Vệ Thời lại lạnh lùng ra lệnh: "Leo lên."
"Anh không cần em cứu."
Dưới kim tự tháp, sự xuất hiện của cung tên khiến các NPC hỗn loạn. Các thầy tế vội vàng giữ chặt Tỉnh Nghi và Vệ Thời. Người Maya phẫn nộ trước ba kẻ dám phá hoại nghi lễ, chỉ có Minh Nghiêu với thuốc nhuộm màu xanh là được đối xử tử tế hơn một chút.
Trên kim tự tháp, Vu Cẩn thuận lợi leo l*n đ*nh. Không chỉ vậy, thầy tế trên đỉnh còn nhìn cậu với vẻ mặt cuồng nhiệt. Vu Cẩn khựng lại. Cậu bỗng nhiên quay đầu nhìn. Lối ra chỉ còn cách một lần hiến tế nữa.
Dưới chân, Tỉnh Nghi và Tả Bạc Đường cất cung, "cầu hòa" với Vệ Thời. Minh Nghiêu giơ cổ tay lên, vẫn còn thấy dấu vết của thuốc nhuộm màu xanh. Ngoài Minh Nghiêu ra, còn có vô số điểm màu chàm khác.
Trong lễ hiến tế này, gần như tất cả người Maya đều bôi thuốc nhuộm màu chàm. Trên tay, trên mặt, những nơi được đánh dấu này lúc này đều chi chít vết thương do chính người Maya tự rạch. Trong lễ hiến tế này, màu chàm là dấu hiệu cho thấy họ tự nguyện dâng máu thịt cho thần linh.
Vu Cẩn bỗng nhiên hiểu ra. Lễ hiến tế thần Mặt Trời trên kim tự tháp là nơi người Maya dùng máu tươi để cầu nguyện thần linh. Máu thịt sắp dâng lên cho thần Mặt Trời được đánh dấu bằng màu chàm, khi hiến tế bắt đầu, chỗ nào có màu xanh thì rạch chỗ đó!
Minh Nghiêu đánh dấu cổ tay, nên vết thương cần rạch chỉ dài 2 cm, đủ để che logo Tỉnh Nghi. Còn Vu Cẩn... Vu Cẩn nhìn bản thân nhuộm xanh từ đầu đến chân. Đây chẳng phải là muốn băm cậu ra dâng tế sao!
Bảo sao nhiều người tôn kính vậy. Đây chẳng khác nào biểu diễn tự sát trước mặt mọi người!
Vu Cẩn đang leo dở chợt quay đầu bỏ chạy!
Dưới kim tự tháp, người Maya đang ca ngợi lòng thành của Vu Cẩn bỗng khựng lại, phẫn nộ la hét. Vô số mũi lao bay về phía cậu, vừa rồi tung hô bao nhiêu, bây giờ phỉ nhổ bấy nhiêu, hèn nhát, khinh nhờn thần linh, vật tế khiến thần linh nổi giận...
Vu Cẩn bị lao ném trúng, kêu la ầm ĩ, Vệ Thời 16 tuổi biến sắc, định xông lên bảo vệ cậu. Giữa cơn mưa vũ khí, Vu Cẩn cố gắng giương súng, nhắm vào Tỉnh Nghi.
Đồ lừa đảo!
Cuối cùng tất cả manh mối cũng được kết nối.
– Không có cảnh báo lập nhóm trái phép là vì ngay từ đầu Tỉnh Nghi đã đổ thuốc nhuộm hiến tế lên người Vu Cẩn.
– Lời khuyên của Tả Bạc Đường là để dụ Vu Cẩn làm ngược lại, leo lên kim tự tháp tự chui đầu vào lưới.
– Theo cách nghĩ này, tiếng hét đầu tiên khi vào phó bản rất có thể cũng là của tuyển thủ bị Tỉnh Nghi lừa.
Trong kế hoạch của Tỉnh Nghi, Vu Cẩn chính là vật tế cuối cùng để thúc đẩy thần Mặt Trời chuyển động. Dưới tế đàn, Tả Bạc Đường ra hiệu xin lỗi với Vu Cẩn, vẻ mặt ôn hòa.
Minh Nghiêu cười lớn: "Bảo cậu lừa tôi trên kim tự tháp cơ mà! Ha ha ha ha, gậy ông đập lưng ông! Phó bản Maya sẽ không loại người, cùng lắm là ném cậu ra khỏi phó bản – nhưng mà, lạc đà của cậu giờ là của tôi rồi!"
Trên kim tự tháp, Vu Cẩn bị 6 thầy tế giữ chặt trên tế đàn, mũi dao sắp đâm xuống!
Tả Bạc Đường đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Minh Nghiêu nhanh tay bế chú lạc đà non của Vu Cẩn lên, chạy theo đội trưởng, vừa chạy vừa v**t v* bộ lông: "Mềm mại! Xù xù! Lạc đà của cậu, à không, của tôi! Tiểu Vu thua rồi! Lạc đà đổi chủ!"
Lúc này Vu Cẩn chỉ muốn lột da, đè Minh Nghiêu ra nhổ lông. Nhưng 6 thầy tế Maya lực lưỡng ghì chặt cậu, mũi dao chỉ cách ngực chưa đầy một tấc, lời chú nguyện dâng lên thần linh vang lên...
Vu Cẩn gào lên: "26, 27..."
Mũi dao tiếp tục tiến gần, cơ quan tế đàn chuẩn bị bắn Vu Cẩn ra khỏi phó bản.
Vu Cẩn tuyệt vọng: "28, 29..."
Minh Nghiêu khó hiểu: "Cậu ấy đang đếm gì thế? Tiểu Vu bị choáng à?"
Tả Bạc Đường nhíu mày, chỉ nghe thấy Vu Cẩn đột nhiên hét lên: "30!"
Bên cạnh tế đàn. Hơn mười thầy tế đang giữ Vệ Thời ngã lăn ra đất. Người đàn ông bước lên tế đàn nhuốm đầy máu, tiến về phía Vu Cẩn. Như thiên thần giáng thế.