- Trang chủ
- Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
- Chương 129: Cuộc chiến bảy năm
Chương 129: Cuộc chiến bảy năm
Truyện: Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
Tác giả: Yến Bạch Bạch
- Chương 1: Sắc đẹp chết người
- Chương 2: Vòng loại
- Chương 3: Lão đại
- Chương 4: Tiêu diệt
- Chương 5: Thăng cấp
- Chương 6: Không hộ khẩu
- Chương 7: Súng máy hạng nặng
- Chương 8: Đấu bán kết
- Chương 9: Lên sân khấu
- Chương 10: Chấm điểm
- Chương 11: Tháp Bắc
- Chương 12: Ở nhờ
- Chương 13: Quảng cáo
- Chương 14: Làm thị thực
- Chương 15: Ống kính
- Chương 16: Vòng loại
- Chương 17: Quy tắc
- Chương 18: Không tệ
- Chương 19: Bắt đầu thi đấu
- Chương 20: Nhiệt độ cao
- Chương 21: Đồng đội
- Chương 22: Giữ cấp
- Chương 23: Kỳ nghỉ
- Chương 24: Mặt nạ bạc
- Chương 25: Vương
- Chương 26: Súng
- Chương 27: Vòng đu quay
- Chương 28: Đã thăng cấp
- Chương 29: Đánh giá xác định vị trí
- Chương 30: Không dễ đối phó
- Chương 31: Vị trí phụ trợ
- Chương 32: Công nghệ Elravie
- Chương 33: Vòng loại thứ hai
- Chương 34: Bươm bướm
- Chương 35: Ánh sáng
- Chương 36: Bản đồ
- Chương 37: Thỏ con ngốc nghếch
- Chương 38: Suy luận
- Chương 39: Đánh cờ
- Chương 40: Thăng cấp
- Chương 41: Gương mặt đại diện
- Chương 42: Bài hát chủ đề
- Chương 43: Tiết mục tập thể
- Chương 44: Tháp Bắc
- Chương 45: Đặc huấn
- Chương 46: Huấn luyện viên
- Chương 47: Chiến thuật tránh né
- Chương 48: Thời kỳ không ổn định
- Chương 49: Thú dữ
- Chương 50: Thuốc an thần
- Chương 51: Giày trắng nhỏ
- Chương 52: Cảm giác với súng
- Chương 53: Kiểm tra tốt nghiệp
- Chương 54: Thi đấu ngầm
- Chương 55: Kỵ sĩ
- Chương 56: Mua mua mua
- Chương 57: Manh mối
- Chương 58: Tiên tri
- Chương 59: Vòng loại thứ 3
- Chương 60: Lá Phán xét (Judgement)
- Chương 61: Quan tài
- Chương 62: Tỉnh Nghi
- Chương 63: Lá bài Temperance (Cân bằng)
- Chương 64: Lá The Lovers
- Chương 65: Phối hợp
- Chương 66: Quốc vương
- Chương 67: Tế đàn
- Chương 68: Lá The Chariot (Chiến xa)
- Chương 69: Quyền chỉ huy
- Chương 70: Lên ngôi
- Chương 71: Thuỷ quân
- Chương 72: Bánh xe vận mệnh
- Chương 73: Giăng lưới
- Chương 74: Lông tơ
- Chương 75: Ghép đội
- Chương 76: Phỏng vấn
- Chương 77: Xoài
- Chương 78: Ký tên
- Chương 79: Nữ hoàng Đỏ
- Chương 80: Kịch bản
- Chương 81: Quay quảng cáo
- Chương 82: Dốc sức
- Chương 83: Thêm đồ ăn
- Chương 84: Quảng cáo
- Chương 85: Vòng loại thứ tư
- Chương 86: Kỷ Permi
- Chương 87: Anteosaurus
- Chương 88: Pelycosauria
- Chương 89: Kết thúc kỷ nguyên
- Chương 90: Kỷ Trias
- Chương 91: Pterosaur (Dực long)
- Chương 92: Ra khỏi thung lũng
- Chương 93: Bay
- Chương 94: Jurassic
- Chương 95: Allosaurus
- Chương 96: Quyết chiến
- Chương 97: Kỷ Phấn Trắng
- Chương 98: Trở về
- Chương 99: Cùng phòng
- Chương 100: Phong Tín Tử
- Chương 101: Trao kiếm
- Chương 102: Mưa lớn
- Chương 103: Ưng non
- Chương 104: R Code
- Chương 105: Thuần hóa
- Chương 106: Khóa cảm xúc
- Chương 107: Gắn khóa
- Chương 108: Di chứng
- Chương 109: Rời đi
- Chương 110: Tỉnh lại
- Chương 111: Lam Sắc
- Chương 112: Đừng có làm loạn
- Chương 113: Chìa khóa
- Chương 114: Quyết đấu
- Chương 115: Đấu kiếm
- Chương 116: Vòng loại thứ năm
- Chương 117: Hồn ma
- Chương 118: Người khổng lồ
- Chương 119: Quý bà
- Chương 120: Tiếng đàn
- Chương 121: Tình nhân
- Chương 122: Montespan
- Chương 123: Thánh lễ đen
- Chương 124: Vũ hội
- Chương 125: Bạn nhảy
- Chương 126: Chém anh ta
- Chương 127: Phu nhân Pompadour
- Chương 128: Trận Lobositz
- Chương 129: Cuộc chiến bảy năm
- Chương 130: Quý tộc
- Chương 131: Tranh luận
- Chương 132: Đại gia
- Chương 133: Bão tuyết
- Chương 134: Giai cấp thứ ba
- Chương 135: Trận chiến cuối cùng
- Chương 136: 32 người sống sót
- Chương 137: Tôn trọng
- Chương 138: Trường bắn
- Chương 139: Đấu súng
- Chương 140: Nhiệt độ
- Chương 141: Vỏ kiếm
- Chương 142: Ra ngoài
- Chương 143: Chương trình tạp kỹ
- Chương 144: Thành công hay thất bại
- Chương 145: Battle
- Chương 146: Livestream
- Chương 147: So đấu
- Chương 148: Phát sóng
- Chương 149: Bar ngầm
- Chương 150: Cuộc đua
- Chương 151: Người xứng đôi
- Chương 152: Lễ hội mùa thu
- Chương 153: Dừng lại
- Chương 154: Quýt
- Chương 155: Người hiến gen
- Chương 156: Bắt cóc
- Chương 157: Cảnh báo
- Chương 158: Giải cứu
- Chương 159: Báo cáo kiểm tra
- Chương 160: Ý thức
- Chương 161: Giơ bảng
- Chương 162: Lập fanclub
- Chương 163: Câu cá
- Chương 164: Diễn viên quần chúng
- Chương 165: Chòm sao Orion
- Chương 166: Tuần hoàn lặp lại
- Chương 167: Viên đạn
- Chương 168: Ghi chép lời thề
- Chương 169: Afaso
- Chương 170: Chiến thư
- Chương 171: Vòng loại thứ sáu
- Chương 172: Vòng đu quay khổng lồ
- Chương 173: Ý thức trở về
- Chương 174: Xe điện đụng
- Chương 175: Druid
- Chương 176: Dòng nước xiết
- Chương 177: Cung
- Chương 178: Phòng mộ
- Chương 179: Thuyền đến cõi âm
- Chương 180: Thuyền hải tặc
- Chương 181: Tàu lượn siêu tốc
- Chương 182: Nhà ma
- Chương 183: Huyết tế
- Chương 184: Dung hợp
- Chương 185: Tháp rơi tự do
- Chương 186: Qua màn
- Chương 187: Mệnh đề mới
- Chương 188: Quảng cáo
- Chương 189: Hoạt động
- Chương 190: Kịch bản
- Chương 191: Thay quần áo
- Chương 192: Hành tinh Cực Lạc
- Chương 193: Nhập vai vệ sĩ
- Chương 194: Tìm về nguồn cội
- Chương 195: Cúp Tinh Trần
- Chương 196: Na Diễn
- Chương 197: Tai họa thỏ
- Chương 198: Vòng loại thứ bảy
- Chương 199: Hút máu
- Chương 200: Bán hình tượng
- Chương 201: Xử quyết
- Chương 202: Diễn tập
- Chương 203: Diễn xuất
- Chương 204: Trinh thám
- Chương 205: Trò chơi Quốc vương
- Chương 206: Thu lưới
- Chương 207: Gặt hái
- Chương 208: Nữ chính
- Chương 209: Tuyên chiến
- Chương 210: Gương
- Chương 211: Vật tế
- Chương 212: Sân nhà
- Chương 213: Khiêu vũ
- Chương 214: Khoang cứu hộ
- Chương 215: Trang phục
- Chương 216: Vòng chung kết
- Chương 217: Phá gương
- Chương 218
- Chương 219: Đom đóm
- Chương 220: Tương lai đáng mong chờ
- Chương 221: Mưa lớn
- Chương 222: Nhà mới
- Chương 223: Tốt nghiệp
- Chương 224: Trò chơi sinh tồn dã ngoại
- Chương 225: Sao trời rực rỡ (Hết chính truyện)
- Chương 226: Ngoại truyện - Du lịch
- Chương 227: Ngoại truyện - Tỉnh Nghi (Phần 1)
- Chương 228: Ngoại truyện - Tỉnh Nghi (Phần 2)
- Chương 229: Ngoại truyện - Chiến đội Phù Không (Phần 1)
- Chương 230: Ngoại truyện - Chiến đội Phù Không (Phần 2)
- Chương 231: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 1)
- Chương 232: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 2)
- Chương 233: Ngoại truyện - Bạch Nguyệt Quang (Phần 3)
- Chương 234: Ngoại truyện - Bài hát cổ vũ (Phần 1)
- Chương 235: Ngoại truyện - Bài hát cổ vũ (Phần 2)
- Chương 236: Ngoại truyện - Thiệu Du
- Chương 237: Ngoại truyện - Công khai
- Chương 238: Ngoại truyện - Không gian song song (Hoàn thành)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Edit + Beta: Hiron
Chiến trường cổ Lobositz.
Gió lạnh thấu xương, Lam im lặng. Tá Y như bị đóng băng, hung dữ nhìn Vu Cẩn. Thiếu niên kéo tên hồ ly tinh với vẻ mặt thành khẩn. Thiếu niên bảo vệ tên hồ ly tinh với khuôn mặt đỏ ửng.
Thiếu niên vội vàng giải thích, luôn miệng nói là mình câu dẫn hồ ly tinh, chỉ thiếu điều viết lên trán sáu chữ to "Tôi nhận lỗi, tôi vinh quang".
Ai mà tin nổi?!
Đầu óc Tá Y hỗn loạn, theo bản năng mở chốt súng, lên đạn, bóp cò, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Vệ Thời –
Đội trưởng Bạch Nguyệt Quang mặt mày lạnh lùng.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh hai tuần trước, lúc các tuyển thủ đổi phòng ngủ. Vệ Thời mặc lễ phục đuôi cá hở lưng, tạo dáng quyến rũ, nửa đêm gõ cửa phòng Tiểu Vu, cướp đi chiếc gối bảo vệ sức khỏe 600 điểm tín dụng mà thư ký Khúc đặc biệt mua cho cậu!
Tên khốn nạn này dám dụ dỗ Tiểu Vu ngay trước mắt mình! b**n th**! Tiểu Vu mới 9 tuổi – à không, 19 tuổi!
Chỉ cần loại Vệ Thời, Tiểu Vu nhất định vẫn còn cứu được! Cạch, súng lên nòng.
Tá Y nghiến răng nghiến lợi với Vệ Thời: "Rút súng ra."
"Đội trưởng!" Vu Cẩn mở to mắt, hoảng hốt chạy đến ngăn cản. Văn Lân ôn tồn khuyên nhủ, Vệ Thời mặt không cảm xúc rút súng trường ra, ngay trước khi Tá Y bóp cò, anh hất văng họng súng. Súng trường bắn về phía bờ sông.
Đồng hồ của hai người đồng thời kêu lên, cảnh cáo sử dụng vũ khí trái phép trong phó bản. Súng của Tá Y bị hất văng, anh rút lưỡi lê ra với vẻ mặt vô cảm. Vệ Thời nhướng mày, ném súng trường xuống để công bằng.
Vu Cẩn nhảy vào giữa: "Đội trưởng ơi đội trưởng ơi!! –"
Tá Y nhanh tay lôi Vu Cẩn ra, hai thanh lưỡi lê va vào nhau tóe lửa trong không khí ẩm ướt. Vệ Thời ôm Vu Cẩn đang ngơ ngác vào lòng, không hề nương tay chém đao xuống .
Tá Y khựng lại.
Cơn giận từ tay bắn tỉa này bùng lên, Vu Cẩn vội vàng chạy ra: "Đừng mà! Anh Vệ ơi anh Vệ ơi –" Không biết hành động nào đã kích hoạt hệ thống phán định, đồng hồ của Vu Cẩn kêu inh ỏi.
Hai thanh lưỡi lê lại va vào nhau.
Tiếng "tích tắc" vang lên không ngừng trong phó bản, các tuyển thủ nữ đang nghỉ ngơi, dặm thêm trang điểm ở phía xa sợ hãi đứng dậy, bàn tán xôn xao: "Họ đang đánh nhau à? Hay là mình cũng làm màu một chút, kẻo bị khán giả chê là nhạt nhẽo..."
Camera cuối cùng cũng chậm chạp bay về. Tim Vu Cẩn đập thình thịch, chỉ thấy anh của cậu hung hăng áp chế Tá Y, kề đao vào cổ anh, rồi nói –
"Crowson, phòng tập bắn tỉa, tới quyết đấu."
Ngay khi camera hạ xuống, hai người đã tách ra.
Lối ra phó bản hiện lên trong ánh sáng lờ mờ. Vệ Thời xoay người, cất đao, các tuyển thủ lần lượt ra khỏi phó bản. Tá Y mặt mày u ám, đi đến bên cạnh Văn Lân, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng. Vu Cẩn nhân lúc camera không chú ý, xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã, nói bằng khẩu hình với đội trưởng "Em xin lỗi".
"Giờ mà đánh nhau cho khán giả xem à?" Văn Lân hỏi: "Cản trở tình yêu của đồng đội, hửm?"
Tá Y quay đầu lại với vẻ mặt "Đừng chọc tôi, muốn đánh nhau à".
Tá Y hung dữ nói: "Đưa súng cho tôi."
Văn Lân đưa lá cờ xanh nhỏ chỉ huy cho Tá Y: "Cầm lấy."
Lối ra dốc xuống, vài phút sau, hai đội, bốn nhóm tuyển thủ lại trở về phòng khách của phu nhân Pompadour. Sở Sở nhân lúc cốt truyện chưa bắt đầu, làm một "lễ tang" ngắn gọn cho chiếc váy, Vera vểnh tai hóng hớt, chỉ nghe loáng thoáng Vệ Thời nói "
Để anh lo
" rồi thôi. Hoa hồng trắng đảo mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Vu Cẩn...
Cửa phòng khách kẽo kẹt mở ra.
Phu nhân Pompadour như làn gió nhẹ thoang thoảng mùi hoa, bước đi duyên dáng, người đưa tin đến từ Phổ mặt mày cau có đi theo sau: "Phu nhân thực sự không muốn thay đổi quyết định sao?"
Phu nhân Pompadour mỉm cười.
Người đưa tin thở dài, cuối cùng lạnh lùng nói: "Bà không chỉ là kẻ thù của Phổ, mà còn đẩy nước Pháp vào vực sâu."
Pompadour lắc đầu: "Ngài nhầm rồi, tôi chỉ đang bảo vệ vinh quang của nước Pháp."
Cánh cửa dát vàng bị đóng sầm lại, người đưa tin tức giận bỏ đi. Phu nhân Pompadour nhìn theo anh ta, rồi nhìn các tuyển thủ. Cuối cùng, bà nhìn Vu Cẩn, ra hiệu.
Hai thị nữ đồng thanh đáp lại, rút tấm thẻ bài dưới lọ hoa, đưa cho Vu Cẩn. Khi quay lưng đi, họ khẽ thì thầm: "Cô gái này mặc đồ nam cũng dễ thương thật đấy!", "Cái gì, tôi lại thấy là một quý ông có sở thích đặc biệt!"
Vu Cẩn – người được chọn là MVP: "..."
Phu nhân Pompadour dịu dàng nói: "Tấm thẻ này là quà của tôi, tất nhiên, dù là đội thua cuộc cũng đáng được khen ngợi."
Thị nữ đưa một tấm da dê được gói cẩn thận cho Văn Lân – người chỉ huy của Phổ.
"Vẫn còn vài người khác trong cung đang đợi các vị khách quý, các ngài có thể thử vận may, danh sách của họ coi như là quà tặng kèm."
Mắt Văn Lân sáng lên, mừng rỡ. Vu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cậu không hề muốn đội trưởng và Văn Lân bị loại ở vòng hai.
Các tuyển thủ thu thập được nhiều thẻ bài ở vòng đầu tiên sẽ rời khỏi sàn nhảy trước, cũng có khả năng gặp nhau trong các phó bản cấp cao. May mà đội thắng sẽ trực tiếp nhận được thẻ bài, còn đội thua vẫn có cơ hội thử ở các phó bản khác.
Tá Y nhìn Vu Cẩn thật sâu, rồi rời đi cùng đội.
Trong phòng khách rộng rãi, lửa tí tách trong lò sưởi, phu nhân Pompadour tự tay pha trà cho đội chiến thắng. Vu Cẩn vẫn đang cúi đầu mân mê mặt thẻ bài. Bức chân dung của phu nhân được vẽ giữa tấm thẻ màu tím, nhưng không có ngày sinh, ngày mất. Đây là thẻ tím "chưa hoàn thành nhiệm vụ".
Lật mặt sau có một dòng chữ nhỏ –
"Chấp nhận quà tặng, kế thừa ý chí."
Vu Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt phu nhân Pompadour.
Người phụ nữ này khẽ nhếch môi, nói ra nửa nhiệm vụ còn lại của tấm thẻ: "Hai tiếng nữa, trước khi hội nghị kết thúc. Tôi muốn nhà vua tự tay phê chuẩn lệnh tấn công Phổ."
Phu nhân Pompadour chậm rãi nói: "Vinh quang của nước Pháp sẽ tỏa sáng rực rỡ trong tay ngài ấy."
Mười lăm phút sau.
Cửa phòng khách lại mở ra, Sở Sở lải nhải không ngừng: "Bây giờ chúng ta làm gì? Đi tìm nhà vua à? Sao lại phải đánh Phổ chứ, a a a đau đầu quá!"
Vu Cẩn nhìn quanh hành lang, quả nhiên đội trưởng đã biến mất. Cậu buộc mình phải tập trung vào phó bản.
"Đến thư viện?" Vu Cẩn đề nghị: "Tìm hiểu về phu nhân Pompadour – với thân phận hiện tại, chúng ta không thể nào gặp được nhà vua."
Hành lang cung điện Versailles. Vô số quý bà, quý ông và người hầu vội vã đi lại, tiếng cười nói rộn ràng. Nước trong đài phun nước róc rách, phòng họp của nhà vua được canh gác nghiêm ngặt, lính canh chặn tất cả các tuyển thủ muốn xâm nhập.
Con số trên đồng hồ giảm xuống còn 206. Sở Sở giật mình.
"Vì súng." Vera nói. Thời Louis XV, súng trường đã là trang bị tiêu chuẩn của quân đội, vũ khí nóng dễ dàng loại bỏ tuyển thủ hơn vũ khí lạnh.
Lúc này, không chỉ nhóm Vu Cẩn, mà còn có rất nhiều tuyển thủ khác cũng mang theo súng. Bên cạnh sân đá cẩm thạch, những khoang cứu hộ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mọi người nhanh chóng đi qua hành lang, trong thư viện chỉ có một hai đội đang tìm kiếm.
"Phu nhân Pompadour... Jeanne..." Vu Cẩn nheo mắt, Vệ Thời lập tức rút một cuốn "Phu nhân Hầu tước" đưa cho cậu.
Thiếu niên vội vàng cảm ơn, nhanh chóng lật giở, Vera và Sở Sở ghé sát vào hai bên.
"Bà ta biết cách lấy lòng nhà vua, Louis XV vốn chán ghét mọi thứ, nhưng nhanh chóng bị bà ta mê hoặc, vì bà ta mà tìm lại niềm vui. Phu nhân hầu tước Pompadour rất hiểu nhà vua muốn gì –"
Vu Cẩn lật sang trang sau.
"– Louis XV, cả đời sống dưới cái bóng của ông cố Louis XIV."
"??" Sở Sở ngơ ngác: "Rốt cuộc nhà vua muốn gì?"
"Vinh quang, tình yêu, danh tiếng, mở rộng lãnh thổ." Vu Cẩn giải thích: "Louis XIV có tất cả, Louis XV đều khao khát. Là người kế vị của Vua Mặt Trời, dù ông ta làm gì cũng sẽ bị so sánh với vị vua cũ."
"Phu nhân Pompadour hiểu rõ điều này, nên bà ta là người kiên quyết ủng hộ việc tấn công Phổ. Thứ bà ta dùng để củng cố sự sủng ái không phải là nhan sắc, lời nói, mà là ủng hộ lý tưởng của nhà vua vô điều kiện."
Vu Cẩn nhanh chóng gập sách lại, tìm kiếm phòng họp trên bản đồ.
"Nước Pháp dưới thời Louis XV không thích hợp để gây chiến," Vu Cẩn phổ cập kiến thức cho đồng đội: "Chiến tranh bảy năm bắt đầu từ trận Lobositz, vốn là cuộc chiến giữa Phổ và Áo. Áo đã cầu cứu Pháp – Louis XV có đủ lý do để từ chối, nhưng tham vọng đã khiến ông ta do dự."
"Ông ta muốn nước Pháp trở lại vị trí bá chủ châu Âu. Giống như những gì Vua Mặt Trời đã làm – tìm thấy rồi, hội nghị ở tòa nhà phía Bắc!"
Vera mở cửa, Vu Cẩn cảm ơn, rồi đi theo đồng đội ra ngoài: "Hầu hết quý tộc ở Versailles đều phản đối chiến tranh, Louis XV muốn gây chiến, cần có người làm mũi nhọn cho ông ta. Phu nhân Pompadour chính là mũi nhọn đó, bà ta nắm bắt cơ hội, từ tình nhân trở thành đồng minh chính trị của nhà vua."
"Thủ đoạn chính trị của bà ta quá cao tay, không chỉ không ai ở Versailles địch lại được, mà ngay cả vua Phổ Friedrich cũng phải e sợ."
Sở Sở há hốc mồm: "Vậy... cuối cùng có gây chiến không?"
Vera gật đầu thay Vu Cẩn.
Sở Sở tò mò: "Thắng không?"
Vera nhún vai: "Chiến tranh bảy năm, Pháp là nước thua thiệt nhiều nhất. Nếu không phải vì lời đề nghị của phu nhân Pompadour, thì tiếng Pháp đã đứng trên tiếng Anh rồi."
"Đến rồi." Vu Cẩn đẩy cửa.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên. Phòng họp sáng trưng, được ngăn cách sau vũ hội. Sáu chiếc ghế được đặt ngay ngắn, ở giữa là một chiếc ngai vàng cao chót vót.
Vương quyền cao hơn nội các, vương quyền cao hơn tất cả.
"Louis XV tiếp thu kiến nghị của nội các, nhưng nhà vua mới là người có quyền quyết định." Vu Cẩn dựa vào cửa sổ pha lê, nói nhỏ: "Sau một sự kiện, vị vua tiền nhiệm đã noi theo Vua Mặt Trời tự phong mình làm thủ tướng, cho dù ông ta không có năng lực làm thủ tướng."
Sáu chiếc ghế phía sau lần lượt thông đến sáu lối vào bị khóa của phòng họp.
"6 ghế, 6 phiếu." Vệ Thời nói.
Vu Cẩn gật đầu: "Muốn nhà vua ký lệnh khai chiến, chúng ta phải cướp được ít nhất một nửa số ghế, tốt nhất là 4 ghế."
Vệ Thời cúi đầu nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng nữa."
Sở Sở đột nhiên phản ứng lại: "Chúng ta muốn gây chiến sao? Khoan đã, chẳng phải trận này không nên đánh à –"
Vera an ủi: "Chúng ta chỉ làm nhiệm vụ thôi. Nhớ kỹ, trong trận đấu này, chúng ta không phải người tham gia lịch sử, mà là người chứng kiến."
Vu Cẩn gật đầu. Cậu bò trên bệ cửa sổ, nghĩ đến đội trưởng, không biết anh ấy có còn giận không, có tìm được phó bản không, có tìm được súng không, có bị đói, bị lạnh không...
Vệ Thời kéo Vu Cẩn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao lại dính lên đó?"
Vu Cẩn: "!!!" Cậu hắng giọng, nghiêm túc nói: "Trước khi các tuyển thủ khác đến, chúng ta mai phục hai cửa."
Vera ngạc nhiên: "Không phải cướp bốn cửa à?"
Vu Cẩn sờ bệ cửa sổ: "Tìm hai cái tủ lớn, chặn cửa sổ lại. Đừng để ai nhìn thấy. 4 cửa chúng ta không giữ được, cứ cướp trước hai cái đã!"
––––––––––
Cách đó vài trăm mét, tầng 3 cung điện Versailles.
Tá Y – người bị Vu Cẩn liên lụy – hắt hơi một cái, vẻ mặt buồn bực, trên tay là tấm thẻ xanh vừa cướp được, một nam tước không có địa vị cao.
Văn Lân: "Tức giận à?"
Tá Y không nói gì, nhìn danh sách quý tộc.
Văn Lân: "Không muốn nói chuyện à?"
Tá Y lại đọc từ đầu đến cuối một lần nữa.
Văn Lân: "Ơ, không tức à?"
Tá Y đột nhiên đập mạnh danh sách xuống bàn.
Cô gái đồng đội đang vừa ăn cơm vừa đọc "Khảo cứu về chiến tranh bảy năm Anh–Pháp" giật mình.
Tá Y đưa tay ra hiệu muốn xem sách. Đồng đội đưa cuốn sách dính đầy dầu mỡ.
"Những người này, này, và cả những người này nữa." Tá Y khoanh gần như tất cả quý tộc trên danh sách: "Đều là kẻ thù của Pompadour."
Văn Lân gật đầu, rồi đột nhiên nói: "Chẳng lẽ anh muốn –"
Tá Y gõ ngón tay lên danh sách: "Tiểu Vu và Vệ Thời chỉ có một thẻ bài, đang ở trong tay Tiểu Vu. Nếu họ không lấy được thẻ bài quý tộc thứ hai, thì chỉ có một đội được thăng cấp."
Ánh mắt Tá Y lạnh lùng: "Tôi muốn xem Vệ Thời có cướp thẻ bài của Tiểu Vu không."
"Nếu anh ta dám," Tá Y v**t v* khẩu súng: "Tôi sẽ tìm cách xử lý anh ta."
Sau đó Tiểu Vu sẽ nhận ra bộ mặt thật của tên trai đểu đó, quay về với đại gia đình Bạch Nguyệt Quang ấm áp!
"Nếu anh ta không dám, vậy thì đợi bị loại, dọn ra khỏi phòng 701!"