Nhìn ánh mắt khiêu khích của Lệ Noãn Noãn, trong lòng Tô Tuân Nặc bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành…
Một tiếng sau, Tô Tuân Nặc bị ép vào phòng tạo mẫu, thay hết bộ này đến bộ khác những trang phục đáng xấu hổ, bị cưỡng ép chụp vô số ảnh riêng tư.
Lệ Noãn Noãn cười đầy ẩn ý:
“Tô Tuân Nặc, mấy tấm này là tôi đặc biệt chuẩn bị cho buổi đấu giá của cô đó.”
“Nhưng yên tâm, anh tôi đã dặn rồi, những tấm ảnh này sẽ không dễ bị rò rỉ đâu…”
Tô Tuân Nặc không nói gì.
Giờ đây với cô, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa.
Dù sao thì cô cũng sắp rời đi rồi…
Chỉ là điều mà Tô Tuân Nặc không ngờ tới là—sáng sớm hôm sau, thứ được tung ra đầu tiên không phải ảnh của cô…
Mà là hàng loạt ảnh riêng tư của Lệ Noãn Noãn!
Tô Tuân Nặc mới chỉ liếc qua một chút, mấy tấm ảnh đó đã bị gỡ xuống toàn bộ khỏi mạng.
Ngay giây sau, cửa phòng của cô bị đá tung một cách dữ dội, Lệ Từ Đình giận dữ xông vào, bóp mạnh cổ cô.
“Tô Tuân Nặc! Lá gan cô càng lúc càng lớn rồi đấy!”
“Những bức ảnh đó là tôi ra lệnh chụp, vậy mà cô dám trả đũa lên đầu Noãn Noãn—cô nghĩ tôi không dám động vào cô sao?!”
Đôi mắt Lệ Từ Đình rực lên giận dữ, nghiến răng ken két:
“Cô có biết không, vì mấy tấm ảnh đó mà Noãn Noãn đòi tự sát rồi đấy?!”
“Cô càng lúc càng không biết nghe lời…”
Lệ Từ Đình buông tay, ném Tô Tuân Nặc đã gần như nghẹt thở lên giường, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Vừa đẩy cửa ra, anh lập tức ra lệnh cho trợ lý:
“Đăng ảnh của Tô Tuân Nặc lên, đè nhiệt độ vụ ảnh của Noãn Noãn xuống.”
“Nhân tiện tung luôn tin buổi đấu giá, tạo độ bàn tán. Dù dùng cách gì cũng được, trong vòng một tiếng, tôi không muốn thấy bất kỳ ai còn nhắc đến Noãn Noãn nữa!”
Trợ lý hạ thấp giọng:
“Nhưng mà Lệ tổng, nếu buổi đấu giá gây chú ý quá lớn… lỡ như thật sự có người muốn mua cô Tô thì sao…”
“Không thể.” Lệ Từ Đình đáp dứt khoát,
“Làm gì có kẻ ngốc nào chịu bỏ ra cả trăm tỷ để mua một con chó chứ?”
8
Ngày diễn ra buổi đấu giá.
Tô Tuân Nặc mặc lên người chiếc váy dài màu trắng mà Lệ Từ Đình chuẩn bị cho cô.
Còn Lệ Noãn Noãn thì khoác trên người một chiếc váy cưới nhẹ nhàng—chính là chiếc váy mà năm xưa, trong lễ đính hôn với Lệ Từ Đình, Tô Tuân Nặc từng mặc.
Tô Tuân Nặc nhìn chằm chằm rất lâu, lâu đến mức Lệ Noãn Noãn cũng không nhịn được bật cười mỉa mai:
“Thấy quen không?”
“Chiếc váy này là anh trai đưa cho tôi mặc đó.”
“Bao năm qua, anh ấy vẫn chưa từng quên—ba đã chọn đúng cái ngày hai người đính hôn, nhảy lầu từ tầng thượng xuống…”
Lệ Noãn Noãn vén nhẹ vạt váy, từng chữ từng chữ nhấn mạnh:
“Nhìn này, chỗ này vẫn còn vết máu không tẩy sạch được đây.”
Tô Tuân Nặc cụp mắt, im lặng không nói gì.
Thì ra, trong mắt Lệ Từ Đình, chiếc váy này là để ghi nhớ mối hận thù.
Còn với cô, đó lại từng là một ký ức hạnh phúc.
Chiếc váy ấy là do bà nội để lại cho cô, chính tay bà may từng đường kim mũi chỉ, và từng dặn rằng: “Hãy giữ để mặc vào ngày con kết hôn với người con yêu nhất cuộc đời.”
Cô đã mặc nó rồi.
Nhưng giờ đây, người ấy… đã chẳng còn là người cô yêu nhất đời nữa…
Tô Tuân Nặc bị dán lên người nhãn mác của “hàng đấu giá”.
Cô bị đẩy vào một chiếc lồng sắt, dưới ánh đèn chiếu sáng chói lọi, bị đưa đến giữa sàn đấu giá trong sự nhục nhã tột cùng.
Vô số ánh mắt đầy tà ý đổ dồn về phía cô.
“Đó chính là con chó mà Lệ tổng nuôi à?”
“Công nhận đẹp thật, dáng người cũng ngon… chỉ tiếc là chắc bị chơi đến nát rồi nhỉ!”
“Không biết giá khởi điểm là bao nhiêu? Nếu chỉ vài trăm nghìn thì mua về chơi cũng được, đến lúc đó cho cả hội xài chung!”
Cả hội trường bật cười ầm ĩ.
Trong lòng Tô Tuân Nặc chỉ còn lại sự nhục nhã không gì sánh được.
Tấm màn sân khấu được kéo lên, Lệ Từ Đình ngồi ở hàng ghế đầu, lười biếng nâng tay lên.
Người điều khiển lập tức giơ bảng:
“Giá khởi điểm: một trăm tỷ—”
Cả hội trường lập tức xôn xao.
Gần như tất cả đều đứng bật dậy, ồn ào náo động.
“Một trăm tỷ? Điên rồi à?! Ai ngu mà bỏ một trăm tỷ ra mua một con chó bị chơi nát về để chơi tiếp?!”
“Lệ tổng, thế này không phải anh đang cố tình không muốn bán sao? Giá này thật quá lố rồi!”
Ánh mắt Lệ Từ Đình thoáng hiện ý cười giễu cợt: