“Đúng rồi cô, hoặc là có người cô từng thích không?”
Tô Tuân Nặc bất lực lên tiếng:
“Các em tám chuyện vừa thôi! Mau ép chân đi!”
Cô vừa quay người, định đi giúp học viên khác ép chân thì bỗng dưng xung quanh trở nên náo loạn.
Gần như tất cả các cô gái đều nhìn về phía cửa.
“Kìa, là anh đẹp trai như ngôi sao đó kìa!”
“Thật sự có người anh ấy tìm ở đây hả?”
“Anh ấy còn cầm hoa, còn có cả nhẫn nữa, chẳng lẽ định cầu hôn? Trời ơi, ai mà may mắn vậy chứ?”
Sắc mặt Tô Tuân Nặc trầm xuống, cô xoay người lại:
“Vị tiên sinh này, xin đừng làm gián đoạn quá trình giảng dạy của chúng tôi——”
Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, đỉnh đầu cô như bị sét đánh, vẻ mặt bàng hoàng lùi về sau một bước.
Lệ Từ Đình, người lâu ngày không gặp, đang đứng ở cửa ôm bó hoa hồng, lại bất ngờ quỳ một chân xuống.
Hắn giơ chiếc nhẫn lên, ánh mắt chan chứa chân thành: “Gả cho anh đi, Tô Tuân Nặc.”
17
Giấc mơ này, Tô Tuân Nặc không biết bản thân đã mơ thấy bao nhiêu lần.
Trong mơ, Lệ Từ Đình cầu hôn cô ở đủ mọi nơi — thảo nguyên, sa mạc, bờ biển… Đó từng là những ảo tưởng đẹp đẽ nhất thời thiếu nữ của cô.
Thế nhưng khi giấc mơ ấy thực sự trở thành hiện thực, cô lại chẳng cảm thấy hạnh phúc chút nào.
Ngược lại, chỉ thấy sợ hãi.
Tiếng hò reo của học viên vang lên bốn phía, Tô Tuân Nặc lúng túng đứng giữa đám đông, nghe mọi người đồng thanh hô “Gả cho anh ấy đi”, đột nhiên cảm thấy dũng khí mà mình vất vả gầy dựng suốt thời gian qua để đối mặt với tương lai, lại lần nữa sụp đổ tan tành.
Tô Tuân Nặc gần như không đứng vững được.
May mà Lưu Điềm Điềm bất ngờ xuất hiện giải vây:
“Đang trong giờ học mà náo loạn cái gì? Mau quay về ép chân đi!”
“Còn vị tiên sinh này, anh đang làm ảnh hưởng đến việc giảng dạy của chúng tôi, xin mời ra ngoài.”
Lưu Điềm Điềm chặn lại ánh mắt nóng rực của Lệ Từ Đình.
Cảm giác như bị nhấn chìm không ngừng trong lòng Tô Tuân Nặc cuối cùng cũng được dịu lại đôi chút.
Cô như chạy trốn vào phòng nghỉ, rồi không bước ra thêm lần nào nữa.
Thậm chí đã hơn một tiếng sau giờ tan lớp, cả người Tô Tuân Nặc vẫn cứng đờ, không dám động đậy.
Cho đến khi giọng nói của Thẩm Thần Chi vang lên:
“Tiểu Nặc, em ở đây à?”
Tô Tuân Nặc giật mình tỉnh lại.
Cô co mình trong góc, hai tay ôm chặt lấy thân thể, là một tư thế đầy bất an.
Khi tay của Thẩm Thần Chi đặt lên mu bàn tay cô, Tô Tuân Nặc khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt cô đỏ ngầu những tơ máu.
“Tiểu… Tiểu thúc…” – Tô Tuân Nặc khản giọng, vẫn gọi bằng danh xưng cũ.
“Không sao rồi.” – Thẩm Thần Chi nắm lấy tay cô, vừa kiềm chế vừa đau lòng nói –
“Có anh ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt hay tổn thương em nữa.”
Tựa như con thuyền lẻ loi cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, Tô Tuân Nặc nhào vào lòng Thẩm Thần Chi, cuối cùng cũng òa lên khóc nức nở.
Tất cả những tủi thân, sợ hãi, căng thẳng, hoảng loạn…
Tất cả cảm xúc tồi tệ dường như trong khoảnh khắc ấy đều được giải tỏa và phóng thích hoàn toàn.
Mà trong vòng tay của Thẩm Thần Chi, Tô Tuân Nặc tìm lại được cảm giác an toàn đã mất từ lâu.
Nửa tiếng sau, Tô Tuân Nặc được Thẩm Thần Chi bế ra khỏi phòng nghỉ.
Chân cô mềm nhũn, thực sự không đi nổi, lại có phần ngượng ngùng, chỉ biết vùi chặt đầu vào lòng Thẩm Thần Chi.
Dù là vậy, khi Lưu Điềm Điềm nhìn thấy hai người họ, vẫn không kìm được mà trêu chọc:
“Tôi biết ngay mà, anh Thần Chi nhất định sẽ dỗ được chị thôi.”
Tô Tuân Nặc càng thêm xấu hổ: “Tôi…”
“Thôi, không cần giải thích.” – Lưu Điềm Điềm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ – “Vẫn còn một người đang đợi ngoài kia, hay là đợi anh ta đi rồi hẵng ra?”
Lông mày Thẩm Thần Chi nhíu chặt: “Tiểu Nặc, em đợi một lát, anh ra đuổi anh ta đi…”
“Cùng nhau đi.” – Tô Tuân Nặc ngắt lời anh, lấy hết can đảm nói – “Em đi cùng anh.”
Thẩm Thần Chi nhìn cô đầy lo lắng: “Nhưng mà em…”
“Tiểu thúc, em trưởng thành rồi.” – Tô Tuân Nặc khẽ nói – “Em không thể cả đời trốn dưới cánh bảo vệ của anh, anh là chỗ dựa của em, nhưng không phải là mũi tên vĩnh viễn đứng ra tiền tuyến thay em chiến đấu.”
Tô Tuân Nặc hít sâu một hơi, nắm chặt tay anh: “Anh đi với em nhé, được không?”