Khuôn mặt sa sầm lại, nhưng thứ anh nhận được chỉ là thông báo: thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Cơn giận của anh lập tức bùng nổ.
Lệ Noãn Noãn che miệng thốt lên:
“Anh ơi! Mấy năm nay Tô Tuân Nặc chưa từng tắt máy, hôm nay sao lại…”
“Có phải… cô ta bỏ trốn rồi không?!”
Lời của Lệ Noãn Noãn khiến tim Lệ Từ Đình nặng trĩu.
Một dự cảm bất an lập tức dâng lên.
Anh càng lúc càng cáu, đứng dậy đi quanh phòng bệnh:
“Không thể nào.” Lệ Từ Đình lắc đầu, “Em gái cô ta vẫn đang nằm ở phòng 1508… Cô ta không thể bỏ mặc mà đi.”
Lệ Noãn Noãn hạ giọng:
“Người nhà họ Tô thì có chuyện gì mà không làm được? Năm xưa ba mẹ em cũng vì quá tin nhà họ Tô, mới chết thảm cả hai đấy thôi…”
Nghe vậy, Lệ Từ Đình lập tức đứng bật dậy, siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Thái dương anh giật mạnh, gân xanh nổi rõ:
“Chạy? Cô ta có thể chạy đi đâu được chứ?!”
“Biết đâu… buổi đấu giá tối qua, cô ta lại có chỗ dựa mới thì sao…”
“Không đời nào!” Lệ Từ Đình cười gằn, giọng đầy tức giận:
“Một trăm tỷ—ai chịu bỏ ra vì cô ta chứ?”
“Cả cái Bắc Kinh rộng lớn này, người có thể bỏ ra một trăm tỷ, ngoài tôi—không có ai khác!”
Anh đứng thẳng, bóng dáng cao lớn đầy sắc bén, đôi mắt sắc như chim ưng bất chợt nhìn thẳng:
“Tôi phải đến phòng 1508 xem.”
Trong lúc đi thang máy, Lệ Từ Đình lại gửi thêm một tin nhắn cho Tô Tuân Nặc:
【Cho cô nửa tiếng, phải xuất hiện trước mặt tôi.】
【Nếu không, tôi không chắc em gái cô còn được tiếp tục dùng loại thuốc đặc hiệu đó hay không.】
Lệ Từ Đình đưa tay, đẩy cửa phòng bệnh 1508 ra.
Bên trong phòng trống trơn, chỉ có một y tá đang gấp chăn ga giường bệnh.
Toàn thân Lệ Từ Đình khựng lại, một cơn chấn động chưa từng có trào dâng trong lòng:
“Người nằm ở đây đâu rồi?”
Y tá có chút ngạc nhiên:
“Anh nói cô Tô sao? Cô ấy đã qua đời rồi.”
10
“Ầm”—một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Lệ Từ Đình, như có quả bom vừa phát nổ, nhấn chìm hoàn toàn lý trí của anh.
Dòng suy nghĩ như một mớ rối rắm, hỗn loạn phức tạp, khiến Lệ Từ Đình sững người đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Anh siết chặt điện thoại trong tay, im lặng mất ba phút, rồi mới tiếp tục mở miệng:
“Chết rồi? Chết khi nào? Tại sao không ai thông báo cho tôi?”
Y tá nhìn anh đầy khó hiểu:
“Xin lỗi, anh là gì của cô Tô? Cô ấy có người thân của riêng mình, tại sao chúng tôi phải báo cho anh?”
Lệ Từ Đình nghiến răng ken két:
“Tôi là anh rể cô ấy!”
“Anh rể?” Y tá ngạc nhiên, lẩm bẩm:
“Người ta nằm viện hơn ba năm rồi, cũng chưa từng thấy anh rể này đến thăm một lần nào…”
Sắc mặt Lệ Từ Đình thoắt xanh thoắt trắng, khó coi đến cực điểm.
Phòng không mở cửa sổ, không khí ngột ngạt, Lệ Từ Đình bỗng cảm thấy không thể chịu nổi, xoay người rời khỏi đó. Nhưng lại đứng ngây người rất lâu ngoài hành lang.
Đã… chết rồi ư…
Chết từ khi nào?
Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu Lệ Từ Đình, khiến tim anh nặng trĩu— Nếu em gái của Tô Tuân Nặc đã chết, vậy thì cô ấy đã không còn ràng buộc nào nữa… chẳng phải…
Sắc mặt Lệ Từ Đình bỗng trầm xuống, lập tức quay người rời khỏi bệnh viện.
Không ngờ, ngay tại sảnh lớn tầng một, Lệ Noãn Noãn bưng một bát cháo, loạng choạng chạy về phía anh.
Cô đi quá vội, không cẩn thận làm đổ bát cháo nóng lên tay và mắt cá chân, nhiệt độ bỏng rát lập tức khiến làn da cô đỏ lên từng mảng.
“Anh ơi…” Lệ Noãn Noãn ngồi phệt xuống đất, gương mặt đầy tủi thân.
“Sao em lại xuống dưới này?” Lệ Từ Đình cau mày, vội vàng giúp cô lau sạch cháo còn sót lại trên người.
“Em… em hơi đói, nghĩ chắc Tô Tuân Nặc còn phải chăm em gái, không rảnh nấu cháo kê cho em, nên em xuống tự mua chút đồ.”
Lệ Noãn Noãn nói xong, giơ lên tay còn lại, đưa ra túi bánh bao nhỏ:
“Anh nhìn nè, em còn mua cả bánh bao nhân cải cho anh nữa, em biết anh thích món này nhất mà!”
Lệ Từ Đình nhìn chằm chằm vào túi bánh bao, trong lòng thoáng qua một chút ngỡ ngàng.
Thật ra vị mà anh thích nhất—vốn không phải là cải.
Mà là thịt kho.
Chỉ là ngày xưa mẹ anh luôn cho rằng thịt kho có quá nhiều gia vị, không cho anh ăn nhiều, lâu dần, anh cũng tự nhủ bản thân thích ăn cải.
Nhưng Tô Tuân Nặc đã từng làm cho anh một bàn đầy bánh bao nhân thịt kho.
Cô nói: “Lệ Từ Đình, nếu anh thích, thì ăn một lần cho đã luôn.”