Tô Tuân Nặc sững người.
Câu nói này… đã rất nhiều năm rồi không ai nói với cô nữa…
Buồn cười thay, người cuối cùng từng nói câu này với cô, cũng chính là Thẩm Thần Chi.
Tô Tuân Nặc bước vào phòng ngủ chính, thấy trên giường có sẵn bộ đồ ngủ, là… một chiếc quần.
Cô theo phản xạ nói: “Em không mặc quần ngủ…”
Thẩm Thần Chi khựng lại: “Tại sao?”
Tô Tuân Nặc đứng đờ ra tại chỗ.
Làm sao cô có thể nói với Thẩm Thần Chi rằng, cô chỉ mặc váy là để tiện cho Lệ Từ Đình muốn làm gì với cô cũng được?
Tô Tuân Nặc nhắm mắt lại, bật ra một tiếng cười khổ: “Không sao cả, sau này em có thể mặc quần rồi.”
Thẩm Thần Chi nhìn biểu cảm của cô, trong khoảnh khắc đã hiểu ra mọi chuyện.
Sắc mặt anh lập tức lạnh đi, nhưng trong ánh mắt lại dâng lên từng đợt xót xa:
“Tiểu Nặc, từ nay về sau, em không cần phải dè dặt cẩn trọng như vậy nữa.”
“Có anh ở đây, sẽ không ai có thể làm tổn thương em lần nào nữa.”
Trong chớp mắt ấy, Tô Tuân Nặc như được trở về khoảng thời gian Thẩm Thần Chi vẫn còn ở nhà họ Tô.
Cha mẹ vẫn còn sống, cuộc sống sung túc, vô ưu vô lo.
Cứ như cả đời này đều có thể sống yên ổn như vậy…
Hai hàng nước mắt không thể kìm nén cứ thế lặng lẽ tràn ra từ khóe mắt, những ấm ức suốt ba năm qua cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Tô Tuân Nặc nhào vào lòng Thẩm Thần Chi, bật khóc nức nở.
“Tiểu Nặc, từ giờ cứ xem anh như anh trai ruột của em.”
Thẩm Thần Chi chăm chú nhìn cô: “Muốn làm gì thì cứ mạnh dạn làm, anh nhất định sẽ ủng hộ em, được không?”
Trái tim Tô Tuân Nặc chợt trùng xuống, bất ngờ nhìn anh:
“Anh… trai?”
Cô từng nghĩ rằng, việc Thẩm Thần Chi bỏ ra một trăm tỷ mua cô là vì anh giống những người đàn ông ghê tởm khác, thèm khát cơ thể cô. Bởi vì anh vốn dĩ đã từng thích cô.
Thế nhưng lúc này…
Thẩm Thần Chi khẽ cười: “Tiểu Nặc, em yên tâm, chuyện đó… cũng đã trôi qua gần mười năm rồi.”
“Anh đã sớm buông bỏ.”
Điều bất ngờ là, nghe thấy câu này, Tô Tuân Nặc không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngược lại, trong lòng lại dâng lên một nỗi hụt hẫng mơ hồ…
Cảm giác như có thứ gì đó thuộc về cô, bỗng chốc tan biến.
Tô Tuân Nặc nắm chặt tay Thẩm Thần Chi, cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười:
“Vâng, cảm ơn anh Thần Chi.”
16
Trong khoảng thời gian khá dài sau đó, Thẩm Thần Chi ngày nào cũng đi sớm về muộn, bận rộn xử lý công việc.
Thực ra, họ rất ít khi gặp nhau.
Tô Tuân Nặc không biết bản thân nên làm gì, chỉ quanh quẩn ở nhà, lúc thì xem phim, lúc lại ngẩn người.
Cô ở bên Lệ Từ Đình quá lâu, đến mức gần như đã quên mất bản thân từng là một con người sống động như thế nào…
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thần Chi không đành lòng, nhờ người mang cho cô một chiếc chìa khóa.
Theo địa chỉ mà Thẩm Thần Chi gửi đến, Tô Tuân Nặc tìm được một phòng dạy nhảy mới vừa được trang trí xong không lâu.
Một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi chạy đến hồ hởi chào đón: “Chị cuối cùng cũng đến rồi! Em chờ chị mãi đó.”
“Em tên là Lưu Điềm Điềm, là người hợp tác với chị, từ giờ phòng dạy nhảy này sẽ do hai ta cùng điều hành nhé!”
Tô Tuân Nặc chết sững: “Em nhầm người rồi, chị không…”
“Sao có thể chứ?” Lưu Điềm Điềm vui vẻ ngắt lời cô: “Chị tên là Tô Tuân Nặc, đúng không nào?”
“Em là bạn của anh Thần Chi, quen nhau nhiều năm rồi, phòng này là anh ấy đầu tư một phần, bảo là sau này giao cho chị điều hành.”
“Chị không biết nhảy sao?”
Câu nói này, thật sự đã cắm sâu vào tận đáy lòng của Tô Tuân Nặc.
Làm sao cô có thể không biết nhảy?
Trước khi nhà họ Tô xảy ra chuyện, cô vốn định sang Pháp để tiếp tục phát triển chuyên sâu về vũ đạo.
Cô từng đoạt vô số giải thưởng quốc tế, được đánh giá là “vũ công triển vọng nhất”.
Nhưng tất cả đã dừng lại từ khoảnh khắc cha cô gieo mình từ tầng thượng xuống…
Nhìn phòng dạy nhảy mới toanh trước mắt, tình yêu năm xưa trong lòng Tô Tuân Nặc dường như được đánh thức phần nào… Cô mím môi, do dự cất lời: “Vậy thì… thử xem sao?”
Lưu Điềm Điềm ôm lấy cô: “Nhất định phải thử chứ!”
Phòng dạy nhảy nhanh chóng thu nhận đủ học viên khóa đầu tiên.
Toàn là những cô bé chưa đầy 18 tuổi, khi bước đi đều ngẩng cao đầu, tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân, khiến Tô Tuân Nặc trong khoảnh khắc như tìm lại được chính tuổi trẻ của mình.
Cô cuối cùng cũng cảm thấy cuộc sống tương lai của mình lại có thêm động lực mới.
Cô tìm lại được sự nhiệt huyết từng có năm xưa.
Dần dần, Tô Tuân Nặc thậm chí còn nghĩ rằng, mình đã hoàn toàn cắt đứt Lệ Từ Đình khỏi cuộc đời mình.
Thế nhưng cô không ngờ, một ngày nào đó, cuộc sống bình yên ấy lại bị hắn một lần nữa phá vỡ.
Gần đây trong phòng dạy nhảy xuất hiện một người đàn ông lén lút khả nghi.
Các học viên nhắc đến anh ta thì mặt đều đỏ bừng: “Hình như anh ấy đang tìm ai đó, lúc nào cũng đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng có lần em thấy anh ấy gỡ khẩu trang xuống, đẹp trai cực kỳ luôn.”
“Em cũng thấy rồi! Trông chẳng khác gì ngôi sao!”
“Các chị nói xem, nếu em đi tỏ tình, anh ấy có thích em không nhỉ?”
Bọn trẻ hào hứng bàn tán đến mức quên cả ép chân, Tô Tuân Nặc nhíu mày đi tới, dùng sức ép chân cho cô bé kia:
“Tập trung vào luyện nhảy! Ở cái tuổi này mà yêu đương cái gì?”
Mọi người bắt đầu phấn khích, tranh nhau hỏi Tô Tuân Nặc:
“Cô Tô ơi, hồi cô bằng tuổi tụi em, cô đã từng yêu ai chưa ạ?”