“Còn… thực ra bác sĩ đã sớm đưa giấy báo nguy kịch cho em gái cô Tô, chỉ là tiểu thư vẫn giấu kín, không cho ngài biết.”

“Rầm!”

Chiếc ly rơi xuống đất.

Vô số mảnh vỡ cắt vào mu bàn chân anh, chảy máu.

Đầu óc Lệ Từ Đình trống rỗng, tuyệt vọng ngồi thụp xuống.

Nếu không phải vì anh giữ thuốc đặc trị trong tay…

Thì ra… thật sự là anh đã gián tiếp giết chết người thân duy nhất của Tô Tuân Nặc…

Anh hận cô, nhưng chẳng lẽ cô không hận anh đến tận xương tủy sao?

Lệ Từ Đình nhếch môi, phát ra một tiếng cười khô khốc, vô cùng thê lương.

Anh còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Tô Tuân Nặc nữa đây?

Anh… không biết…

Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

Giọng nói gấp gáp đột ngột vang lên của trợ lý khiến Lệ Từ Đình càng thêm bực bội.

Anh day thái dương, bấm mở loa ngoài, chuẩn bị bảo trợ lý im miệng.

Nhưng lại nghe thấy trợ lý hô lớn qua điện thoại:

“Lệ tổng! Cô Tô xảy ra chuyện rồi!”

20

Một trận hỏa hoạn bất ngờ và kỳ quái đã bùng phát tại phòng làm việc.

Buổi tối hôm đó có một lớp học nhỏ, gồm 10 đứa trẻ.

Tô Tuân Nặc và Thẩm Thần Chi ăn tối xong liền vội vã đến chuẩn bị lên lớp, không ngờ mới thay được nửa bộ đồ đã ngửi thấy mùi khét của khói.

Tô Tuân Nặc lập tức khoác áo ngoài lao ra, liền thấy phòng múa đã tràn ngập khói đen cuồn cuộn.

Lũ trẻ sợ hãi hét toáng lên: “Cứu với cô Tô ơi!”

“Cứu chúng em! Chúng em sắp chết rồi sao? Hu hu hu…”

“Có ai đến cứu bọn em với?”

Tô Tuân Nặc vội chạy vào nhà vệ sinh lấy nước, nhưng không hiểu sao, ngọn lửa lại bốc lên càng lúc càng mạnh như có người cố tình đổ thêm dầu.

Số nước cô lấy căn bản chẳng ăn thua gì.

Cô đành phải dội nước lên người lũ trẻ.

Tất cả lối thoát đều bị lửa bịt kín, Tô Tuân Nặc bị khói làm nghẹn thở, mỗi hơi hít vào đều đau như kim châm.

Khi Tô Tuân Nặc tưởng mình sẽ chết trong đám cháy này, hai bóng người bất ngờ lao về phía cô.

Tô Tuân Nặc tưởng mình đang nằm mơ, cho đến khi Thẩm Thần Chi nắm chặt lấy tay cô:

“Tiểu Tuân, em không sao chứ?”

“Tô Tuân Nặc, em không được xảy ra chuyện, mở mắt ra cho anh!” – Lệ Từ Đình cũng lên tiếng.

Cô thật sự đang mơ sao?

Rất nhanh sau đó, cảm giác đau rát vì bị bỏng khiến Tô Tuân Nặc bừng tỉnh… cô không hề nằm mơ!

Tô Tuân Nặc mở mắt ra, cổ họng khô rát như vỡ ra, cố gắng hét lên: “Cứu lũ trẻ, cứu lũ trẻ! Cứu chúng với…”

Lệ Từ Đình bế ngang cô lên, lao thẳng ra ngoài.

Còn Thẩm Thần Chi thì lao ngược vào giữa biển lửa để cứu bọn trẻ.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Tô Tuân Nặc thấy Thẩm Thần Chi bị lửa nuốt trọn, tim cô như bị bóp nghẹt: “Tiểu thúc, chú… chú đừng có chuyện gì…”

Động tác của Lệ Từ Đình khựng lại một chút, nhưng anh vẫn lao ra khỏi biển lửa không hề dừng bước.

Bên ngoài phòng làm việc đã có rất đông người vây quanh.

Lệ Từ Đình đặt Tô Tuân Nặc xuống đất.

Cô níu lấy anh, ý thức mơ hồ: “Cứu tiểu thúc em, cứu tiểu thúc…”

Lệ Từ Đình đứng đó sững sờ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: “Còn anh thì sao?”

Tô Tuân Nặc lắc đầu liên tục: “Cứu lũ trẻ, cứu tiểu thúc…”

Thế nhưng, suốt từ đầu đến cuối, cô lại không hề nhắc đến anh dù chỉ một chữ.

Trong thế giới của cô, dường như hoàn toàn không còn sự tồn tại của Lệ Từ Đình nữa.

Gương mặt Lệ Từ Đình tái nhợt, nhìn Tô Tuân Nặc vẫn không ngừng nói mê, trong lòng dâng lên một cơn tuyệt vọng.

Nỗi tuyệt vọng ấy giống như rêu mốc ẩm ướt, len lỏi khắp mọi ngóc ngách cơ thể, sẽ mãi đeo bám anh suốt phần đời còn lại.

Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, bật cười khẽ đầy mỉa mai:

“Được, anh sẽ đi cứu anh ấy.”

Rồi không chút do dự lao trở lại biển lửa.

“Lệ Từ Đình! Anh quay lại ngay cho em!”

Một bóng người bất ngờ lao qua hàng rào cảnh sát, điên cuồng chạy về phía anh:

“Anh quay lại cho em! Anh không được xảy ra chuyện!”

“Tất cả là do Tô Tuân Nặc! Con tiện nhân đó! Tại sao cô ta đã đi rồi mà vẫn còn ám ảnh chúng ta không buông?”