- Trang chủ
- Mười Vạn Một Lần Nhục Nhã
- Chương 18
Chương 18
Truyện: Mười Vạn Một Lần Nhục Nhã
Tác giả: Thu điếu ngư
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
18
Khi Tô Tuân Nặc một lần nữa xuất hiện, Lệ Từ Đình liền quỳ một gối cầu hôn cô.
Dù cho lúc đó, Tô Tuân Nặc vẫn đang trong vòng tay của Thẩm Thần Chi.
Nhưng hắn chẳng thèm để ý, tự mình nói:
“Tuân Nặc, về với anh đi, anh sẽ chuẩn bị cho em một đám cưới long trọng nhất trên thế giới.”
Tô Tuân Nặc ra hiệu cho Thẩm Thần Chi đặt cô xuống.
Khi đôi chân thực sự chạm đất, mọi bất an và sợ hãi trong lòng Tô Tuân Nặc bỗng chốc tan biến sạch.
Nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cô đã yêu suốt bao năm, không cách nào dứt bỏ.
Tô Tuân Nặc nhận ra, cuối cùng cô cũng hoàn toàn buông bỏ được hắn rồi.
Tô Tuân Nặc bình thản lên tiếng:
“Lệ Từ Đình, anh về đi.”
“Em từng nói rồi, hy vọng từ nay về sau đôi ta không còn gặp lại. Đây không phải lời đùa.”
“Tại sao?” – Lệ Từ Đình siết chặt bó hoa hồng, cánh hoa vì lực quá mạnh mà rơi lả tả khắp đất, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Tô Tuân Nặc đầy khó tin.
Hắn tưởng rằng chỉ cần mình hạ mình, nhận thua, chủ động đưa ra bậc thang cho cô bước xuống…
Cô nhất định sẽ chọn quay về với hắn.
Bởi vì cô từng yêu hắn sâu đậm đến thế.
Yêu đến mức vì hắn, có thể vứt bỏ cả lòng tự trọng và kiêu hãnh.
Yêu đến mức vì hắn, mà khiến bản thân trở thành cái gai trong mắt người đời, bị người người mắng nhiếc.
Chính tình yêu của cô đã nuông chiều hắn, khiến bao năm qua, hắn chưa từng thật sự nhìn thấu lòng mình.
Cho dù là lúc này, hắn vẫn không thể buông bỏ sự kiêu ngạo, từng chữ từng chữ gằn hỏi:
“Chỉ vì anh đưa em lên sàn đấu giá sao?”
“Nhưng Tô Tuân Nặc, anh chưa bao giờ thật sự định bán em! Một trăm tỷ, con số trên trời như thế, làm gì có ai chịu bỏ ra vì em?”
Nghe đến đây, Tô Tuân Nặc cuối cùng không nhịn được mà bật cười lạnh đầy chế nhạo:
“Lệ Từ Đình, trong lòng anh em không đáng giá đến vậy, nên anh tin chắc sẽ chẳng có ai bỏ tiền ra mua em.”
“Nhưng trong lòng anh Thần Chi, con số đó chẳng đáng là một phần triệu giá trị của em.”
“Nói đến đây, anh đã hiểu chưa?”
Sắc mặt Lệ Từ Đình đột nhiên trắng bệch: “Anh ấy…”
Tô Tuân Nặc ngắt lời hắn, đem tất cả uất ức năm xưa tuôn trào: “Nếu anh đã nhất định muốn nghe lý do, vậy em sẽ nói cho anh biết.”
“Vì em không muốn tiếp tục làm một con chó bị anh sai bảo gọi đến quát đi nữa. Em muốn trở lại làm Tô Tuân Nặc vô tư rực rỡ, sống động và hạnh phúc như xưa, đó chính là lý do em rời bỏ anh.”
Tô Tuân Nặc lắc đầu cười lạnh: “Lệ Từ Đình, anh ghét em đến vậy, căm thù em đến thế, giờ lại chạy đến cầu hôn em, sao nào—là để tiện tay hành hạ em thêm nữa à?”
“Không phải!” – Lệ Từ Đình gần như cuống lên giải thích – “Sao có thể là vì điều đó được? Anh đã nghĩ kỹ rồi, sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ chính danh trở thành phu nhân nhà họ Lệ. Em muốn làm gì cũng được, sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa…”
“Tại sao?” – Tô Tuân Nặc nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng bình thản – “Lý do anh muốn cưới em là gì?”
Lệ Từ Đình rơi vào một khoảng im lặng như chết.
Ánh mắt hắn đầy giằng xé, như thể luôn không dám nói ra lý do ấy.
Cho đến khi Tô Tuân Nặc thở dài một tiếng: “Không nói thì thôi vậy—”
“Anh yêu em.”
Lệ Từ Đình buột miệng, nắm chặt tay cô, từng chữ như rút từ tim ra: “Tô Tuân Nặc, bởi vì anh yêu em, nói như vậy… em hài lòng chưa?”
“Anh không biết bắt đầu từ khi nào, có thể là từ trước khi hai nhà xảy ra chuyện, hoặc cũng có thể là trong ba năm bên em sớm tối. Tóm lại, đến khi anh nhận ra thì đã không thể rời xa em nữa rồi—”
Nói ra được những lời ấy, Lệ Từ Đình lại thấy nhẹ nhõm hơn.
“Tô Tuân Nặc, anh biết em vẫn luôn chờ anh nói câu này. Bây giờ anh đã nói rồi, em hài lòng rồi đúng không?”
“Có thể theo anh về được rồi chứ?”
“Sau này, chúng ta sẽ sống thật tốt—”
“Vậy còn ba mẹ anh thì sao?” – Tô Tuân Nặc không nhịn được bật cười lạnh, cắt ngang lời hắn –
“Đừng quên, em là kẻ thù của anh, là con gái của hung thủ đã giết chết ba mẹ anh.”
Cơ cổ Lệ Từ Đình nổi đầy gân xanh, đôi mắt đầy giận dữ: “Vậy rốt cuộc em còn muốn anh làm thế nào nữa?”
Tô Tuân Nặc nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng đầy bất lực: “Vậy nên Lệ Từ Đình, chúng ta thực sự không nên tiếp tục giày vò lẫn nhau nữa.”
“Chia tay, với em và anh, với nhà họ Lệ và nhà họ Tô, với ba mẹ hai bên, đều là lựa chọn tốt nhất.”
“Anh nói em từng luôn chờ anh nói câu đó, đúng, Tô Tuân Nặc của ngày trước thực sự đã luôn chờ.”
Tô Tuân Nặc nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, quay người đi về phía Thẩm Thần Chi: “Nhưng Tô Tuân Nặc bây giờ… không còn cần nữa rồi.”