- Trang chủ
- Mười Vạn Một Lần Nhục Nhã
- Chương 6
Chương 6
Truyện: Mười Vạn Một Lần Nhục Nhã
Tác giả: Thu điếu ngư
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Mặt Tô Tuân Nặc lập tức trắng bệch:
“Đó là chiếc vòng quan trọng nhất của em gái tôi…”
Lệ Từ Đình bật cười lạnh:
“Nếu cô thật sự quan tâm đến em gái mình như vậy, thì đừng nên nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”
“Nếu cô bỏ đi rồi, em gái cô thì sao? Còn sống nổi nữa không?”
Tô Tuân Nặc lập tức mất hết sức lực, ngã sụp xuống đất.
Cô nhắm mắt lại, môi run lên khe khẽ, giọng bình tĩnh:
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Lệ Từ Đình rời đi, Tô Tuân Nặc gửi tin nhắn cho người đã bị cô ngắt cuộc gọi ban nãy:
【Làm theo kế hoạch ban đầu, cứu em gái tôi trước.】
Cơ thể như bị đặt lên xửng hấp, từng cơn trống rỗng liên tục dâng trào.
Lúc này, tác dụng của thuốc mới từ từ phát tác, Tô Tuân Nặc lập tức bị đẩy xuống tầng hầm.
Để giữ lấy chút tỉnh táo, cô nghiến răng cắn rách đầu lưỡi mình.
Vị máu tanh mới khiến cô lấy lại chút tỉnh táo.
Không ngờ, hai tên vệ sĩ cao to đột nhiên cười gằn, từng bước áp sát cô:
“Cô Tô, khổ sở chịu đựng vậy làm gì?”
“Bọn tôi ở đây có hai người lận! Giúp cô giải tỏa một chút, không phải tốt hơn sao?”
Nói dứt lời, hai người liền xé rách quần áo trên người Tô Tuân Nặc!
Cô hét lên thảm thiết, nhưng hoàn toàn không thể vùng vẫy, bị bọn chúng đè chặt xuống.
Cô liên tục lắc đầu:
“Các người… các người dám sao!”
“Tôi là người của Lệ Từ Đình, các người dám động đến tôi, không sợ anh ấy…”
Hai tên đó liếc nhau rồi bật cười lớn đầy ngông cuồng:
“Cô Tô, cô quên ai là người đã ra lệnh cho cô uống thuốc rồi à?”
“Không có sự cho phép của Lệ tổng, bọn tôi đâu dám?”
Cả hai hung hăng đè Tô Tuân Nặc xuống.
Tâm thần cô chấn động dữ dội, gần như tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại…
“ẦM!” — một tiếng nổ vang lên, cánh cửa tầng hầm bị người ta đá văng ra.
Ánh nắng chói lòa lập tức làm mờ mắt Tô Tuân Nặc.
Cô nheo mắt nhìn về phía ánh sáng—và thấy một gương mặt quen thuộc.
…
Tô Tuân Nặc được đưa đến bệnh viện.
Dù toàn thân cô nóng rực, không ngừng cọ sát vào người đàn ông đã cứu cô.
Nhưng người đàn ông ấy vẫn luôn kiềm chế, vững như núi.
Trước khi xuống xe, Tô Tuân Nặc không kiềm được gọi:
“Cảm ơn anh… chú nhỏ…”
Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cô:
“Không cần cảm ơn với chú.”
“Ngần ấy năm, cháu đã chịu nhiều ấm ức rồi. Lẽ ra cháu nên nói cho chú biết sớm hơn tình hình nhà họ Tô…”
Anh khẽ thở dài, giọng đầy đau lòng:
“Ba ngày nữa, chú sẽ đến đón cháu rời đi đúng như kế hoạch.”
6
Bệnh viện đã can thiệp để ức chế tác dụng thuốc trong cơ thể Tô Tuân Nặc, cô cuối cùng cũng dần ổn định trở lại. Khi đang muốn đi vệ sinh, cô vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của các y tá.
“Cô gái kia không biết làm nghề gì mà lượng thuốc trong người cao đến đáng sợ… Chẳng lẽ cô ta chơi kiểu nhóm…”
Mọi người bật cười ầm lên:
“Chà, không có bản lĩnh, không có gia đình tốt, cũng không có đàn ông yêu chiều, thì chỉ còn cách dùng chiêu này để kiếm tiền thôi. Nhìn phòng bên cạnh mà xem, tổng giám đốc Lệ đưa tới chắc là bạn gái anh ta nhỉ? Thật đúng là chiều đến tận trời luôn!”
“Phải đấy, một ca phẫu thuật gãy xương đơn giản mà cũng khiến một chuyên gia già nghỉ hưu nhiều năm phải ra mặt, ai mà được đãi ngộ như vậy chứ? Đúng là số hưởng!”
Tô Tuân Nặc tựa vào cánh cửa lạnh băng, trong lòng trào dâng từng đợt nghẹn ngào.
Phải rồi, nếu trách, chỉ có thể trách cô số không tốt…
Lại đi yêu Lệ Từ Đình…
Cô tự cười giễu chính mình, chuông điện thoại đột nhiên vang lên sắc nhọn:
“Cô Tô Tuân Nặc đúng không? Tình trạng của em gái cô hiện giờ rất xấu! Mấy liều thuốc đó rốt cuộc cô đã mua chưa?”
“Bây giờ thứ duy nhất có thể cứu được cô ấy là thuốc đặc hiệu, cô mau mang thuốc tới ngay!”
Tô Tuân Nặc lập tức như mất hết sức lực, gần như lảo đảo bò dậy, lao về phía phòng bệnh bên cạnh!
Vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy Lệ Noãn Noãn đang nép trong lòng Lệ Từ Đình, nũng nịu để anh ta đút đồ ăn cho mình.
Còn Lệ Từ Đình cưng chiều dùng ngón tay gõ nhẹ mũi cô ta:
“Em đúng là mít ướt nhất.”
“Cũng là vì anh cưng em, nên em mới dám làm nũng như thế chứ.”
Nhìn cảnh hai người nhìn nhau cười âu yếm, Tô Tuân Nặc lại chẳng còn chút gợn sóng nào trong lòng.
Cô lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Lệ tổng, em gái tôi tình trạng rất nguy cấp, tôi xin anh thương tình, mua giùm mấy liều thuốc đó…”
Lệ Từ Đình nhíu mày, chuẩn bị lên tiếng.