“Đa tạ. Chuyện đã qua, xin để nó trôi qua.
Trâm vàng cũng tốt, khóa như ý cũng được, huynh giữ lại mà tặng cho Lâm Tứ Nương đi.”
“Ngươi thật sự không còn để tâm chút nào nữa sao?”
Thì ra hắn vẫn luôn biết ta để tâm điều gì.
Năm xưa ta quá yêu hắn, khiến hắn được nước lấn tới, nhiều lần giẫm đạp lên giới hạn của ta.
Suốt bao năm trời, vật ta hằng mong ngóng, lại bị hắn dễ dàng trao tay người khác.
Không hiểu sao, nghĩ đến đó, vành mắt ta bất giác ướt đẫm, không phải vì còn yêu, mà là vì thương cho cô gái ngu ngốc năm xưa đã trọn lòng trọn dạ mà yêu sai người.
Ta khẽ lắc đầu, lui về sau vài bước, thấp giọng nói:
“Người yêu huynh tha thiết năm ấy – Thành Vân – đã chết rồi.
Nàng bị sự lạnh nhạt và vô tình của huynh ép chết từng chút một.”
Trong mắt Tạ Chiêu thoáng lướt qua vẻ bi ai, lặng lẽ hồi lâu, vừa như hối hận, vừa như tiếc nuối.
Hắn dường như rốt cuộc đã nhận ra mình sai ở chỗ nào, theo thói quen định kéo tay ta lại, nhưng lại chẳng nắm được điều chi.
Tạ Chiêu cười giễu, nơi khóe môi lộ ra vài phần cô quạnh, tựa hồ đã hạ quyết tâm, thanh âm khàn đục:
“Vân nhi, bao năm qua, là ta phụ nàng. Ta luôn tự phụ cho rằng, bất kể ta có vướng bận cùng nữ tử nào, có làm sai điều gì, nàng cũng sẽ thủy chung như một, bao dung, chấp nhận, tha thứ cho ta.”
“Là ta coi trọng tình ý và chân tâm của nàng như điều dĩ nhiên, an nhiên mà nhận lấy tất cả những gì nàng vì Tạ gia mà hy sinh, lại hết lần này đến lần khác né tránh trách nhiệm của chính mình. Tạ Dực nói đúng. Việc chăm sóc tổ mẫu, gánh vác Tạ gia, vốn là trách nhiệm của ta.”
“Là ta xem nhẹ nàng, là ta đắc tội với nàng.”
Lòng ta thoáng sửng sốt, bởi xưa nay Tạ Chiêu luôn cao ngạo, thế mà hôm nay lại chịu cúi đầu nhận sai.
“Ta đã không còn yêu huynh nữa, nhưng cũng chẳng muốn hận huynh. Chuyện đã qua, thì hãy để nó qua đi.”
Yêu và hận, đều hao tổn tâm lực.
Ta không muốn vì Tạ Chiêu mà tiêu hao thêm một chút tâm tư nào nữa.
Tình nghĩa duyên phận từ nay về sau, ta muốn dành trọn cho người thật tâm với ta.
Hoa nở hoa tàn, lòng người đổi thay, vốn là chuyện thường tình.
Ta chỉ tay về phía Tạ Dực đang đứng đằng xa, bình thản nói:
“Tạ gia nợ ta, chàng đã dùng cả sinh sinh thế thế để bù đắp, chậm rãi mà hoàn trả.”
Ngón tay Tạ Chiêu khẽ run lên, cười khổ một tiếng, miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Được.”
16
Nửa tháng sau, ôn dịch được khống chế hiệu quả.
Thế nhưng, quân Đột Quyết từ phương Bắc bất ngờ kéo tới, nghe nói chúng đốt nhà, giết người, cưỡng bức nữ tử, tội ác tày trời.
Kinh thành đã bị vây khốn suốt hai tháng.
Ta đem rau quả trong vườn chia cho bá tánh quanh vùng.
Trời chạng vạng, một bàn tay gầy guộc khô đét bấu chặt củ cà rốt khô héo cuối cùng trong giỏ ta, giọng khàn khàn hỏi:
“Có thể… cho ta xin củ này không?”
Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là phu nhân của tiệm vải – Lưu phu nhân.
Gò má bà ta nhô cao, lớp da vàng vọt căng lên xương, đói đến mức hình hài chẳng còn ra người, nhưng ánh mắt vẫn cháy lên ánh lửa mãnh liệt, gắt gao nhìn củ cà rốt bé xíu ấy.
Ta khẽ gật đầu, nhìn bà ta như được trân bảo, chụp lấy củ cà rốt ôm chặt vào lòng.
Sửa sang lại y phục xong, bà mới như bừng tỉnh, nhận ra ta.
“Ngươi cũng tới nhặt rau héo sao? Nghe nói ngươi bị Đại tướng quân vứt bỏ, lại gả cho đệ đệ hắn, nay lại tiếp tục bị ruồng rẫy?”
“Tạ Đại tướng quân cùng Lâm nữ tướng từng náo động một thời, cuối cùng cũng kết cục bẽ bàng. Nữ tử , bất kể cao thấp sang hèn, một khi bị nam nhân vứt bỏ, đời này coi như tận rồi!”
Ta không đồng tình, nhưng cũng chẳng muốn tranh cãi, chỉ lặng thinh không đáp.
Bên tường có một lão mù gõ gậy vào bát, lên tiếng phản đối:
“Nói vậy chưa hẳn đã đúng! Lâm tướng quân đang kiên cường cố thủ, không hề xuất chiến, chỉ đợi Tạ Đại tướng quân kéo quân tiếp viện! Nàng ấy dũng cảm thiện chiến, sao lại nói là tận rồi?”
Ta nhìn kỹ, thì ra là tiên sinh kể chuyện ở trà lâu ngày trước, giờ cũng lâm cảnh nghèo hèn, dọc đường ăn xin.
Lưu phu nhân cãi lại:
“Nghe nói quân giữ thành đến cả bánh nướng cũng chẳng còn, làm sao còn sức đánh giặc?”
Tạ Dực từng nói, trong triều hiện nay các phe tranh cãi không ngừng, chia thành hai phái – hòa nghị và tử chiến.
Mà hai phe ấy đều nghi ngờ Lâm Tứ Nương cùng Tạ Chiêu đã ngầm thông đồng với quân Đột Quyết.
Chàng sẽ đi thuyết phục các thế lực trong triều, đồng tâm hiệp lực chống giặc.
Ngay cả bách tính bên đường còn biết binh sĩ ăn chẳng đủ no, thì tình cảnh của Lâm Tứ Nương quả thật ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc ấy, một cỗ xe ngựa lướt nhẹ ngang qua, rèm lụa xanh sẫm khẽ vén lên, lộ ra một gương mặt ôn hòa như ngọc.
Tạ Dực xuống xe, gọi ta:
“Phu nhân, trời đã về chiều, chúng ta nên hồi phủ thôi.”
Lời chàng dịu dàng như gió xuân, lập tức xoa dịu tâm trí đang phiền muộn của ta.
Ta bước gần tới, bỗng như nhớ ra điều gì, liền rút hai lượng bạc cuối cùng đưa cho Lưu phu nhân.
Bà ta há miệng sửng sốt giây lát, rồi siết chặt bạc trong tay, giọng nghẹn ngào:
“Hóa ra là ta tin nhầm lời đồn rồi…”
Ta bình thản nói:
“Ở thế gian này, nữ tử khi bị vứt bỏ, đa phần khó có kết cục tốt. Nhưng nữ tử thường kiên cường hơn nam nhân.
Chỉ cần còn một hơi thở, nữ tử chưa bao giờ là kết thúc.”
“Có lẽ một ngày nào đó, nữ tử sẽ sống trong một thời thế không cần phải sợ bị vứt bỏ.”
“Bất luận là ta, là ngươi, hay là nữ tướng quân Lâm Tứ Nương — chúng ta đều phải sống tiếp.”