- Trang chủ
- Mười Năm Một Mối Tơ Vương
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Mười Năm Một Mối Tơ Vương
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tạ Dực lại lấy thêm một hộp gấm, ánh mắt sáng rực nhìn ta:
“Từ sau gia yến rằm tháng tám, chưa đầy nửa tháng, huynh trưởng đã gửi tới nhiều thư như thế.
Vân tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn mở xem chút nào sao?”
Ta nhẹ lắc đầu:
“Không cần nữa.
Lúc ta khao khát muốn đọc nhất thì chẳng thấy bóng thư đâu.
Giờ thì… ta chẳng còn tâm tư để bận lòng đến nhất cử nhất động của hắn nữa.”
Tạ Dực kéo tay ta lại, thanh âm trầm thấp:
“Vân tỷ, giờ phút này bảo tỷ hoàn toàn gạt bỏ hình bóng huynh trưởng ra khỏi lòng, e là có phần cưỡng cầu.
Nhưng ta lo, chỉ cần huynh trở về, khom lưng nhận lỗi, tỷ lại mềm lòng mà tha thứ.”
“Ta chỉ cầu mong tỷ, mỗi ngày có thể thương ta thêm một phần.
Tình có thể chưa sâu, nhưng nguyện dài lâu!”
Lần đầu tiên ta thấy Tạ Dực lộ vẻ yếu đuối và bất an, lòng ta cũng mềm nhũn, tan chảy như nước.
Ta đứng dậy, gỡ trâm ngọc cài đầu chàng, nhẹ nhàng ấn đầu chàng tựa vào lòng ta.
Từng ngón tay xuyên qua mái tóc dài như thác của chàng, từng chút từng chút mà vuốt nhẹ, như xoa dịu mọi bất an nơi tâm khảm chàng.
Tạ Dực từ lúc đầu còn cứng đờ, dần dần hoàn toàn dựa vào ta, hai tay siết chặt lấy vòng eo ta, tựa như muốn đem ta dung nhập vào thân thể chàng.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động ôm lấy chàng.
Ta không biết phải dùng lời nào để nói rõ lòng mình, để chàng tin rằng ta đã buông bỏ đoạn tình cảm với Tạ Chiêu.
Nhưng ta hiểu rõ, có đôi khi hành động còn hữu hiệu hơn ngàn lời nói.
10
Hôm ấy, hoàng đế thiết yến, khoản đãi các vị quan tứ phẩm trở lên cùng gia quyến.
Ta không thông thạo cung nghi, sợ ở yến tiệc lỡ lời thất lễ, khiến Tạ Dực mất mặt, bèn lấy cớ thân thể không khỏe, định thoái thác không đi.
Ta nằm trên giường, cuộn mình trong chăn, cất tiếng yếu ớt:
“Thiếp nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi…”
Tạ Dực vờ cau mày than thở:
“Nhà ai cũng có thê tử kề bên, chỉ có ta đơn côi một mình.
Ai bảo phu nhân của ta bệnh rồi, thôi thì ta ở nhà hầu bệnh vậy…”
Cự tuyệt thánh ân, đó là đại tội khi quân!
Ta cắn răng ngồi dậy:
“Giờ thân thể cũng đỡ hơn rồi. Vẫn nên đi một chuyến, mở mang tầm mắt vậy.”
Tạ Dực vỗ tay cười vui, sau đó nghiêm mặt mà rằng:
“Ta biết Vân tỷ lo lắng điều chi.
Cái gọi là yến tiệc hoàng gia, chẳng qua cũng chỉ là một bữa cơm tụ hội đông người mà thôi.
Cảnh đời tỷ từng trải, những kẻ quyền quý trong triều chưa chắc đã hiểu.”
Lời chàng khiến ta nghi hoặc mãi chưa thông.
Yến tiệc bắt đầu, rượu ngát hương.
Nữ tướng quân Lâm Tứ Nương chủ động thỉnh cầu múa kiếm dâng rượu.
Kiếm quang lẫm liệt, thân ảnh như gió.
Kiếm theo nhạc múa, chiêu chiêu sát phạt, làm rúng động bốn phía.
Một khúc “Phá Trận Tử” vang lên, khí thế hùng tráng, sát khí trùng trùng, khiến người người như thân lâm chiến địa, lạnh sống lưng.
Vũ khúc chấm dứt, Lâm Tứ Nương đứng tựa kiếm, cả điện lặng như tờ, hồi lâu mới bùng lên tràng pháo tay nhiệt liệt.
Ta cũng không nhịn được mà thầm khen — quả là kiếm pháp tuyệt diệu!
Nào ngờ, Lâm Tứ Nương vươn tay, chỉ thẳng về phía ta, cất cao giọng:
“Nghe nói thê tử của Tạ đại nhân tài nghệ phi phàm, phẩm vị thanh cao.
Bổn tướng muốn lãnh giáo một phen, chẳng hay Tạ phu nhân có nguyện ý biểu diễn cho chư vị thưởng thức không?”
Trong lòng ta sáng tỏ — nàng ta rõ ràng mượn cớ để giễu cợt ta.
Song ta lại chẳng hiểu, ta đã gả làm người phụ khác họ, cùng Tạ Chiêu chẳng còn liên can, vì sao nàng ta vẫn cứ nhằm vào ta?
Chúng nhân đều đưa mắt nhìn về phía ta, bàn tán xôn xao:
“Nghe nói phu nhân của Tạ nhị lang là một nữ tử dân gian, không biết nàng ấy có thể biểu diễn thứ gì?”
Tạ Chiêu ngồi cách đó không xa, nhíu mày nhìn ta, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tạ Dực nghiêng đầu nói nhỏ:
“Nếu Vân tỷ không muốn, để ta đứng ra khước từ cũng được.”
Ta trầm ngâm chốc lát, đoạn nói:
“Chàng hãy gảy cho ta khúc ‘Lục Y’, để ta cất giọng hát.”
Tạ Dực mượn cổ cầm từ nhạc quan, khẽ chỉnh dây, rồi gật đầu với ta, bắt đầu khảy đàn.
“Lục hề y hề, lục y hoàng lý. Tâm chi ưu hĩ, hạt duy kỳ dĩ…”
Là khúc ca từ trong Kinh Thi, bản gốc đã thất truyền, ta tự mình phổ nhạc.
Những đêm khuya dệt vải mỏi mệt, lòng nhớ người nơi biên ải, ta thường khẽ hát khúc này.
Khúc hát này chất chứa bao nhung nhớ không nơi bày tỏ, cùng những ngày dài mong chờ trong lặng lẽ.
Tiếng hát trong trẻo ngân nga, vang vọng không dứt, hòa cùng tiếng đàn như nức nở của Tạ Dực, khiến người nghe bùi ngùi rơi lệ.
Ca khúc vừa dứt, mọi người như còn chìm trong dư âm chưa dứt.
“Hay lắm!” — Hoàng hậu là người đầu tiên vỗ tay, sau đó là tràng pháo tay như sấm nổ khắp điện.
Chúng nhân ai nấy đều khen ngợi ta và Tạ Dực phối hợp ăn ý như cầm sắt hòa thanh.