Không khí đông cứng lại trong thoáng chốc.

Ngay lúc ấy, thị vệ bên cạnh Tạ Chiêu hấp tấp vào báo:

“Lâm Tứ Nương nôn mửa không ngừng, e là nguy đến tính mạng!”

Nghe vậy, Tạ Chiêu đứng lặng hồi lâu, lại không vội động thân.

Hắn nhìn ta thật sâu, dường như chờ mong ta mở miệng giữ hắn ở lại.

9

Lúc ấy, ta chợt thấy Lâm Tứ Nương thật đáng thương.

Nghe đồn nàng từng vào sinh ra tử, thân thể mang đầy thương tích, đến mức một cơn cảm mạo thôi cũng khiến nàng đau đớn đến tận xương tủy.

Nàng chiến công hiển hách, chẳng kém chi nam tử, tiền đồ rộng mở, lẽ ra phải là người vẫy vùng nơi giang sơn đại nghiệp.

Vậy mà cuối cùng, vẫn phải đem cả sinh mệnh ra đánh cược, chỉ để giành được chút thương tiếc từ một nam nhân bạc bẽo!

Ánh mắt Tạ Chiêu u tối, cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi.

Tạ Dực mua cho ta rất nhiều địa chí và du ký.

Chàng tỉ mỉ ghi chú bên lề từng trang, để ta dễ bề tra đọc.

Chúng ta hứa với nhau, sẽ cùng du ngoạn khắp danh sơn thắng cảnh.

Dù là uống rượu hay gảy đàn, chàng cũng muốn có ta đồng hành bên cạnh.

Ta có thể dệt ra những tấm lụa mịn màng sắc sảo nhất,

Nhưng không thể khâu lại tháng năm đã qua, càng không thể sống lại một đời.

Sau khi thành thân với Tạ Dực, ta mơ hồ cảm nhận được,

Chàng đang dùng toàn bộ chân thành, để giúp ta tìm lại niềm vui và hạnh phúc đã đánh mất.

Ta vốn tưởng Tạ Dực bận rộn công vụ, sẽ chẳng mấy khi ở nhà.

Nào ngờ, mỗi lần hạ triều, chàng đều không rời nửa bước, lúc nào cũng quấn quýt bên ta.

Chàng cùng ta kéo tơ xe chỉ, lại cùng nhau mở một góc vườn trong tiểu viện trồng dâu và tằm, lại trồng thêm vài hàng rau trái.

Tạ Dực còn đặc biệt mua mấy gói hạt giống chi tử về gieo nơi sân trước.

Chi tử hé nụ, hoa trắng điểm xanh, đung đưa trong gió, vô cùng nhã nhặn.

Ngoài chi tử, chúng ta cùng nhau trồng đầy các loại hoa khác, đủ hương đủ sắc.

Tạ Chiêu từng nói ta cài chi tử lên tóc thật phàm tục, không hiểu được vẻ thanh cao của lan hoa.

Song trong mắt ta và Tạ Dực, hoa vốn chẳng phân thanh trọc quý tiện, chỉ cần có sắc có hương, đều có nét đẹp riêng.

Ta nhớ lại lần đầu gặp Tạ Dực, khi ấy chàng chỉ mới sáu tuổi, còn ta đã mười bốn.

Ta tặng chàng một chiếc nghiên làm lễ gặp mặt.

Chàng mồ hôi ướt trán, hái một bó hoa vàng nhỏ đưa cho ta, thẹn thùng nói:

“Vân tỷ, tỷ thật tốt với đệ!”

Không ngờ về sau, ta và chàng lại thành phu thê.

Mọi sự nghe qua tựa trò cười, nhưng lại chân thực xảy ra.

Hôm ấy, ta nửa đêm giật mình tỉnh giấc, thấy ánh trăng trong vắt soi qua song cửa, bèn khoác áo ra viện tản bộ.

Chợt trông thấy ngọn nến trong thư phòng của Tạ Dực lay động, bóng hình chàng đang chuyên chú bên án thư thấp thoáng sau khung cửa.

Bọn hạ nhân trong phủ nói với ta rằng, gần đây ngày nào Tạ Dực cũng phải lo liệu công vụ đến tận khuya.

Thường khi chợp mắt đôi chốc trong thư phòng, rồi liền rửa mặt thay y phục để kịp lên triều.

Nếu không phải vì muốn dành thời gian cho ta, chàng đâu cần phải lao lực như thế.

Đêm động phòng hoa chúc, ta và chàng chưa hề viên phòng.

Khi ấy, Tạ Dực đứng phía sau, giúp ta tháo trâm tháo khuyên, nhẹ nhàng ôm ta từ phía sau vào lòng.

Sự gần gũi đột ngột khiến ta tay chân luống cuống, mặt mày đỏ bừng, đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn vào bóng đôi người trong gương.

Trước nay, ta vẫn xem chàng là đệ đệ, thân thiết như ruột thịt, chưa từng nảy sinh ý nghĩ khác.

Tạ Dực dường như nhìn thấu sự lúng túng của ta, khẽ thì thầm bên tai:

“Dù chúng ta đã bái đường thành thân, nhưng ta hiểu, nàng cần chút thời gian để dần dần tiếp nhận.”

Chàng buông lỏng vòng tay, ngón tay thon dài ôm lấy tay ta, giọng nói ôn nhu mà kiên định:

“Hãy hứa với ta, từ đêm nay, hãy xem ta là trượng phu nàng có thể nương tựa, chứ chẳng còn là tiểu đệ cần nàng chở che.”

“Vân tỷ, ta sẽ đợi nàng hoàn toàn chấp nhận ta.

Nhưng… đừng để ta đợi quá lâu, bởi e rằng… ta sẽ không nén được lòng mình.”

Trái tim treo lơ lửng bỗng chốc lặng xuống, ta khẽ gật đầu.

Với Tạ Chiêu, đã là nước chảy về đông, không thể vãn hồi.

Những chuyện xưa, há còn níu kéo làm chi?

Giờ ta đã gả cho Tạ Dực, nên dốc lòng trân trọng người trước mắt.

Thấy chàng mệt nhọc vì công vụ, ta đích thân xuống bếp nấu một bát mì xuân, bày thêm vài đĩa rau nguội, rồi gõ cửa thư phòng.

Sau khi dùng xong, Tạ Dực lấy ra một phong thư đưa cho ta.

Ta chỉ liếc sơ, trên mặt thư đề: “Kính gửi ái thê Vân nhi mở xem”, chữ ký bên dưới là: Tạ Chiêu.

Trong lòng ta không có chút gợn sóng.

Thuở ấy, điều khiến ta vui sướng nhất chính là mỗi lần nhận được thư Tạ Chiêu sai người gửi tới.

Ngoài thư từ, còn có những pho tượng khắc gỗ, khắc đá, đều là hình dáng ta.

Hắn từng viết: lúc hắn nhớ ta, sẽ tự tay khắc một bức tượng của ta.

Thế nhưng về sau, thư hắn gửi càng lúc càng ít.

Ngược lại, Tạ Dực lại thường xuyên nhận được thư của Tạ Chiêu.

Mỗi lần như vậy, ta đều hỏi với vẻ mong mỏi:

“Huynh trưởng đệ ở quân doanh có bị thương không?

Áo bông và giày ta gửi qua có vừa không?

Trong thư… có nhắc gì đến ta không?”

“Rất tốt, huynh ấy vẫn khỏe.

Huynh căn dặn tỷ đừng lo lắng, phải giữ gìn thân thể.

Chớ nên thức đêm dệt vải mà hỏng mắt.”

Lần nào Tạ Dực cũng nhẹ giọng an ủi ta như thế, ánh mắt thấm đượm thương xót cùng xót xa.

Thời gian lâu dần, ta chợt hiểu, thư Tạ Chiêu viết… vốn chưa từng nhắc đến ta.

Ta đặt thư sang một bên, không có lấy nửa phần hứng thú muốn mở ra.