Tạ Chiêu hơi nghiêng người về phía trước, chăm chăm nhìn ta, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.
Hắn dường như chẳng thể ngờ, nữ tử từng bị hắn chê là không lên nổi đại đường, nay lại có thể khiến cả đại điện phải lặng người.
Lâm Tứ Nương thấy ánh mắt Tạ Chiêu lưu luyến không rời khỏi ta, liền hừ lạnh một tiếng, giận dữ rời đi, phất tay áo mà đi thẳng.
Hoàng hậu mỉm cười hỏi ta cớ chi lại ca lên đầy xúc cảm như vậy.
Ta đáp lễ mà bẩm:
“Thần thiếp vốn là nữ tử thường dân, sống bằng nghề dệt vải.
Vì lòng nhung nhớ cố nhân nơi xa, nên xúc động mà cất tiếng hát.
Chỉ là tình cảm tự nhiên sinh khởi, chẳng có chi kỳ lạ.”
Hoàng hậu cười nhẹ:
“Xem ra, Tạ đại nhân chính là cố nhân nàng đợi chờ bấy lâu.
May thay, nàng đợi được người.”
Ta khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Dực đang mỉm cười nhìn ta, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Người ta đợi bao năm trời, rốt cuộc lại đem lòng yêu một nữ nhân khác.
Tạ Dực mới là người cùng ta nắm tay cả đời.
Chàng yêu ta, che chở ta, chưa từng để ta phải đợi chờ trong khắc khoải.”
Sắc mặt Tạ Chiêu chợt tối sầm, hắn cầm bình rượu lên uống cạn, như trút giận, lại như muốn che giấu điều gì.
Rồi hắn giả say đứng dậy, rảo bước ra khỏi điện.
Tạ Dực thấy vậy, cũng khẽ đứng lên, khom người cáo lui.
11
Trong lòng ta bất an, bèn len lén theo sau, đến gian sương phòng bên điện.
Chỉ thấy Tạ Chiêu mắt đỏ hoe, tay nắm vạt áo trước của Tạ Dực, giận dữ quát:
“Nói! Có phải ngươi từ lâu đã mang lòng dạ bất chính với Vân nhi?
Khó trách ta giới thiệu biết bao tiểu thư khuê các cho ngươi, ngươi đều lấy cớ từ chối!”
“Nàng ấy vẫn luôn xem ngươi là đệ đệ.
Nếu không phải vì ta, ngươi nghĩ nàng sẽ vì Tạ gia, vì ngươi, mà cam tâm tình nguyện dốc lòng sao?”
Tạ Dực thoáng liếc nhìn phía sau cửa, nơi ta đang ẩn mình, khẽ chớp mắt ra hiệu ta đừng lên tiếng.
Chàng bỗng nắm lấy cổ tay Tạ Chiêu, vung mạnh, hất tay hắn ra, lui vài bước rồi chỉnh lại y phục.
Chàng ngẩng đầu, trầm tĩnh đáp:
“Đúng vậy! Ta một lòng một dạ với Vân tỷ, đã thương nàng từ lâu.”
“Lời vừa rồi của huynh trưởng rất đúng!
Ta còn phải cảm tạ huynh, nếu chẳng phải huynh hết lần này đến lần khác phụ bạc nàng, làm sao đến phiên ta ôm được mỹ nhân về nhà?”
Choang!
Tạ Chiêu giận dữ, giơ nắm đấm định đánh, ai ngờ lại vồ hụt, đấm trúng chiếc ly lưu ly trên bàn, vỡ vụn thành mảnh.
Ta sợ Tạ Dực bị thương, chẳng kịp suy nghĩ, xông thẳng vào trong phòng, nắm lấy tay chàng, nâng mặt chàng lên xem xét kỹ càng.
“A Dực, chàng có bị thương chỗ nào không?”
Tạ Dực mỉm cười, ngón tay lành lạnh nắm lấy tay ta, trán tựa vào trán ta, không cho ta động đậy:
“Ta không sao đâu, đừng lo!”
Tạ Chiêu lạnh giọng cười khẩy:
“Nếu ta thật sự muốn đánh hắn, hắn há có thể tránh nổi?
Giờ ngược lại là ta bị thương đây này!”
Hắn nắm chặt tay, thần sắc buồn bã:
“Vân nhi, khi xưa ta luyện cưỡi ngựa, chẳng may va quệt, nàng còn đau lòng rơi lệ.
Nay, nàng thật sự chẳng còn bận tâm đến ta chút nào nữa sao?”
Ta trầm tư chốc lát, hình như quả thật từng có việc ấy.
Thế nhưng, giờ đây lòng ta đã trao trọn cho Tạ Dực.
Ta nở nụ cười áy náy, kéo tay Tạ Dực, rời khỏi nơi thị phi ấy.
Đằng sau truyền đến giọng khản đặc của Tạ Chiêu:
“Vân nhi, ta biết nàng chỉ là giận dỗi nhất thời.
Ta viết cho nàng bao nhiêu bức thư, nàng không hồi âm lấy một.
Nếu giờ ta nói thật lòng hối hận, xin nàng thứ lỗi, nàng có nguyện trở lại bên ta, cùng ta làm lại từ đầu không?”
Tạ Dực không cho ta quay đầu, khẽ nói bên tai:
“Vân tỷ, nàng đã hứa với ta, sẽ không mềm lòng.”
Ta siết chặt tay Tạ Dực, để chàng an tâm.
Rồi quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên mà kiên quyết:
“Tạ Chiêu! Giữa ta và huynh, sớm đã không còn chút khả năng nào.
Khi huynh lựa chọn rời đi đúng vào ngày đại hôn, ta đã quyết dứt khoát.
Chúng ta nên buông bỏ, từ nay về sau, không còn quan hệ.”
Trên xe ngựa hồi phủ, ta khẽ chọc ngón tay vào ngực Tạ Dực, cười hỏi:
“Khi nào thì chàng bắt đầu có tình ý với ta vậy?”
Tạ Dực khẽ cười, khóe môi cong cong:
“Nàng đoán thử xem?”
“Đoán không ra!”
Tạ Dực bỗng nhiên nghiêng người lại gần, chăm chú nhìn ta:
“Vậy… để Vân tỷ nói đi, hiện tại trong lòng nàng… có phải chỉ còn mình ta không?”
Xe ngựa bất ngờ xóc nảy, ta mất đà ngã vào lòng chàng.
Tạ Dực thuận thế ôm chặt lấy ta, hai trái tim như hòa chung một nhịp.
Ta hoảng hốt muốn ngồi dậy, nhưng thân thể bị chàng giữ chặt, không thể động đậy.
Chàng khẽ cười trêu ghẹo:
“Xem ra phu nhân động tình khó kiềm, sốt ruột muốn nhào vào lòng vi phu rồi.”
Ta xấu hổ mà giận dỗi, bật gọi một tiếng:
“Tạ Dực!”
“Gọi ta là phu quân đi.”
Hắn nháy mắt nhìn ta, cười đầy ý nhị.
Ngón tay ta khẽ vuốt hoa văn trên áo chàng, mềm mịn như nước chảy.
Một tia ngọt ngào như suối ngầm len lỏi nơi tim, ta cất giọng khẽ gọi:
“Phu quân…”