- Trang chủ
- Mười Năm Một Mối Tơ Vương
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: Mười Năm Một Mối Tơ Vương
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Nói rồi, hắn vội vàng rời đi.
Cạnh tượng Bồ Tát có bát hương đang tỏa khói nghi ngút.
Tạ Dực lấy ra ba nén hương trao cho ta, lại cầm lấy ba nén khác.
Ta ngạc nhiên:
“Thiếp đã cầu bình an cho phụ mẫu, tổ mẫu rồi, chàng còn cầu gì nữa?”
Tạ Dực ra hiệu bảo ta nắm chặt hương, kéo ta cùng quỳ xuống trước tượng Phật.
“Bồ Tát chứng giám, ta Tạ Dực cùng Thành Vân nguyện đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ, vĩnh bất tương phụ!”
Mắt ta đỏ hoe, lệ tuôn không ngăn được:
“Một đời một kiếp đã là điều hiếm có, sao chàng còn hứa hẹn cả đời đời kiếp kiếp?”
Tạ Dực khẽ cười:
“Một đời quá ngắn. Ta chỉ tiếc bản thân sinh muộn tám năm, để tỷ phải chờ lâu đến thế.
Kiếp này ta thiếu nợ tỷ quá nhiều yêu thương và bảo hộ, đành dùng muôn kiếp để trả.”
Ta cắn môi, tim đập rộn ràng, theo chàng cúi lạy.
Tạ Dực lại kéo ta đến phía bên phải đại điện, trước bài vị và đèn trường minh đang cháy sáng:
“Nơi đây thờ phụ thân, mẫu thân đã mất của ta.”
“Phụ thân, mẫu thân linh thiêng trên cao, bất hiếu tử Tạ Dực nay dẫn theo thê tử Thành Vân, đến trước linh vị dập đầu bái kiến.”
Ta rưng rưng cùng chàng cúi đầu hành lễ.
Trên đường xuống núi, Tạ Dực ghé sát ta nói nhỏ:
“Vân tỷ, lần sau nếu nhớ đến chùa Kê Minh, xin hãy nhớ: ta đã phó thác sinh sinh thế thế cho tỷ rồi, nàng tuyệt không được phụ ta!”
Dưới ánh trăng trong trẻo như nước, ta nhìn vào đôi mắt dịu dàng của chàng, tim bỗng rạo rực, khẽ gật đầu.
Chưa kịp lên xe, thị vệ phủ vội vã chạy đến báo:
“Lão phu nhân đột nhiên phát sốt cao không lui, nôn mửa liên tục. Đại phu nghi ngờ là nhiễm ôn dịch!”
Ta nhất thời mềm lòng, sai thị vệ phát chút bạc cho đám dân chạy nạn, nào ngờ chưa kịp rời đi, lại có một tốp nữa kéo tới vây quanh.
Tạ Dực quả quyết hạ lệnh cho thị vệ mở đường, xe ngựa lao đi như gió, chúng ta mới thoát thân được.
Còn chưa bước qua cửa phủ, trong cung đã truyền tới thánh chỉ khẩn, tuyên Tạ Dực lập tức nhập cung, không được chậm trễ!
Sắc mặt Tạ Dực trầm xuống, siết chặt tay ta:
“Chờ ta trở lại!”
Ngoài phòng tổ mẫu, đại phu mặt mày lo lắng u ám.
Ta siết chặt tay áo, gắng gượng trấn định:
“Đại phu, tổ mẫu hiện ra sao? Có thể xác định là ôn dịch không?”
“Lão phu nhân đích thực nhiễm phải ôn dịch. Giờ chỉ có thể lập tức cách ly, phái người thân tín cẩn thận hầu hạ, có lẽ còn một tia hy vọng.”
Đám tỳ nữ trong phủ sợ hãi bất an, người người nước mắt giàn giụa quỳ xuống dập đầu.
Ta khẽ thở dài, lần lượt đỡ từng người dậy.
Đều là phụ thân mẫu thân sinh dưỡng, lòng ta há lại chẳng rõ các nàng e sợ điều chi?
Ta lệnh cho quản gia ứng trước ba tháng bổng lộc.
Ai nguyện hồi hương chăm sóc phụ mẫu thì cứ rời phủ.
Không muốn rời đi thì ở lại giúp đun thuốc, may vá áo quần sạch sẽ.
Ta mang màn che mặt, thay sang vải thô áo vải, tự tay hầu hạ tổ mẫu ba ngày, gần như không chợp mắt.
Sau khi an bài thỏa đáng, thân thể bỗng cảm thấy vô lực, mắt tối sầm, suýt nữa ngã quỵ bên giường.
Một cánh tay hữu lực từ phía sau đỡ lấy ta, giọng nói mang theo lo lắng:
“Vân tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tạ Dực che mặt bằng lụa trắng, chỉ lộ đôi mắt sâu thẳm.
Ta gắng nở nụ cười, an ủi chàng:
“Thiếp không sao, chỉ là có hơi mệt chút thôi. Chàng sao lại vào đây? Chuyện trong cung xử lý xong rồi sao?
Tấm lụa ấy chẳng đủ để phòng dịch, chàng mau mau ra ngoài đi!”
Tạ Dực trầm giọng:
“Ta lo tỷ gắng gượng không nổi. Từ giờ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ thay tỷ hầu hạ tổ mẫu.”
Thấy ta bước đi loạng choạng, chàng chẳng màng ta giãy dụa, lập tức bế bổng ta lên, sải bước ra khỏi phòng.
Tỳ nữ trong phủ thấy vậy liền ngoảnh mặt đi, khe khẽ bàn tán:
“Đại nhân đối với phu nhân quả thật thâm tình sâu đậm.”
Tựa đầu lên lòng ngực ấm áp của chàng, ta ôm lấy cổ chàng, trong lòng chợt bình yên đến lạ.
“Dịch bệnh hung hiểm, chàng không sợ lây sao?”
“Vân tỷ, ta sao có thể để tỷ một mình mạo hiểm?
Hầu hạ tổ mẫu là trách nhiệm của ta. Nếu tỷ có điều chi sơ suất, ta sao có thể sống tiếp nổi?”
Gió thu lồng lộng, lá cây xào xạc lay động, thêm vài phần thê lương.
Thế nhưng ta lại cảm như có gió xuân dịu dàng thổi tới, lòng bỗng ấm lại.
Bỗng nhiên, ta nhớ tới ngày ấy Tạ Chiêu trách ta không chăm sóc tổ mẫu chu toàn.
Trong khoảnh khắc ấy, muôn vàn cảm xúc ập đến.
“Xem ra ta đến không đúng lúc rồi.”
Thanh âm Tạ Chiêu lạnh lùng truyền tới.
Hắn đứng giữa sân, trên tay nâng một hộp gấm, không rõ đã đến từ bao giờ, lại đã nghe được những gì.
Hắn trông thấy ta cùng Tạ Dực thân mật dựa vào nhau, thần sắc chẳng đổi, nhưng ánh mắt đã trầm hẳn xuống.
15
Ta ra hiệu cho Tạ Dực đặt ta xuống.
Tạ Chiêu tiến lên, đưa hộp gấm cho ta.
“Đây là dược liệu ta nhọc công thu thập, còn có đơn thuốc trị ôn dịch. Mong rằng hữu ích với bệnh tình của tổ mẫu.”
Ta khẽ gật đầu, đón lấy dược liệu:
“Ta sẽ nói với tổ mẫu rằng huynh đã tới thăm người. Huynh còn việc gì khác không?”
Tạ Chiêu ho nhẹ, thoáng lúng túng, lấy từ trong lòng ra một chiếc khóa như ý cùng một cây trâm vàng.
“Khóa như ý này do ta đích thân xin từ cao tăng đắc đạo. Năm xưa ta từng hứa dùng trâm vàng làm tín vật cưới nàng.
Là ta sơ suất, đã quên đưa vào sính lễ.”
Ta không khỏi kinh ngạc, bởi cây trâm này giống hệt với cây mà Lâm Tứ Nương từng mang.
Tặng người rồi, nay lại đem trao tay kẻ khác ư?