- Trang chủ
- Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
- Chương 99
Chương 99
Truyện: Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Tác giả: Đồ Mi Phu Nhân
- Chương 1: 1: Xung Đột Trong Chữa Bệnh
- Chương 2: 2: Xung Đột Trong Chữa Bệnh 2
- Chương 3: 3: Tức Giận
- Chương 4: 4: Kỳ Nghỉ
- Chương 5: 5: Con Nhà Người Ta
- Chương 6: 6: Cha Mẹ Tới
- Chương 7: 7: Về Quê
- Chương 8: 8: Bò Giường
- Chương 9: 9: Bò Giường 2
- Chương 10: 10: Kỳ Lạ
- Chương 11: 11: Xuyên Không
- Chương 12: 12: Xuyên Không 2
- Chương 13: 13: Uống Thuốc
- Chương 14: 14: Sáng
- Chương 15: 15: Nha Hoàn
- Chương 16: 16: Nha Hoàn 2
- Chương 17: 17: Nha Hoàn 3
- Chương 18: 18: Ăn Sáng
- Chương 19: 19: Ăn Sáng 2
- Chương 20: 20: Kinh Ngạc
- Chương 21: 21: Quốc Công Phu Nhân
- Chương 22: 22: Con Dâu Tương Lai
- Chương 23: 23: Đi Dạo
- Chương 24: 24: Khó Sinh
- Chương 25: 25: Khó Sinh 2
- Chương 26: 26: Khó Sinh 3
- Chương 27: 27: Khó Sinh 4
- Chương 28: 28: Tửu Lâu
- Chương 29: 29: Tiệm Cầm Đồ
- Chương 30: 30: Phòng
- Chương 31: 31: Không Dễ Chịu
- Chương 32: 32: Ăn Cơm Chiều
- Chương 33: 33: Ăn Cơm Chiều 2
- Chương 34: 34: Ngủ Chung
- Chương 35: 35: Ngủ Chung 2
- Chương 36: 36: Sương Trắng
- Chương 37: 37: Về Nhà
- Chương 38: 38: Về Nhà 2
- Chương 39: 39: Về Nhà 3
- Chương 40: 40: Mua Quần Áo
- Chương 41: 41: Nghèo
- Chương 42: 42: Sơ Mi Trắng
- Chương 43: 43: Búi Tóc
- Chương 44: 44: Đi Xe Buýt
- Chương 45: 45: Đi Xe Buýt 2
- Chương 46: 46: Đi Xe Buýt 3
- Chương 47: 47: Ăn Lẩu
- Chương 48: 48: Bán Vàng
- Chương 49: 49: Mua Sắm
- Chương 50: 50: Mua Sắm 2
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Ở hiện đại, người ở vùng núi xa xôi rất nghèo, phần lớn là bởi vì nơi bọn họ sống quá xa xôi, để sửa đường phải đầu tư rất lớn, hơn nữa người có chút năng lực đều ra khỏi núi, người ở lại đều là một số người có điều kiện không tốt.
Tuy rằng hằng năm quốc gia đều sẽ phát trợ cấp cho họ, nhưng bọn họ vẫn rất nghèo.
Bọn họ ở trong nhà ngói tự xây, một số người còn ở trong nhà gỗ, nhà xây bằng đất đá.
Lúc ấy mỗi khoa trong bệnh viện đều cử một bác sĩ đi tham gia, nhưng Đỗ Khanh làm bác sĩ khoa sản tuyệt đối là người mệt nhất.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, càng nghèo càng phải sinh.
Những lời này tuyệt đối không sai, phần lớn người ở vùng núi hẻo lánh này đều dựa theo đầu người nhận trợ cấp, cho nên bọn họ không có cố kỵ, vì có thêm tiền trợ cấp, chưa bao giờ tránh thai, một đứa lại một đứa sinh không ngừng.
Con gái trong vùng núi, rất nhiều người mới mười sáu, bảy tuổi liền kết hôn, các cô ấy không có ý thức tránh thai, kết hôn xong liền mang thai, có thai cũng không cần khám thai, thậm chí đến bệnh viện cũng không đi, tự sinh con ở nhà, sau đó lại nhờ cán bộ trong thôn tới làm nhân chứng, thêm vào hộ khẩu.
Trước khi tới thôn trang suối nước nóng, Đỗ Khanh cảm thấy người dân vùng núi hẻo lánh trong trí nhớ là những người nghèo khổ nhất rồi, nhưng mà hôm nay, suy nghĩ trong lòng cô đã thay đổi.
Ở hiện đại, thôn dân vùng núi hẻo lánh không giàu được, phần lớn nguyên nhân là do bọn họ sinh ra ở địa phương quá nghèo, còn có một phần nhỏ là do bọn họ đã quen với cách sinh hoạt này, không dễ thay đổi.
Nhưng những người ở thôn trang suối nước nóng thì khác, bọn họ rất chăm chỉ, Đỗ Khanh vừa rồi nhìn thấy, có một thai phụ, vác một cái bụng phải hơn tám tháng, vẫn từng gùi, từng gùi bắp đi về nhà.
Nơi bọn họ sinh sống cũng không quá xa xôi, ngồi xe ngựa nửa canh giờ là có thể đến kinh thành, nơi phồn hoa nhất Khánh triều.
Nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn rất vất vả.
Đỗ Khanh người này phải nói thế nào nhỉ —— bởi vì từ nhỏ cô chưa biết khổ là gì, cha mẹ đều tận lực cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho cô trong phạm vi năng lực của bọn họ, cho nên tính cách của cô hơi thiện lương quá mức.
Câu nói kia nói như thế nào, mình sống tốt thì không thể nhìn người khác vất vả.
Lúc ấy chữa bệnh miễn phí, Đỗ Khanh lấy ra hơn hai tháng tiền lương, mua sữa bột và thực phẩm dinh dưỡng cấp cho những thai phụ sinh hoạt khó khăn đó.
Anan
Hiện giờ Đỗ Khanh nhìn nhóm tá điền trong thôn trang suối nước nóng vất vả, lại không biết nên trợ giúp bọn họ như thế nào mới tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-99-suoi-nuoc-nong-4.html
.]
Tống Gia Thành nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô hơi không tốt, nhưng lại không biết vì sao, chỉ có thể quan tâm hỏi:
“Làm sao vậy? Có phải nàng không thoải mái không?”
Đỗ Khanh lắc lắc đầu, duỗi tay gỡ túi tiền bên hông xuống, từ bên trong lấy ra bốn, năm viên kẹo trái cây.
Kẹo trái cây này là Đỗ Khanh mua ở siêu thị, cũng không phải loại kẹo rẻ tiền lúc trước cho Tống Hải.
Lúc ấy cô mau không ít kẹo cứng ở quầy bán quà vặt dưới cô, cô chỉ ăn mấy viên, Tống Gia Thành tặng cô mật ong, cho nên những viên kẹo cứng đó đều bị cô chia cho Tống Hải, Tống Châu cùng Vân nhi.
Đỗ Khanh duỗi tay gọi một cô bé gầy trơ cả xương trước mặt lại đây.
Cô bé nhìn không lớn lắm, nhìn qua bề ngoài, hẳn là khoảng 3, 4 tuổi.
Bộ dạng của cô bé không thể nói là tốt, trên người mặc áo vải thô, cổ tay áo cùng ống quần đều bị ngắn hơn một đoạn không nói, còn đi chân trần, tóc trên đầu cũng chỉ dùng một mảnh vải tùy ý buộc lại, tóc mái không buộc chặt liền lộn xộn rũ trên trán, sau tai và trên cổ cô bé.
Đứa nhỏ tầm tuổi này, chưa thể giúp đỡ người nhà làm việc, trong nhà cũng không có điều kiện để chia ra một người trông non mấy đứa, cho nên liền để mặc bọn nó chạy loạn khắp thôn trang.
Cô bé không biết Đỗ Khanh gọi mình tới làm cái gì, nhưng chỉ từ cách ăn mặc, cô bé liền biết —— đây là quý nhân mà cha mẹ hay nhắc tới.
Là người bọn họ không đắc tội nổi.
Cô bé sợ hãi nhìn Đỗ Khanh, thoạt nhìn rất sợ cô.
Đỗ Khanh ngồi xổm xuống, duỗi tay đến trước mặt cô bé, mở ngón tay ra.
Côôn nhu nói: “Chị mời em ăn kẹo nha.”
Kẹo? Tuy rằng tuổi cô bé không lớn, nhưng cũng biết keọ trông như thế nào, năm trước cha đem lương thực dư thừa trong nhà bán đi, liền cho cô bé và anh trai mỗi người một viên kẹo mạch nha.
Kẹo mạch nha màu nâu vàng tuy rằng chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng là bảo bối của cô bé và anh trai, mỗi ngày chỉ dám l.i.ế.m hai miếng, ước chừng ăn vài ngày mới hết.
Cô bé cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp đang lừa mình, kẹo rõ ràng là màu vàng, thứ trong tay lại có vỏ bọc đẹp như vậy, thấy thế nào cũng không giống kẹp.