- Trang chủ
- Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
- Chương 213
Chương 213
Truyện: Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Tác giả: Đồ Mi Phu Nhân
- Chương 1: 1: Xung Đột Trong Chữa Bệnh
- Chương 2: 2: Xung Đột Trong Chữa Bệnh 2
- Chương 3: 3: Tức Giận
- Chương 4: 4: Kỳ Nghỉ
- Chương 5: 5: Con Nhà Người Ta
- Chương 6: 6: Cha Mẹ Tới
- Chương 7: 7: Về Quê
- Chương 8: 8: Bò Giường
- Chương 9: 9: Bò Giường 2
- Chương 10: 10: Kỳ Lạ
- Chương 11: 11: Xuyên Không
- Chương 12: 12: Xuyên Không 2
- Chương 13: 13: Uống Thuốc
- Chương 14: 14: Sáng
- Chương 15: 15: Nha Hoàn
- Chương 16: 16: Nha Hoàn 2
- Chương 17: 17: Nha Hoàn 3
- Chương 18: 18: Ăn Sáng
- Chương 19: 19: Ăn Sáng 2
- Chương 20: 20: Kinh Ngạc
- Chương 21: 21: Quốc Công Phu Nhân
- Chương 22: 22: Con Dâu Tương Lai
- Chương 23: 23: Đi Dạo
- Chương 24: 24: Khó Sinh
- Chương 25: 25: Khó Sinh 2
- Chương 26: 26: Khó Sinh 3
- Chương 27: 27: Khó Sinh 4
- Chương 28: 28: Tửu Lâu
- Chương 29: 29: Tiệm Cầm Đồ
- Chương 30: 30: Phòng
- Chương 31: 31: Không Dễ Chịu
- Chương 32: 32: Ăn Cơm Chiều
- Chương 33: 33: Ăn Cơm Chiều 2
- Chương 34: 34: Ngủ Chung
- Chương 35: 35: Ngủ Chung 2
- Chương 36: 36: Sương Trắng
- Chương 37: 37: Về Nhà
- Chương 38: 38: Về Nhà 2
- Chương 39: 39: Về Nhà 3
- Chương 40: 40: Mua Quần Áo
- Chương 41: 41: Nghèo
- Chương 42: 42: Sơ Mi Trắng
- Chương 43: 43: Búi Tóc
- Chương 44: 44: Đi Xe Buýt
- Chương 45: 45: Đi Xe Buýt 2
- Chương 46: 46: Đi Xe Buýt 3
- Chương 47: 47: Ăn Lẩu
- Chương 48: 48: Bán Vàng
- Chương 49: 49: Mua Sắm
- Chương 50: 50: Mua Sắm 2
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Không biết có phải phòng cô cũng được Tống Hải bọn họ phụ trách quét tước hay không, tuy rằng hơn một tháng không có người ở, nhưng phòng vẫn rất sạch sẽ, không có chút mùi kỳ lạ nào.
Nghĩ đến lần trước Vân nhi nói mình vẫn mặc bộ quần áo cũ, lần này Đỗ Khanh thông minh hơn, cô chọn một bộ quần áo mới từ trong tủ quần áo, thay ra bộ quần áo đang mặc trên người.
Tống Gia Thành làm công tử duy nhất trong phủ, lời nói vẫn rất có trọng lượng, hắn nói bữa sáng muốn ăn bánh rán, gã sai vặt Nghênh Phong viện nhanh chóng bưng một mâm bánh rán lớn từ phòng bếp lại đây, nhân tiện còn mang theo những món ăn khác.
Đỗ Khanh rửa mặt xong nhìn một đống lớn đồ ăn trên bàn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nhắc nhở: “Bánh mì pho mát, hiện tại vẫn là mùa hè, để lâu pho mát sẽ biến chất, anh mau đưa đến chủ viện đi, để dì Tần đặt vào hầm băng hoặc là cất vào chỗ mát mẻ, hoặc anh cho người lấy ít băng tới làm mát bánh mì pho mát.”
Tống Gia Thành không vội vã trở về ăn ăn bữa sáng của mình, mà gật đầu nói với Đỗ Khanh: “Em ăn trước đi, đợi lát nữa anh bảo Tống Hải đưa đồ đến chủ viện, anh để lại mấy cái cho em ăn, em thích ăn vị gì?”
Đỗ Khanh một bên ăn bữa sáng trước mặt, một bên xua tay với Tống Gia Thành: “Vị nguyên bản, không cần để lại quá nhiều, thứ này em ăn một cái liền sẽ thấy ngán, bất quá có cần giữ lại một cái cho Tống Hải bọn họ hay không?”
Nếu là lúc trước, Tống Gia Thành khẳng định không cần suy nghĩ mà cự tuyệt, chủ tớ khác biệt, bánh mì pho mát này là đưa cho mẹ hắn ăn, mẹ hắn còn muốn chia cho hai tỷ tỷ của hắn, thân phận các nàng đều cao quý, chắc chắn không muốn ăn chung một món ăn với người hầu trong phủ, nhưng Tống Gia Thành ở hiện đại lâu như vậy, tư tưởng đã thay đổi nhiều, hơn nữa hai người Tống Hải và Tống Châu xác thật luôn trung tâm một lòng với hắn, cho bọn hắn một cái bánh mì pho mát cũng không phải chuyện gì khác người.
Tống Gia Thành lung tung gật đầu nói: “Đã biết, anh sẽ sắp xếp.”
Thấy Đỗ Khanh cầm bánh rán bắt đầu gặm, Tống Gia Thành cảm thấy dã là lúc nên nói, lại kéo dài thì đợi chút nữa Vân nhi tới đây hắn liền không tiện nói nữa, cho nên hắn thanh thanh giọng nói: “Hiện tại không nói mấy chuyện lặt vặt kia nữa, chúng ta nói chuyện vừa rồi trước, em có ý thức được lời vừa rồi của mình có chỗ nào không ổn hay không, anh nói với em……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-213-lai-nhai.html
.]
Bữa sáng này, Đỗ Khanh ăn, Tống Gia Thành ở một bên dặn dò đủ loại như một người cha già, cô bưng chén, có chút may mắn vì bản thân có một trái tim lớn, bằng không với tình cảnh này, bản thân cô khẳng định sẽ bị hắn nói tới mức dạ dày co rút, ăn không vô gì hết.
Anan
Một bữa sáng qua đi, Tống Gia Thành phủi phủi ống tay áo đi về phòng mình ăn sáng, chỉ để lại một mình Đỗ Khanh ngồi ở trước bàn trang điểm, để Vân nhi tùy ý đùa nghịch.
Đỗ Khanh nhìn bản thân trong gương, chỉ cảm thấy bản thân hiện tại thật ngốc nghếch, cô chậm rì rì quơ quơ đầu, vứt hết mấy thứ trong đầu ra ngoài.
Hay lắm tên nhóc kia, vừa rồi Tống Gia Thành nói dông nói dài, hắn nói thì cứ nói đi, cố tình nói xong một câu hắn còn dừng lại hỏi một câu nhớ kỹ chưa? Ngữ khí kia chẳng khác gì các giáo viên mầm non hỏi các bé trong nhà trẻ, chính là cái loại cảm giác muốn giảng đạo lý, lại sợ không khống chế được ngữ khí, thành nặng lời với cô, lo lắng cô la lối khóc lóc chơi xấu vậy.
Nếu không phải Đỗ Khanh thật sự chột dạ, khẳng định lúc ấy sẽ trực tiếp nổi giận.
Lại nói tới Tống Gia Thành bên này, hắn trở về phòng vẫn giữ lại hai cái bánh mì pho mát cho Tống Châu và Tống Hải, cửa hàng này theo phong cách cổ điển, túi đóng gói dùng túi giấy, trên bao bì cũng không quảng cáo quá nhiều, trên vỏ túi chỉ in đủ loại hoa tươi, cuối cùng còn có bốn chữ tên cửa hàng, cho nên thật ra không cần phí thời gian thay đổi vỏ túi bánh.
Tống Hải và Tống Châu chạy qua chạy lại hai lượt, nhanh chóng dọn hết đồ vật Tống Gia Thành bọn họ mang về tới chủ viện.
Tống Gia Thành cố ý dặn dò phải cẩn thận cát những hạt giống hắn mang về, chỗ hạt giống này Cam Mạn Mai đã sớm giúp đỡ thay đổi vỏ túi, cho nên cũng không lo lắng bị người khác hoài nghi, mấy thứ này hắn chuẩn bị trực tiếp đưa đến thôn trang trồng thử.
Ở thôn trang có rất nhiều người giỏi trồng trọt, không phải Cam Mạn Mai muốn ở trong nhà trồng rau sao? Tống Gia Thành còn muốn ngồi vững ở vị trí con rể, cho nên còn cân nhắc đi tới thôn trang học mấy chiêu, chờ trở về hiện đại mới có thể thảo luận mấy chuyện trồng trọt với mẹ vợ tương lai.
Không thể không nói, vì lấy lòng mẹ vợ, Tống Gia Thành còn chuẩn bị học chuyện trồng trọt, nếu đàn ông hiện đại cũng chịu tốn tâm tư giống hắn, phỏng chừng mâu thuẫn của bọn họ với mẹ vợ có thể giải quyết hơn phân nửa.