- Trang chủ
- Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
- Chương 168
Chương 168
Truyện: Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Tác giả: Đồ Mi Phu Nhân
- Chương 1: 1: Xung Đột Trong Chữa Bệnh
- Chương 2: 2: Xung Đột Trong Chữa Bệnh 2
- Chương 3: 3: Tức Giận
- Chương 4: 4: Kỳ Nghỉ
- Chương 5: 5: Con Nhà Người Ta
- Chương 6: 6: Cha Mẹ Tới
- Chương 7: 7: Về Quê
- Chương 8: 8: Bò Giường
- Chương 9: 9: Bò Giường 2
- Chương 10: 10: Kỳ Lạ
- Chương 11: 11: Xuyên Không
- Chương 12: 12: Xuyên Không 2
- Chương 13: 13: Uống Thuốc
- Chương 14: 14: Sáng
- Chương 15: 15: Nha Hoàn
- Chương 16: 16: Nha Hoàn 2
- Chương 17: 17: Nha Hoàn 3
- Chương 18: 18: Ăn Sáng
- Chương 19: 19: Ăn Sáng 2
- Chương 20: 20: Kinh Ngạc
- Chương 21: 21: Quốc Công Phu Nhân
- Chương 22: 22: Con Dâu Tương Lai
- Chương 23: 23: Đi Dạo
- Chương 24: 24: Khó Sinh
- Chương 25: 25: Khó Sinh 2
- Chương 26: 26: Khó Sinh 3
- Chương 27: 27: Khó Sinh 4
- Chương 28: 28: Tửu Lâu
- Chương 29: 29: Tiệm Cầm Đồ
- Chương 30: 30: Phòng
- Chương 31: 31: Không Dễ Chịu
- Chương 32: 32: Ăn Cơm Chiều
- Chương 33: 33: Ăn Cơm Chiều 2
- Chương 34: 34: Ngủ Chung
- Chương 35: 35: Ngủ Chung 2
- Chương 36: 36: Sương Trắng
- Chương 37: 37: Về Nhà
- Chương 38: 38: Về Nhà 2
- Chương 39: 39: Về Nhà 3
- Chương 40: 40: Mua Quần Áo
- Chương 41: 41: Nghèo
- Chương 42: 42: Sơ Mi Trắng
- Chương 43: 43: Búi Tóc
- Chương 44: 44: Đi Xe Buýt
- Chương 45: 45: Đi Xe Buýt 2
- Chương 46: 46: Đi Xe Buýt 3
- Chương 47: 47: Ăn Lẩu
- Chương 48: 48: Bán Vàng
- Chương 49: 49: Mua Sắm
- Chương 50: 50: Mua Sắm 2
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Ngô Đạo Tử chân tích, tác phẩm tiêu biểu đứng đầu là Tử thiên vương đồ, có người nguyện ý quyên tặng vô điều kiện cho viện bảo tàng, đây sẽ là một sự kiện có thể chấn động trong và ngoài nước, cũng như trong giới sưu tầm tranh chữ.
Quốc gia bởi vì một đoạn lịch sử đau đớn kia, rất nhiều trân bảo của người xưa đều bị lưu lạc đến hải ngoại.
Trong vài thập niên gần đây, quốc gia cũng rất coi trọng chuyện quốc bảo trở về cố thổ, một vài nhân sĩ yêu nước cũng thông qua các cuộc đấu giá, bỏ ra số tiền rất lớn đẻ mua về, đem các văn vật trao trả cho quốc gia.
Nếu Tống Gia Thành thật sự quyết định đưa Tử thiên vương lại cho viện bảo tàng thành phố Vân, cái này tuyệt đối có thể trở thành chi bảo đứng đầu của viện bảo tàng.
Tống Gia Thành vẫy vẫy tay, không để bụng nói: “Lần này trước khi tới đây trong lòng ta cũng có ý tưởng đại khái, lần này ở bên này một khoảng thời gian, càng làm ta thêm kiên định suy nghĩ của bản thân.”
Tử thiên vương đồ xác thật thực trân quý, bất quá bức họa này hắn bắt đầu vẽ lại từ khi 13, 14 tuổi, cho tới bây giờ cũng là phiên bản làm hắn vừa lòng nhất.
Ở hiện đại càng lâu, Tống Gia Thành liền càng có thể cảm nhận được trình độ bị mai một văn hóa của thế giới này.
Thay vì để bức tranh cổ này trong thư phòng của hắn, còn không bằng để nó trong viện bảo tàng, để nhiều người có thể thấy được phong thái của họa thánh Ngô Đạo Tử một chút.
Hơn nữa —— chính phẩm đều đã xuất hiện, về sau tác phẩm vẽ lại lưu lạc ở Nhật Bản sẽ giảm giá trị, rốt cuộc tác phẩm vẽ lại sao có thể vượt qua nguyên tác chứ, cơ hồ là không thể tồn tại.
Đỗ Hùng hoa nhìn bức hoạ cuộn tròn trong tay, không yên tâm lại xác định lần nữa: “Thật sự muốn quyên tặng? Đây chính là chân tích của Ngô Đạo Tử, đừng nói là Tử thiên vương đồ, chính là các bức họa khác, chỉ cần giám định là chân tích của ông ta, kia mặc kệ đưa đến một công ty bán đấu giá bất kỳ, giá cả tuyệt đối sẽ không thấp hơn một trăm triệu, tính theo đồng đôla đấy.”
Trước kia Đỗ Hùng Hoa đối với những chuyện này thật ra cũng không quá hiểu biết, bất quá lần trước bọn họ phải tới công ty đấu giá giám định vòng ngọc, lúc sau ông lại thêm WeChat của chủ công ty đấu giá, ông chủ Trần, thông qua các tin tức ông chủ Trần hay chia sẻ trên vòng bạn bè, hiện tại ông cũng được xem như nửa người chơi đồ cổ.
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-168-quyen-tang-2.html
.]
Tống Gia Thành nghe vậy hai mắt sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn nói: “Thật sự có thể bán được cái giá này sao? Chỗ cháu còn có một bức Hàn Mai Đồ của Ngô Đạo Tử, chỗ cha cháu cũng còn có vài chân tích của Ngô Đạo Tử.”
Tống Gia Thành cao hứng chà xát tay, suy nghĩ nội tâm càng ngày càng nguy hiểm.
Nhìn Tống Gia Thành không chút nào che giấu, nóng lòng muốn thử, Đỗ Khanh vội vàng kéo kéo góc áo hắn.
“Nếu anh kiên trì muốn quyên tặng Tử thiên vương đồ quyên thì thôi, rốt cuộc như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, còn tranh chữ của người khác thì anh đừng nghĩ, nếu cha anh biết anh chẳng quyên tặng bức họa này, còn nhớ thương các bảo bối khác của ông ấy, khẳng định sẽ tức giận đến mức đuổi anh ra khỏi nhà.”
Đỗ Hùng Hoa và Cam Mạn Mai nghe Tống Gia Thành nói, ý cười trên mặt đều không nhịn được.
Tuy rằng bọn họ đã sớm biết thân phận của Tống Gia Thành ở cổ đại không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới, thế nhưng nhà hắn tích trữ nhiều bút tích của danh họa như tích trữ cải trắng cho mùa đông.
Nhắc tới cha Tống Gia Thành, Đỗ Khanh không khỏi cân nhắc, bức họa này không thể để Tống Gia Thành cứ như vậy quyên tặng, nói như thế nào cũng phải hỏi ý kiến của chủ nhân cũ là Tống Quốc công một chút.
Nếu Tống Quốc công không muốn, vẫn nên đem bức họa này về cổ đại thôi.
Đỗ Khanh liền sợ hiện tại Tống Gia Thành nhất thời xúc động, cũng hoặc nói trong lòng hắn không có khái niệm đối với tài vật, hai mươi mấy năm trước thì tùy ý hắn, trong lòng còn không rõ một bút tích của danh gia có ý nghĩa như thế nào, xúc động mới muốn đi quyên tặng.
Này quyên tặng bức họa này đi, thật sự không lấy lại được, văn vật cấp bậc loại này, dù về sau bỏ một bó lớn tiền mua lại, cũng không thể mua lại, Đỗ Khanh là sợ về sau Tống Gia Thành sẽ hối hận.
Rất nhiều sự tình Đỗ Khanh không tiện thảo luận với Tống Gia Thành trước mặt cha mẹ, vừa lúc cô nhìn thời gian đã sắp đến 11 giờ, đơn giản liền lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi, sắp đến 11 giờ rồi, chúng ta đi lên giường trước. Ba, ba đừng vội xử lý bức họa này, chờ chúng con trở về lại thảo luận thôn.”
Có video lần trước Đỗ Hùng Hoa dùng điện thoại ghi lại, cuối cùng Đỗ Khanh bọn họ có thể xác định thời gian xuất hiện của sương trắng.