- Trang chủ
- Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
- Chương 243
Chương 243
Truyện: Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Tác giả: Đồ Mi Phu Nhân
- Chương 1: 1: Xung Đột Trong Chữa Bệnh
- Chương 2: 2: Xung Đột Trong Chữa Bệnh 2
- Chương 3: 3: Tức Giận
- Chương 4: 4: Kỳ Nghỉ
- Chương 5: 5: Con Nhà Người Ta
- Chương 6: 6: Cha Mẹ Tới
- Chương 7: 7: Về Quê
- Chương 8: 8: Bò Giường
- Chương 9: 9: Bò Giường 2
- Chương 10: 10: Kỳ Lạ
- Chương 11: 11: Xuyên Không
- Chương 12: 12: Xuyên Không 2
- Chương 13: 13: Uống Thuốc
- Chương 14: 14: Sáng
- Chương 15: 15: Nha Hoàn
- Chương 16: 16: Nha Hoàn 2
- Chương 17: 17: Nha Hoàn 3
- Chương 18: 18: Ăn Sáng
- Chương 19: 19: Ăn Sáng 2
- Chương 20: 20: Kinh Ngạc
- Chương 21: 21: Quốc Công Phu Nhân
- Chương 22: 22: Con Dâu Tương Lai
- Chương 23: 23: Đi Dạo
- Chương 24: 24: Khó Sinh
- Chương 25: 25: Khó Sinh 2
- Chương 26: 26: Khó Sinh 3
- Chương 27: 27: Khó Sinh 4
- Chương 28: 28: Tửu Lâu
- Chương 29: 29: Tiệm Cầm Đồ
- Chương 30: 30: Phòng
- Chương 31: 31: Không Dễ Chịu
- Chương 32: 32: Ăn Cơm Chiều
- Chương 33: 33: Ăn Cơm Chiều 2
- Chương 34: 34: Ngủ Chung
- Chương 35: 35: Ngủ Chung 2
- Chương 36: 36: Sương Trắng
- Chương 37: 37: Về Nhà
- Chương 38: 38: Về Nhà 2
- Chương 39: 39: Về Nhà 3
- Chương 40: 40: Mua Quần Áo
- Chương 41: 41: Nghèo
- Chương 42: 42: Sơ Mi Trắng
- Chương 43: 43: Búi Tóc
- Chương 44: 44: Đi Xe Buýt
- Chương 45: 45: Đi Xe Buýt 2
- Chương 46: 46: Đi Xe Buýt 3
- Chương 47: 47: Ăn Lẩu
- Chương 48: 48: Bán Vàng
- Chương 49: 49: Mua Sắm
- Chương 50: 50: Mua Sắm 2
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Lúc trước khi Tống Gia Thành dưỡng thương ở Nghênh Phong, Tống Hải bọn họ cũng được ở nhà dưỡng thương, lúc ấy Đỗ Khanh lại sợ những thích khách hung ác đó đuổi tới Quốc công phủ, lại lo lắng thương thế của Tống Gia Thành, cho nên chỉ nhờ Vân nhi tới nhà hai người Tống Hải tặng đồ hai lần, cũng không có thời gian đi qua thăm một chút.
Tuy nói Tống Hải, Tống Châu là tùy tùng của Tống Gia Thành, bảo vệ bọn họ là bổn phận, nhưng nói tóm lại bọn họ là vì cô mà bị thương, nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ Khanh vẫn sẽ cảm thấy băn khoăn.
Lần này về cổ đại, Đỗ Khanh mang theo rất nhiều lễ vật cho Tống Hải bọn họ, như lời cô nói, đây là tạ lễ, tuy rằng những thứ này ở hiện đại không quá trân quý, cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng đặt ở cổ đại, cũng được coi là một phần lễ vật giá trị xa xỉ.
Giỏ trái cây, đồ ăn vặt cùng một ít đồ vụn vặt khác, nghĩ đến nhà Tống Hải cùng Tống Châu đều có trẻ con, cho nên Đỗ Khanh còn mua rất nhiều đồ chơi bằng gỗ, xếp gỗ, trò chơi ghép hình, khối Rubik linh tinh, đều là một ít đồ chơi tinh xảo không có ở cổ đại, nhưng chất liệu lại phù hợp với bối cảnh cổ đại.
Với vấn đề này, Đỗ Khanh trước nay đều không nặng bên này nhẹ bên kia, ở trong lòng cô Tống Hải và Tống Châu đều giống nhau, cho nên thứ gì cô cũng mua hai bộ.
Lần này trở về bọn họ muốn mang quá nhiều đồ, còn phải trở về khuân hai lượt nữa, nhưng Đỗ Khanh vẫn đem lễ vật cho Tống Hải bọn họ về.
Tống Hải cùng Tống Châu thấy Đỗ Khanh chuẩn bị nhiều lễ vật như vậy cho bọn họ, thụ sủng nhược kinh, nghe cô quan tâm thương thế của mình, không ngừng vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ: “Mấy vết thương nhỏ này, đã sớm lành rồi ạ.”
Tống Hải và Tống Châu làm tùy tùng, vốn dĩ thân thủ rất tốt, sức khỏe cũng không tồi, mấy vết thương này chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng liền lành hết.
Anan
Bởi vì hai người bọn họ vì cứu chủ mà bị thương, cho nên khi bọn họ ở nhà dưỡng thương, chẳng những nhận được đồ bổ của Đỗ Khanh đưa tặng, bên Tần thị cũng ban thưởng không ít dược liệu cùng tiền bạc.
Tống Hải, Tống Châu ở nhà dưỡng thương một tháng, mỗi ngày đều được thê tử bọn họ hầu hạ ăn ngon uống tốt, sau một tháng dưỡng thương bọn họ quay lại phủ làm việc, quản sự quen biết đều cười nói một tháng không gặp, hai người bọn họ chẳng những không gầy, ngược lại còn mập lên không ít.
Nghe Tống Hải và Tống Châu nói bọn họ không có gì đáng ngại, Đỗ Khanh cũng có thể yên tâm đi theo Tống Gia Thành tới chủ viện thỉnh an Tần thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-243-chuyen-vui-bat-ngo.html
.]
Tống Quốc công đang thượng triều, cho nên chỉ có một mình Tần thị ở chủ viện, Đỗ Khanh đứng bên cạnh Tống Gia Thành, dựa theo quy củ Khánh triều thỉnh an Tần thị.
Tần thị nhìn thấy Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh, tự nhiên phải cho người hầu trong phòng lui hết, cẩn thận hỏi thăm tình huống gần đây của hai người.
Tống Gia Thành kể lại các chuyện quan trọng ở hiện đại.
Trong khoảng thời gian này bọn họ ở hiện đại có ba chuyện quan trọng nhất.
Việc đầu tiên là Tống Gia Thành đính hôn với Đỗ Khanh.
Chuyện thứ hai là bọn họ chuyển nhà, hiện tại cha mẹ Đỗ Khanh sống ngay đối diện, được hai trưởng bối chăm sóc trong sinh hoạt hằng ngày.
Chuyện thứ ba là bệnh viện của Đỗ Khanh đã chính thức hoạt động, về sau bọn họ về cổ đại, cũng không cần chờ tới hai ngày nghỉ mỗi tháng, chỉ cần bọn họ ở hiện đại không có chuyện gì quan trọng, muốn về khi nào thì trở về khi đó.
“Tốt, tốt.” Tần thị nghe vậy đại hỉ, bà vui sướng vỗ tay cười nói: “Nếu con và tiểu Hạ đã đính hôn, chờ qua năm hai đứa mau tổ chức hôn lễ, cũng coi như giải quyết một chuyện lớn trong lòng ta và cha con.”
Tần thị xuôi gió xuôi nước sống hơn nửa đời người, muốn cái gì có cái đó, chỉ có một chuyện duy nhất không yên lòng, đó chính là chuyện chung thân đại sự của con trai, có một đứa con trai như vậy, chuyện con nối dõi như một con d.a.o sắc bén treo trên đỉnh đầu bà và Tống Quốc công, bọn họ lo lắng cả đời này con trai cũng không thể cưới vợ sinh con như người bình thường, vậy sau khi bọn họ chếc, cũng không có mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông.
Đỗ Khanh xuất hiện như cọng rơm cứu mạng của Tần thị bọn họ, lúc này bà nghe hai đứa nhỏ nói đã đính hôn ở hiện đại, trong lòng liền vội vàng muốn ấn định chuyện thành thân, cũng làm mấy người ở kinh thành dám chê cười ở sau lưng Quốc công phủ sáng mắt ra, Quốc công phủ cũng không bị đoạn tuyệt hương khói.
Đỗ Khanh thấy Tần thị vô cùng chờ đợi nhìn mình, không thể nói được câu cự tuyệt, trầm tư một lúc lâu lúc, nghĩ đến bọn họ cũng đã đính hôn, thành thân ở cổ đại cũng không có gì, coi như làm cha mẹ Tống Gia Thành vui vẻ.