- Trang chủ
- Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
- Chương 210
Chương 210
Truyện: Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Tác giả: Đồ Mi Phu Nhân
- Chương 1: 1: Xung Đột Trong Chữa Bệnh
- Chương 2: 2: Xung Đột Trong Chữa Bệnh 2
- Chương 3: 3: Tức Giận
- Chương 4: 4: Kỳ Nghỉ
- Chương 5: 5: Con Nhà Người Ta
- Chương 6: 6: Cha Mẹ Tới
- Chương 7: 7: Về Quê
- Chương 8: 8: Bò Giường
- Chương 9: 9: Bò Giường 2
- Chương 10: 10: Kỳ Lạ
- Chương 11: 11: Xuyên Không
- Chương 12: 12: Xuyên Không 2
- Chương 13: 13: Uống Thuốc
- Chương 14: 14: Sáng
- Chương 15: 15: Nha Hoàn
- Chương 16: 16: Nha Hoàn 2
- Chương 17: 17: Nha Hoàn 3
- Chương 18: 18: Ăn Sáng
- Chương 19: 19: Ăn Sáng 2
- Chương 20: 20: Kinh Ngạc
- Chương 21: 21: Quốc Công Phu Nhân
- Chương 22: 22: Con Dâu Tương Lai
- Chương 23: 23: Đi Dạo
- Chương 24: 24: Khó Sinh
- Chương 25: 25: Khó Sinh 2
- Chương 26: 26: Khó Sinh 3
- Chương 27: 27: Khó Sinh 4
- Chương 28: 28: Tửu Lâu
- Chương 29: 29: Tiệm Cầm Đồ
- Chương 30: 30: Phòng
- Chương 31: 31: Không Dễ Chịu
- Chương 32: 32: Ăn Cơm Chiều
- Chương 33: 33: Ăn Cơm Chiều 2
- Chương 34: 34: Ngủ Chung
- Chương 35: 35: Ngủ Chung 2
- Chương 36: 36: Sương Trắng
- Chương 37: 37: Về Nhà
- Chương 38: 38: Về Nhà 2
- Chương 39: 39: Về Nhà 3
- Chương 40: 40: Mua Quần Áo
- Chương 41: 41: Nghèo
- Chương 42: 42: Sơ Mi Trắng
- Chương 43: 43: Búi Tóc
- Chương 44: 44: Đi Xe Buýt
- Chương 45: 45: Đi Xe Buýt 2
- Chương 46: 46: Đi Xe Buýt 3
- Chương 47: 47: Ăn Lẩu
- Chương 48: 48: Bán Vàng
- Chương 49: 49: Mua Sắm
- Chương 50: 50: Mua Sắm 2
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Nhưng mà Tống Gia Thành ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, vẫn không nhịn được hơi giật giật cánh tay.
Đỗ Khanh vốn dĩ đã ngủ đủ, cho nên ngay lập tức mở mắt ra khi cảm nhận được động tác của hắn.
Còn không đợi Tống Gia Thành mở miệng, Đỗ Khanh liền lập tức bắt lấy cánh tay của hắn chất vấn: “Mau thành thật khai báo, đêm qua anh và mẹ em ở phòng bếp thương lượng chuyện xấu gì.”
Nhìn ánh mắt thanh minh không có nửa điểm buồn ngủ của Đỗ Khanh, Tống Gia Thành khiếp sợ đến mức không rảnh lo lắng tới cánh tay của mình, chỉ kỳ quái vì sao mới sáng sớm tỉnh lại, thế nhưng cô vẫn còn nhớ rõ đề tài dang dở vào buổi tối ngày hôm qua.
Đỗ Khanh dùng một ánh mắt nhìn rõ tất cả, nhìn chằm chằm Tống Gia Thành, đắc ý nói: “Chút đạo hạnh này của anh, mà còn dám định giấu diếm được em, không có khả năng, thẳng thắn để nhận sự khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, anh thành thật khai báo mới có kết quả tốt.”
Tống Gia Thành nghĩ hiện tại Đỗ Khanh đều xuyên về cổ đại rồi, muốn xuyên lại cũng chỉ có thể chờ tối hôm nay, cho nên hắn không hề nghĩ ngợi, liền thập phần móc từ trong lòng n.g.ự.c ra tờ giấy Cam Mạn Mai đưa cho hắn.
Tờ giấy trắng từ hai mươi mấy năm trước, tuy rằng vẫn luôn được Cam Mạn Mai cất giữ cẩn thận, nhưng vẫn không tránh được có chút bị ố vàng, thấy rõ ràng chữ trên giấy, Đỗ Khanh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin hỏi: “Mẹ đưa sinh thần bát tự của em cho anh.”
Cam Mạn Mai nữ sĩ thế nhưng không thèm giãy giụa một chút, cứ như vậy bán đi con gái duy nhất của mình?
Mặc kệ trong lòng Đỗ Khanh không thể tin được ra sao, tờ giấy hơi ố vàng trên tay Tống Gia Thành không thể là giả được.
Anan
Thấy biểu tình của cô không quá cao hứng, Tống Gia Thành do dự một lát, vẫn duỗi tay trả lại tờ giấy cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-210-khong-co-ly-do-tu-choi.html
.]
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Đỗ Khanh, Tống Gia Thành tốt tính giải thích: “Đây là ngày sinh của em, nếu em không muốn, anh tự nhiên không thể ép buộc em, đưa nó cho cha mẹ anh.”
“Lại nói tiếp cũng là do anh nghĩ sai, lúc trước chỉ nghĩ tình cảm của chúng ta hiện tại cũng không sai biệt lắm rồi, hơn nữa trong lòng lại muốn cho cha mẹ anh vui vẻ, yên tâm, cho nên lần này về cổ địa anh mới hỏi dì một câu.”
“Chú dì cũng chỉ muốn giao em cho một người mà bọn họ cảm thấy đáng tin cậy, cho nên mới giấu em đưa bát tự cho anh, khi trở về em ngàn vạn lần đừng oán trách chú dì.”
Tống Gia Thành không hổ là Tống Gia Thành, dùng mấy chiêu bán thảm, khổ nhục kế, tỏ vẻ yếu thế thì không cần phải nói, cuối cùng còn lén lút khen bản thân một chút, nói mình là người mà Cam Mạn Mai bọn họ thấy đáng tin cậy, cuối cùng còn chủ động ôm hết trách nhiệm vào người, hắn nói chuyện lại dễ nghe, trực tiếp liền xóa tan chút lấn cấn trong lòng Đỗ Khanh, cô thực sự cũng không quá tức giận.
Đỗ Khanh cứ như vậy ngơ ngác ở trên giường buồn rầu một lúc lâu, nhìn bộ dạng cẩn thận của Tống Gia Thành, cô chỉ có thể duỗi tay bực bội xoa xoa tóc mình, nói: “Thôi được rồi, sự tình đều đã như vậy, em còn có thể nói cái gì, thứ này anh muốn đưa cho dì Tần bọn họ thì cứ đưa đi.”
Còn không phải là sinh thần bát tự thôi sao? Muốn đưa thì đưa đi, người cổ đại thành thân rất phiền toái, nhà cao cửa rộng như Tống gia, so với người khác còn nhiều quy củ hơn, chờ xong hết mọi việc, phỏng chừng cũng phải chờ đến sang năm.
Hiện tại cô không cần tới bệnh viện đi làm, thời gian rảnh cũng nhiều hơn, về sau cô tự làm thuê cho chính mình, cũng không cần lo lắng kết hôn, nghỉ sinh không dễ dàng, nghĩ như vậy, đúng là cô không còn lý do gì để kháng cự chuyện kết hôn với Tống Gia Thành.
Trong lòng Đỗ Khanh cũng hiểu, người đàn ông như Tống Gia Thành có thể nói là mọi mặt đều hoàn mỹ, tuyệt đối là hiếm có khó tìm, nếu đối tượng kết hôn của cô chắc chắn là hắn, trải qua một đoạn tình cảm hoàn mỹ như vậy, hẳn là cũng rất khó coi trọng những người đàn ông khác.
Lại nghĩ một chút, tuổi tác của hai người bọn họ xác thật không còn coi là nhỏ nữa, Tống Gia Thành dù mới 24 tuổi, còn tươi mới, nhưng cô sắp 27 rồi, tuy rằng không tính là lớn tuổi, nhưng cũng đang vào ododj tuổi kết hôn tốt nhất của phụ nữ, trước kia không có đối tượng thích hợp thì thôi, hiện tại cô cũng đã có bạn trai, tình cảm cũng rất thuận lợi, hình như cũng không có lại lý do để không kết hôn.
Một khi đã có suy nghĩ này, Đỗ Khanh đúng là bắt đầu nghiêm túc nghĩ về cuộc sống tương lai.