- Trang chủ
- Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
- Chương 72
Chương 72
Truyện: Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Tác giả: Ân Dưỡng
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Hoàn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hai người lập tức dời mắt đi.
Không lâu sau, Tiên đế xuống xe.
Phùng Thông ngồi lại trong xe, thần sắc ngẩn ngơ.
"Phu nhân, khuyên tai của người..."
Bà khẽ đưa tay chạm vào d** tai trống trơn:
"Chắc là không cẩn thận làm rơi rồi."
Xe ngựa từ từ quay đầu, vòng đường để đến bờ hồ Ngọc Đãng.
Nhưng đường từ chùa Tiêu Kim đến hồ Ngọc Đãng đông nghẹt người, chen không lọt.
Nghe nói lát nữa đệ nhất danh kỹ thành Kim Lăng – Tiêu Ngọc Lăng sau khi thắp đèn xong, xe ngựa của nàng sẽ đi ngang qua bờ hồ vào giờ Tý.
Xe của Phùng Thông phải dừng chờ ở hai dặm phía ngoài, nhích cũng không nổi.
Sau đó nghe phía trước ồn ào náo nhiệt, Phùng Thông bảo phu xe và tùy tùng tản ra, rồi tự mình xuống xe.
Nhưng đợi thật lâu, đám đông vẫn chưa tản.
Nha hoàn xuống hỏi thăm, nói vừa rồi chẳng phải là xe của Tiêu Ngọc Lăng, nàng bị người dây dưa nên chậm giờ, còn phải đợi thêm nửa canh giờ nữa.
Phùng Thông trong lòng bất giác bồn chồn.
Không biết đã qua bao lâu, hương thơm lan tỏa, dải lụa tung bay, xe của Tiêu Ngọc Lăng từ từ đi tới, đám đông reo hò vang dội.
Chiếc xe ấy trang trí lộng lẫy, bốn cột trụ nâng lên, đỉnh kết minh châu, bốn phía buông rèm lụa trắng, che đi bóng dáng mỹ nhân bên trong, ẩn hiện mờ ảo.
Ta bỗng nổi hứng, bay lên không trung, gọi gió mạnh đến vén màn lụa, muốn nhìn rõ phong thái của đệ nhất danh kỹ Kim Lăng.
Chỉ thấy mỹ nhân nghiêng mình nằm nghiêng bên trong, thân hình mềm mại như liễu, làn da trắng hơn tuyết, tay khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn dát vàng.
Khi cây quạt nghiêng đi, liền lộ ra gương mặt diễm lệ.
Thân thể nàng mềm mại, nhưng ánh mắt lại chẳng hề mềm, mang theo nét phong tình khó tả.
Ta nhìn mà ngây người.
Sau khi đám đông bắt đầu tản bớt, Phùng Thông lập tức hành động.
Cuối cùng, xe ngựa chạy ba vòng quanh hồ, vẫn không thấy bóng dáng tiểu thiếu gia.
Bà dựa vào thành xe, khóc đến đứt ruột gan.
Phu quân của bà tìm đến, toàn thân mùi rượu và son phấn, giáng cho bà một bạt tai ngay giữa phố.
Hơn mười gia đinh từ trong phủ ùa ra phố, giơ đèn, gõ mõ, chia nhau tìm kiếm công tử.
Ta đứng yên trong đám người qua lại, ngơ ngác nhìn những chiếc đèn lồng họ mang theo.
Mỗi chiếc lồng đèn ấy đều được viết bằng bút lông một chữ: Nhan.
"Xe ngựa tìm được rồi! Nhưng bọn hạ nhân đều bất tỉnh, công tử và tiểu đồng đều không thấy đâu cả…"
Chương 31: Báo Ứng – Chung gối một giường, mộng chẳng chung.
Giữa đêm canh ba, chính viện Nhan phủ, bừa bộn khắp nơi.
"Huyền nhi có hơn chục người đi theo, sao lại có thể..."
Một cái tát vang dội, tàn nhẫn cắt ngang lời bà.
"Ngươi làm mẹ, không trông con cho tốt, lại rảnh mà đưa tiễn một gã nam nhân xa lạ!"
Phùng Thông bị đá một cước ngay trước ngực, ngã sấp xuống đất, nước mắt lập tức khựng lại, trong mắt ngập tràn hận ý:
"Ngươi thì sao? Ngươi làm cha, lại chạy ra ngoài mê đắm kỹ nữ!"
Chờ đến khi đám hạ nhân tỉnh lại, mới đến bẩm báo với chủ mẫu.
Phùng Thông lúc ấy mới biết, bọn cướp ấy vốn được thuê để bắt Tiêu Ngọc Lăng.
Nhưng xe của Tiêu Ngọc Lăng bị trễ nửa canh giờ, còn xe của Nhan Huyền lại đúng lúc đi qua tuyến đường đó, thấy xe ngựa xa hoa, bọn cướp tưởng là mục tiêu, liền đuổi theo, đánh ngất đám tùy tùng.
Chỉ e đến khi lên xe rồi mới phát hiện bắt nhầm người, nhưng thấy Nhan Huyền đeo vàng ngọc, sao lại dễ dàng thả ra.
Phu quân của Phùng Thông nghe xong, sắc mặt cứng đờ, ngồi xuống không nói một lời.
Phùng Thông cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Ngay cả danh kỹ kết giao quyền quý như Tiêu Ngọc Lăng còn bị bắt, đủ thấy kẻ cướp là bọn không coi trời đất ra gì, huống chi là bọn họ.
Ánh mắt Phùng Thông trống rỗng, tâm thần hoảng loạn.
Cảnh trong mộng đột nhiên chuyển động, bà đột ngột trở lại bờ hồ Ngọc Đãng.
Đêm tối âm u, đến ánh trăng cũng không có, mặt hồ như tấm gương đen kịt, bốn bề văng vẳng tiếng gọi mơ hồ.
"Mẫu thân..."
"Huyền nhi?"
Phùng Thông lập tức phản ứng, chạy về phía âm thanh kia, "Huyền nhi!"
Giọng trẻ con không rõ từ đâu phát ra, nhưng lại văng vẳng ngay bên tai, càng lúc càng gần.
"Mẫu thân, vì sao người không tìm con?"
Phùng Thông nắm chặt tay.
"Huyền nhi, con ở đâu? Con ra đây, được không?"
Ta đứng cách đó không xa, nhìn quanh cảnh trong mộng, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Mẫu thân từng nói sẽ không bỏ con lại... vậy mà, tại sao lại lừa con?"
"Huyền nhi, con rốt cuộc ở đâu? Con là m.á.u thịt của ta, ta sao nỡ rời xa con?"
Phùng Thông không thấy rõ con mình ở đâu, chỉ biết gào lên, nước mắt theo gió mà rơi:
"Nhưng con là cốt nhục được cả nhà nâng niu trong tay, không ai dám nặng lời nặng tay với con. Còn người đã sinh ra con như ta lại chẳng là gì cả! Bao năm qua, từng năm từng tháng từng ngày, sống đều thấy đau khổ. Chẳng lẽ chỉ có giọt m.á.u rơi ra khỏi thân mới là người, còn chính ta thì không?"
"Cho nên, mẫu thân mới chọn vứt bỏ con sao?"
Giọng nói kia đột ngột trở nên bi thương lạnh lẽo rợn người, mang theo ý cười giễu cợt thê lương:
"Người làm Quý phi, ông ta cưới kỹ nữ, chỉ có con là bị các người vứt bỏ..."
Phùng Thông khóc nấc từng tiếng.
"Huyền nhi, là ta có lỗi với con... Bao năm qua, ta chưa từng quên con."
"Con không muốn nghe những lời này nữa!"
Bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, mặt hồ dậy sóng.
"Người đã vứt bỏ con rồi! Giờ còn muốn người khác cũng vứt bỏ con! Người là người mẹ độc ác nhất trên đời!"
Phùng Thông nhìn về phía trước, cơn gió ập tới bỗng hiện ra hình dáng một bàn tay, siết chặt cổ bà.
Bà theo bản năng kêu lên: "Huyền nhi, là con sao?"
Một chiếc đèn lồng đột ngột xuất hiện trước mắt bà, ánh sáng chói lòa khiến bà phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc.
Luồng tà phong kia bị một chưởng đánh bay nửa trượng, hình dáng càng lúc càng rõ, thoáng chốc trở nên cứng đờ.