- Trang chủ
- Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
- Chương 48
Chương 48
Truyện: Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Tác giả: Ân Dưỡng
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Hoàn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
"Nếu kẻ đó thân thiết với Hộ pháp, chi bằng lấy Chẩm Nguy làm mồi nhử, có thể khiến hắn lộ mặt."
Lý Tuyên hỏi: "Nhưng ngươi mang hắn theo, dọc đường có chắc chắn an toàn không?"
Sở Vô Yếm đáp: "Cho nên thần muốn thỉnh Quốc sư cùng đi."
Ta nhìn Sở Vô Yếm, mặt không biểu cảm, trong lòng thì muôn phần phức tạp.
Hắn rõ ràng chưa điều tra được gì, vậy mà lại vô tình nhắm trúng ta sao?
"Quốc sư thấy sao?"
Ta mỉm cười: "Nguyện hết lòng cống hiến."
Thế là Sở Vô Yếm mang theo ta và Chẩm Nguy đến Minh Châu điều tra vụ án.
Để tránh gây chú ý, xiềng tay của Chẩm Nguy được tháo, chỉ giữ lại xiềng chân, giấu kín dưới lớp y phục.
Khi hắn bước lên xe, thấy ta và Sở Vô Yếm đều ở trong, thoáng sững người.
"Không thể kiếm thêm một cỗ xe khác sao?"
Sở Vô Yếm lạnh lùng: "Ta phụ trách trông ngươi ngoài đời, nàng trông ngươi trong mộng."
Chẩm Nguy nhếch môi: "Được thôi."
Lúc đi ngang qua ta, hắn nghiêng đầu mỉm cười:
"Được đồng hành cùng Quốc sư đại nhân, vẫn là chuyện đáng mừng."
Ta lặng lẽ mở cửa sổ xe, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi về phía trước.
Ba người chúng ta mỗi người ngồi một phía, giữ lấy khoảng cách xa cách.
Sở Vô Yếm lạnh lùng nói:
"Nghe đồn giáo chủ kia vô cùng tàn nhẫn, Hộ pháp lại thân thiết với hắn, đừng để lộ sơ hở dọc đường thì hơn."
Chẩm Nguy nghiêng đầu liếc nhìn ta: "Nàng biết thì cũng chẳng làm gì được ta đâu."
Sở Vô Yếm nói: "Ta lại mong ngươi thực sự quan trọng với hắn."
Chẩm Nguy thu hồi ánh mắt, thản nhiên cười:
"Ngươi chẳng đã tra qua rồi sao? Ta theo nàng từ năm chín tuổi, đến nay đã mười sáu năm, còn sâu đậm hơn tình nghĩa giữa ngươi và Hoàng đế nhiều lắm."
"Phường tội đồ thì nói gì đến tình nghĩa?"
Sở Vô Yếm đánh giá hắn, giọng mang vẻ châm chọc:
"Ồ, có lẽ vì ngươi có gương mặt này nên mới hữu dụng hơn người khác chút."
Chẩm Nguy ghét nhất bị người khác nhắc đến dung mạo của hắn, sắc mặt lập tức trở nên u ám đáng sợ:
"Ngươi dám nói lại lần nữa xem?"
Sở Vô Yếm đối mặt với hắn: "Ngươi chẳng phải vì diện mạo xuất chúng nên mới bị bán đến…"
"Đủ rồi."
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Vô Yếm.
"Đường còn dài, yên ổn một chút đi."
Chẩm Nguy nghe xong thì cúi đầu.
Sở Vô Yếm cũng không nói gì nữa.
Lúc ấy trong xe ngựa yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
–
Tới dịch trạm, ta và Sở Vô Yếm xuống xe trước.
"Vừa rồi ngươi định nói gì?"
"Ta tra lại hồ sơ, biết được Chẩm Nguy từ nhỏ bị bắt cóc, bị bán qua tay nhiều lần, người bán cuối cùng tuy đã chết, nhưng trong ngục ta tìm được một kẻ từng dính líu, đã cho người đưa đến dịch trạm chờ ta."
Sở Vô Yếm dẫn ta đi gặp tên buôn người năm xưa, là một lão nhân gần sáu mươi, tóc hoa râm, mặt mày nhăn nheo.
Nhưng trí nhớ lại rất tốt, còn nhớ chuyện năm xưa.
"Ta tiếp nhận hai đứa bé ấy từ người khác. Đứa nhỏ kia có diện mạo cực kỳ đẹp, còn đứa lớn thì rất tầm thường, hai người xưng hô chủ tớ với nhau. Đứa nhỏ tóc tai rối bù, áo quần tả tơi, chắc là con nhà phú quý, bị người ta cướp hết của cải rồi."
Sở Vô Yếm nghi hoặc: "Xưng hô chủ tớ ư?"
"Phải, ta nhớ rất rõ, tiểu thiếu gia đó tính khí chẳng nhỏ, từng tranh cãi với người hầu. Nghe như là hai người bị bắt cóc cùng lúc, nhưng đều bị đem bán, còn trung thành gì nữa..."
"Vậy tên người hầu kia có điểm gì đặc biệt không? Có xảy ra chuyện lạ gì không? Hoặc là dung mạo của hắn…"
"Thật sự không có gì đặc biệt, chỉ là một đứa trẻ bình thường, hình như gọi là Tiểu Cửu."
Sở Vô Yếm thất vọng xua tay: "Đưa ông ta đi."
"Đại nhân, ta có thể được giảm tội không? Ta già rồi, trong nhà còn..."
Sở Vô Yếm đang trầm tư, không buồn để ý.
Ta nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì?"
"Có vẻ như giáo chủ của Điểm Hồng Tùng không phải là thiếu niên còn lại trong vụ án Minh Châu."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta.
"Kẻ đó không thể từng làm gia nhân cho Chẩm Nguy, nếu không thì đã không nói là theo hắn từ năm chín tuổi."
Ta nhìn hắn chằm chằm, thoáng lặng đi một khắc, bỗng bừng tỉnh:
"Phải rồi, vậy thì người đó là ai?"
"Họ có lẽ gặp nhau ở Minh Châu."
Vừa nói, Sở Vô Yếm vừa lướt qua cạnh ta.
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn.
Lúc này, hắn vẫn còn chưa nhìn rõ chân tướng.
Nhưng chỉ cần hắn đoán được giáo chủ Điểm Hồng Tùng là nữ nhân, không cần thêm manh mối gì, thì sẽ lập tức nghi ngờ đến ta.
—
Cả đoàn người ngày đêm gấp rút, men theo đường lớn xuôi nam về Minh Châu.
Đêm khuya tịch mịch.
Vì đêm trước có mưa, trên vùng hoang dã, lác đác còn vài vũng nước đọng.
Dưới ánh trăng, phản chiếu như từng mảnh bạc mỏng, bị bánh xe lăn qua b.ắ.n lên từng đóa hoa bạc vụn.
Giấc mộng trong xe ngựa giống hệt với ngoài đời.
Ta và Chẩm Nguy ngồi đối diện.
"Nàng sẽ g.i.ế.c hắn sao?"
"Ta sẽ cố gắng không làm thế."
Ta nhìn về phía Sở Vô Yếm đang ngủ say.
"Nhưng đã đến lúc lấy giấc mộng ấy ra rồi."
"Phủ chủ qua đời đã mười năm, nàng có chắc bà ấy vẫn còn trong giấc mộng kia?"
Ta chăm chú nhìn Sở Vô Yếm, đầu ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt hắn, cuối cùng dừng lại ở giữa chân mày.
"Ta chắc chắn. Sư phụ ta vẫn đang ký sinh ở đây."
Chương 21: Điểm Hồng – Mộng Xưa Ân Oán Vướng Máu Xương
Ngón tay bỗng bị người khác nắm lấy.
"Đừng chạm vào hắn."
Chẩm Nguy dùng tay ta áp lên mặt mình.
"Nàng hãy chạm vào ta nhiều một chút."
Theo nhịp rung nhẹ của xe ngựa, ánh trăng không ngừng lướt qua mày mắt hắn, càng khiến hắn thêm phần tuyệt sắc.
"Nàng đã bao lâu rồi không chạm vào ta?"
Ta thoáng thất thần, liền bị hắn kéo sát vào.
Trong xe chật hẹp, chúng ta đắm chìm trong nụ hôn quấn quýt.
Cửa sổ xe bị vô tình đẩy ra ngoài, ánh trăng chiếu rọi lên bờ vai và cổ áo xốc xếch, tiếng thở gấp quấn quýt không ngừng.