- Trang chủ
- Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
- Chương 51
Chương 51
Truyện: Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Tác giả: Ân Dưỡng
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chợt cúi đầu, cười khẽ: "Thật ra ta đã quen rồi, quen với việc mỗi đêm đều mơ thấy một người."
Sở Vô Yếm đặt chén rượu xuống, ánh mắt mờ mịt, tự lẩm bẩm.
"Nàng biết không, từ năm mười bảy tuổi, mười năm liền chỉ mơ thấy một người là cảm giác thế nào không?"
"Dù ta có gặp chuyện gì, mỗi đêm đều nhìn thấy nàng, như thể nàng là bí mật mãi thuộc về riêng ta… Cho đến một ngày, người đó lại xuất hiện trước mặt ta—"
Hắn ngừng một lúc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta.
"Thì ra trên đời thực sự có người như vậy."
Ta lặng lẽ nhìn hắn, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Sở Vô Yếm, ngươi say rồi."
"Ta say ư? Rượu nhạt thế này mà cũng say được sao…"
Hắn ngẩn ngơ nhìn chén rượu, đôi mắt mơ hồ, rồi gục xuống bàn.
Ta đứng dậy, rót cho mình một chén, ngửa đầu uống cạn.
"Sở Vô Yếm, ngươi đoán đúng rồi. Ta tiến cung chính là để tìm ngươi."
Ta đỡ hắn dậy.
"Chỉ tiếc rằng, ta không phải đến để nói chuyện yêu đương với ngươi."
Hắn tựa đầu nặng trĩu vào vai ta, khẽ nói: "Khương Tiễn, ta thích—"
"Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Ta đưa hắn lên xe ngựa, nhìn nam nhân đang mê man, từ từ tiến lại gần, bắt đầu lục soát khắp người hắn.
"Nàng… đang làm gì vậy?" – Hắn bị ta đánh thức, thấy ta ở sát ngay trước mặt, ánh mắt mơ hồ.
"Ngủ tiếp đi."
Ta khẽ nhẹ nhàng v**t v* d** tai hắn.
Hắn hơi nhíu mày, cúi đầu, lại ngủ tiếp.
Gần đó có một tiệm vàng bạc, ta lấy cây trâm gãy hôm trước ra hỏi chủ tiệm xem có sửa được không.
"Có thể."
Chủ tiệm dẫn ta vào phía sau, ta quan sát dụng cụ thao tác, rồi lấy ra chiếc chìa khóa vừa mới đoạt được.
"Cái này cũng làm cho ta một bản đi."
Trước cổng phủ Thứ sử, xe ngựa dừng lại.
Ta đỡ Sở Vô Yếm say khướt xuống xe, thuận tay nhét lại chìa khóa vào bên hông hắn.
Ngẩng đầu lên thì thấy, Chẩm Nguy đang đứng cạnh cửa, vẻ mặt tổn thương tột độ, không nói lời nào, xoay người bỏ chạy.
"Tiểu Chẩm!"
Ta đẩy người đang say kia cho thị vệ.
Bên kia, Chẩm Nguy chưa kịp bước ra nửa bước, liền ngã nhào xuống đất, ngã một cú đau điếng.
Hắn quên mất là mình vẫn mang xiềng chân.
Hắn chật vật nằm rạp trên mặt đất, không vội đứng dậy, chỉ ngẩng đầu lên nhìn ta chằm chằm, đuôi mắt đỏ hoe.
Ta ngồi xổm xuống, lén lấy chìa khóa ra, xoay xoay trước mặt hắn.
"Đừng giận nữa mà."
Sắc mặt Chẩm Nguy dịu đi một chút, đưa tay về phía ta: "Nàng đỡ ta."
Ta cúi đầu khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, kéo người đứng dậy.
"Ta đưa ngươi về phòng."
Chẩm Nguy đi theo ta xuyên qua hành lang gấp khúc, suốt dọc đường không rời mắt khỏi ta một giây.
Ta giả vờ như không thấy, nhưng lòng đã rối loạn.
Sau khi Sở Vô Yếm tỉnh rượu, những lời hắn từng nói đều đã quên sạch.
"Chúng ta điều tra lâu như vậy, Điểm Hồng Tùng chắc chắn đã biết chuyện... hành hình ở đâu thì mới có thể dụ hắn đến cứu người?"
Ta trầm ngâm giây lát.
"Nếu bọn họ ở Đông Hải, thì có phải, nếu lênh đênh trên biển, sẽ có thể dụ được người đó ra không?"
Sở Vô Yếm mượn một chiếc thuyền lớn, bố trí người mai phục sẵn.
Lại dùng một chiếc thuyền nhỏ, đưa Chẩm Nguy bị trói tay chân lên đó, đáy thuyền khoét lỗ, để nước biển dần ngấm vào.
Ta và Sở Vô Yếm đứng trên boong thuyền lớn, nhìn chiếc thuyền nhỏ chênh vênh giữa biển khơi.
Chẩm Nguy đang nằm bên mạn thuyền, cố sức cởi trói.
"Nếu không ai đến cứu thì sao?"
Sở Vô Yếm nhìn xa xăm, giọng bình thản.
"Thì nhân cơ hội này, xử lý hắn luôn."
Hắn quay đầu nhìn ta: "Ta đưa hắn ra ngoài, vốn đã không định cho hắn sống sót trở về."
"Tại sao?"
Ta chạy về phía mạn thuyền: "Hắn đâu có làm hại chúng ta!"
Sở Vô Yếm bước theo ta.
"Khương Tiễn, đừng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc! Ngươi không biết vụ án Minh Châu bẩn thỉu đến mức nào đâu. Gia đình kia tích cóp được hàng vạn lượng vàng, đều nhờ tổ chức yến tiệc, chiêu đãi quyền quý hoan lạc với trẻ nhỏ."
"Hắn xuất thân thấp hèn đáng thương, nếu ngày đó không được cứu ra, ngươi còn thấy hắn đẹp nữa không?"
Lời của Sở Vô Yếm như trăm ngàn cân đè nặng lên tim ta, kéo ta rơi xuống đáy biển sâu thăm thẳm.
Tiếng sóng vỗ vào mạn tàu khiến tâm trí ta dậy sóng.
"Ngươi không biết hắn xuất thân thế nào, nếu không bị bắt cóc, thì sẽ có cuộc sống ra sao? Với một đứa trẻ vô tội từng là nạn nhân, lại buông lời tàn nhẫn như vậy…"
Ta nhìn hắn đầy thất vọng: "Sở Vô Yếm, sao ngươi lại thành ra thế này?"
Sở Vô Yếm thoáng nghẹn lời:
"Hắn bây giờ cũng chẳng phải người tốt gì. Ta... ta chỉ là không muốn ngươi nảy sinh tình cảm với hắn."
Gió biển thổi mạnh khiến thân hình cả hai hơi chao đảo.
Ta quay đầu lại nhìn, chiếc thuyền nhỏ của Chẩm Nguy sắp khuất khỏi tầm mắt.
"Vẫn chưa có ai đến sao?"
Sở Vô Yếm nhìn theo ánh mắt ta.
Ta bước lên nửa bước, liếc nhìn hắn, tay nắm chặt dây thừng, bất ngờ kéo mạnh, lật người nhảy xuống biển.
"Sở—Vô—Yếm!"
Nước biển tràn vào miệng mũi, cảm giác nghẹt thở lập tức ập đến.
Sở Vô Yếm lao xuống theo, kéo lấy cánh tay ta.
Ta vùng vẫy dưới nước, giằng co với hắn rất lâu, cuối cùng cũng bị hắn kéo lên mặt nước cách đó khá xa.
"Khương Tiễn, ngươi buông ta ra, ta không cử động nổi nữa."
Ta nổi lên mặt nước, há miệng th* d*c, giọng yếu ớt: "Ta không biết bơi."
Sở Vô Yếm bảo ta bám lên vai hắn, chuẩn bị bơi về phía thuyền lớn.
Nước biển cuồn cuộn dâng lên, ta thở hổn hển nhìn hắn.
"Ta có thể ôm chặt hơn được không?"
Hắn quay đầu né tránh: "Được, được thôi."
Ta vòng tay qua cổ hắn, thân mình trèo lên cao, hai chân siết lấy eo hắn, dán sát vào mặt hắn.
Chỉ thấy toàn thân hắn cứng đờ.
"Khương cô nương, ngươi…"
Người hắn nóng rực.
Ta cúi đầu, ghé sát tai hắn: "Sở đại nhân, m.á.u ngươi nóng quá."
Bàn tay sau gáy hắn rút ra một con d.a.o găm từ trong tay áo, nhẹ nhàng rút khỏi vỏ.