- Trang chủ
- Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
- Chương 18
Chương 18
Truyện: Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Tác giả: Ân Dưỡng
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Hoàn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Ta theo dõi họ suốt cả quá trình.
Lạc Ninh nhìn thấy ta.
"Khương quốc sư, nghe nói gần nửa tháng qua Thái hậu thường gặp ác mộng, ngươi có cách gì không?"
Ta đáp lấy lệ: "Có lẽ Trường Lăng không hợp để Thái hậu tịnh dưỡng."
"Chắc vậy. Sắp đến tiết Thanh Minh, tà khí quấy nhiễu cũng không chừng."
Nàng cúi đầu mỉm cười, nói xong như mới nhìn thấy Sở Vô Yếm, giả vờ kinh ngạc cười bảo:
"Bản cung đang định khen ai che dù khéo, thì ra là Sở đại nhân."
Sở Vô Yếm che dù gật đầu: "Quý phi nương nương, bảo vệ quốc sư là nhiệm vụ Hoàng thượng giao phó cho hạ quan."
Lạc Ninh đưa lòng bàn tay ra đón mưa, "Bảo vệ sao?"
Nàng liếc nhìn ta một cái rồi quay người rời đi.
Ta và Sở Vô Yếm bước trên con đường cung điện đỏ son.
Suốt dọc đường ta trầm ngâm không nói, rồi đột nhiên dừng lại.
"Ngươi đứng yên ở đây, đừng nhúc nhích."
Sở Vô Yếm khó hiểu.
Ta mượn một chiếc dù từ điện gần đó, từ từ giương lên, đi ngược chiều về phía hắn.
Sở Vô Yếm che dù đứng đó, lặng lẽ nhìn ta, thấy ta càng lúc càng gần mà không ngăn lại.
Cho đến khi hai tán dù nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Sở Vô Yếm chợt ngẩng đầu nhìn ta, theo bản năng lùi lại nửa bước, giẫm phải vũng nước.
Ta che dù nhìn hắn: "Chẳng phải bảo ngươi đừng nhúc nhích sao? Lùi gì thế?"
Sở Vô Yếm sắc mặt khó coi, như hơi khó chịu:
"Khương Tiễn, nên là ta hỏi ngươi, ngươi đang làm gì vậy? Dùng dù đụng vào dù của ta…"
Giọng dần nhỏ lại.
Ta khẽ cười: "Xem ra là không hợp rồi."
Sở Vô Yếm liếc nhìn ta một cái, thu dù vào lòng, nói còn có việc, rồi dùng khinh công đội mưa rời đi.
Ta tiếp tục quay về.
Bất kỳ ai, dù là người thân quen, khi hai tán dù đụng nhau, phản ứng nên giống như Sở Vô Yếm.
Nhưng khoảnh khắc Từ Chẩn và Lạc Ninh va dù, ngay cả cung nhân hai bên cũng lùi lại nửa bước, mà hai người ấy lại điềm nhiên như không...
Đêm đến, ta định vào mộng của Từ Chẩn.
Không ngờ hắn cũng dùng Bế Mộng Dẫn, chứng thực suy đoán của ta.
Bên kia, Lan Tiêu bám sát Lạc Ninh, phát hiện nàng ta phái người đến Trường Lăng, đúng là rất để tâm đến bệnh tình của Phùng Thông.
Đến đêm, nhân lúc Lý Tuyên nghỉ ngơi, ta lại vào mộng gặp Phùng Thông, vẫn hóa thành Bồ Tát bạch ngọc.
Lần này Phật đường so với lần trước rộng rãi và sạch sẽ hơn, lư hương cũng từ sứ trắng đổi thành vàng ròng, ngay cả đồ cúng cũng phong phú hơn nhiều.
Hôm trước có nho, hôm nay đã thay bằng long nhãn, loại quả quý hiếm hơn.
Cảnh trong mộng đều được tạo từ ký ức của mộng chủ (chủ nhân giấc mộng), xem ra Phùng Thông rất có thiện cảm với ta.
Ta chờ bà đến dâng hương thì lên tiếng gọi tên bà.
Phùng Thông lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ chờ mong, hoàn toàn không giống người đang mang bệnh.
"Người đến rồi! Ta đã làm theo lời người dặn, nhưng không biết khi nào mới được hồi kinh?"
Ta đã dạy Phùng Thông cách tự sát để thoát mộng.
Ta tiếp tục chỉ dẫn bà:
"Nếu có người trong cung hỏi về bệnh tình của ngươi, tuyệt đối không được nhắc đến việc Hoàng đế nhập mộng."
Phùng Thông trầm ngâm nói: "Tất nhiên ta sẽ không nhắc tới nó, nhưng ta nên nói sao đây?"
Ta suy nghĩ một lát.
Không thể để Hoàng thượng nghi ngờ ta có tâm tư riêng, nhưng cũng phải để Lạc Ninh nghĩ rằng là ta đang giở trò.
"Ngươi cứ nói là Quan Âm báo mộng, bảo ngươi hồi cung, từ đó ngươi đêm nào cũng gặp ác mộng, không thể yên giấc."
Cách nói này truyền về cung, Hoàng thượng sẽ nghĩ Phùng Thông vì khó mở lời nên mới bịa chuyện, còn Lạc Ninh nhất định sẽ tin rằng ta đang âm thầm bày mưu khiến Thái hậu hồi cung.
Vài ngày sau, người Lạc Ninh phái đến Trường Lăng đã quay về.
Hơn nữa ta còn nghe nói, nàng ta đã tìm được người có thể chữa bệnh cho Thái hậu.
—
Ta bước ra khỏi điện của Lý Tuyên, thì gặp Ninh quý phi dẫn người đi tới.
Người thanh niên theo sau nàng mặc một thân bạch y, tóc đen buộc thấp, vài lọn tóc rủ trên trán, dáng vẻ như một hiệp khách giang hồ.
Thế nhưng gương mặt hắn, ngũ quan lại tinh xảo tuyệt mỹ, nét xuân ý lượn lờ, nam nữ khó phân, khiến người ta chỉ cần liếc mắt đã mê mẩn.
Không những không có chút sát khí nào, trái lại còn như đã dùng hết tâm tư vào tô son điểm phấn, đến mức nam nữ gì cũng chỉ muốn bước tới mà trêu ghẹo hắn một phen.
"Khương quốc sư, vị này là du y chuyên trị tà vật quấy nhiễu trong mộng, e rằng bệnh của Thái hậu sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
Lạc Ninh cố tình nhấn mạnh hai chữ "du y".
Ta điềm nhiên nói: "Hoàng thượng chắc chắn sẽ ghi nhớ tấm lòng của nương nương."
Lạc Ninh khinh khỉnh cười lạnh, rồi tiếp tục rảo bước.
Còn mỹ nhân phía sau nàng hơi ngoái đầu lại, liếc nhìn ta một cái rồi mới theo vào đại điện.
Chiều hôm đó truyền ra tin, Ninh quý phi đã nhận thánh chỉ, chuẩn bị dẫn người đến Trường Lăng chữa bệnh.
Trường Lăng cách hoàng thành chỉ ba ngày xe ngựa.
Không ít người trong cung vì tò mò mà kéo nhau đi xem vị thần y kia khám bệnh ra sao.
Lan Tiêu cũng theo xem náo nhiệt, rồi quay về truyền tin cho ta.
"Vị du y đó trông đúng là mỹ nhân, tính tình thì cao ngạo, chẳng biết có thực tài hay không."
Ta khẽ cười một tiếng: "Hắn không phải du y gì cả."
"Tỷ quen hắn à?"
"Ngươi từng nghe đến 'Điểm Hồng Tùng' chưa?"
Mười mấy năm trước, tại Minh Châu từng xảy ra một vụ thảm án.
Một vị viên ngoại địa phương giàu có vô cùng, ăn mặc xa hoa, tôi tớ đầy nhà, đêm đêm yến tiệc.
Ngày mùng một tháng Chạp năm đó, phủ đệ mua vào vài người hầu như thường lệ, vậy mà chỉ sau một đêm, cả phủ bị tàn sát, gia nhân bỏ trốn, vàng bạc bị cướp.
Gia chủ cùng khách khứa tổng cộng mười chín người c.h.ế.t trong đại sảnh, thân thể không vết thương, trông như đang ngủ.
Nhưng khi vén mí mắt lên, hai mắt đỏ rực, nhãn cầu nổ tung chảy máu.