- Trang chủ
- Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
- Chương 27
Chương 27
Truyện: Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Tác giả: Ân Dưỡng
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Hoàn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Nàng ta bật dậy tỉnh giấc, vẫn đang nằm trên giường trong Phượng Nghi cung, áo lót ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đợi đến khi hồi thần, vừa thở phào nhẹ nhõm liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ta, nàng ta toàn thân cứng đờ.
Ta cầm khăn tay, đang lau mồ hôi cho nàng ta.
Lạc Ninh không thèm để tâm, đẩy ta ra, rút chiếc gương đặt bên gối soi mặt mình, phát hiện gương đã mờ mịt, thế nào cũng không nhìn rõ.
Nàng liều mạng lau gương, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Ta lạnh nhạt nhìn: "Ngươi dùng khống mộng thuật để lên làm quý phi, giờ thì bị nhốt lại nơi này, cứ làm quý phi cả đời đi."
Lạc Ninh buông gương xuống, gạt nước mắt, giọng hạ thấp.
"Sư tỷ, ngươi đừng trách ta. Nếu trách, chỉ có thể trách khống mộng thuật thôi. Nó khiến người ta dễ dàng đạt được d*c v*ng, mà một khi d*c v*ng được thỏa mãn thì không thể dừng lại được nữa. Nhưng..."
Ta đang định tiến lại gần nghe rõ.
Nàng ta bỗng giật lấy chiếc gương nhỏ bên hông ta, hất chăn nhảy xuống giường.
"Sư tỷ, từ ngày đầu ngươi vào cung, ngày đêm đều mang theo chiếc gương này."
Nàng giơ gương lên đối mặt với ta: "Ta vẫn luôn nghĩ, có khi nào, đây chính là mộng tâm của ngươi?"
"Không phải. Tốt nhất là trả lại cho ta."
Ta chìa tay ra, chậm rãi tiến đến gần.
Thấy vậy, Lạc Ninh nhếch môi cười lạnh, định ném gương xuống đất.
Ta vung tay lên, chiếc gương lập tức bay khỏi tay nàng ta, xoay tròn giữa không trung.
Mặt gương tuôn trào ánh sáng trắng như lụa, dần hiện lên hình bóng một người.
Thân hình Lạc Ninh bỗng loạng choạng, ngã nhào xuống đất.
Chiếc gương rơi gọn vào tay người kia.
Người đó quay lưng về phía ta, bước vòng ra sau lưng ta, hai tay khoanh hờ trước ngực, dáng vẻ lười nhác.
"Quý phi nương nương à, tỷ muội các ngươi đấu pháp, ngươi muốn g.i.ế.c nàng ta thì được, sao lại định g.i.ế.c ta?"
"Là ngươi? Các ngươi..."
Lạc Ninh sợ hãi đứng dậy, quay người bỏ chạy.
Đám cung nữ từ ngoài xông vào định ngăn cản nàng, đều bị nàng xô bật ra.
Nàng trèo lên mái Phượng Nghi cung, nhảy vọt về phía trước——
Ta không đuổi theo: "Ngươi về đi."
Người kia ghé sát tai ta, đặt gương vào tay ta.
"Ta rất giận đấy."
Ta vung tay, bóng dáng kia liền tan biến.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lạc Ninh lại choàng tỉnh trên giường, bốn mắt nhìn nhau với ta.
"Nói đến đâu rồi nhỉ?" – Ta khẽ nhướng mày.
Nàng ta hét lên chói tai như đã phát điên, tung chăn dậy, chân trần lao ra khỏi phòng.
Cứ thế đến lần thứ bảy, thứ tám, nơi nàng ta nhảy xuống càng lúc càng cao.
Nhưng ngay khi tỉnh lại, vẫn là ta ngồi đó.
"Ngươi thực sự muốn tỉnh lại đến thế sao? Trong mộng không có phiền não, lại giữ được mạng. Nếu bệ hạ biết ngươi là người của Thanh Tuyệt phủ, chắc chắn sẽ cho rằng ngươi cố ý sai khiến Điểm Hồng Tùng ám sát."
"Dù hắn không g.i.ế.c ngươi, cũng sẽ nhốt ngươi cả đời."
Lạc Ninh như cái xác không hồn, thần sắc điên loạn.
"Bị nhốt trong mộng, sống như người chết, chi bằng để ta c.h.ế.t cho rồi!"
Ta trầm mặc hồi lâu: "Vậy cũng được."
Lạc Ninh lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc từ trên giường.
Ta ngồi bên bàn trong phòng, cầm chén trà nóng, cúi đầu nhấp nhẹ.
"Ngươi không thấy mệt sao?"
Lạc Ninh vén chăn bước xuống giường, khoảnh khắc chân chạm đất, thân thể khựng lại trong chốc lát.
"Sư tỷ, ta thật sự đã tỉnh rồi sao?"
Nàng nhìn quanh bốn phía, vươn tay cảm nhận. Gió lướt qua màn, ánh sáng xuyên qua song lụa, mờ ảo giữa hư và thực.
Ta không nhìn nàng, chỉ khẽ cong môi cười: "Sao? Ngươi đã không phân biệt nổi nữa rồi à?"
Lạc Ninh lập tức chụp lấy chiếc gương bên gối, nhìn chằm chằm vào mặt gương mờ mịt, ngẩn ngơ trong chốc lát.
"Tiểu sư muội, đừng giãy dụa nữa——ngươi đang ở trong mộng của ta."
Chiếc gương rơi khỏi tay, vỡ xuống sàn.
Lạc Ninh tuyệt vọng nhắm mắt, vịn lấy mép giường, từ từ quỳ xuống, thân thể run rẩy không ngừng.
"Phù Khương, ta chỉ xin ngươi hãy tha cho con trai ta."
Ta đặt chén trà xuống.
"Ngươi yên tâm. Ta sẽ tha mạng cho nó, nhưng còn người khác có tha hay không thì ta không biết."
Cửa bên trong điện bị mở ra.
Đám cung nữ lập tức bước vào chặn Lạc Ninh lại, nhưng nàng ta như phát điên mà xô họ ra, miệng vẫn hô lớn rằng tất cả đều là ảo ảnh, đừng chắn đường nàng ta nữa.
"Quốc sư đại nhân, quý phi nương nương sáng sớm nay bị sao vậy?"
"Ta cũng không rõ."
Ta chậm rãi bước ra, ra vẻ lo lắng nhìn cung nữ:
"Vừa rồi ta vào thăm, nàng vừa tỉnh dậy liền chạy ra ngoài.”
Trời mới hửng sáng.
Lạc Ninh chân trần, chạy như điên dọc theo hành lang Phượng Nghi cung, băng qua con đường dài trong cung, túm váy chạy lên tường thành.
—
Ngoài hoàng thành, Từ Chẩn được người dìu xuống xe ngựa vội vã, vừa đặt chân xuống đất thì nghe một tiếng "bịch" vang lên phía trước, khiến hắn khựng lại tại chỗ.
Không xa là t.h.i t.h.ể của Lạc Ninh, nằm nghiêng trên đất.
Máu chảy từ dưới đầu từ từ loang ra, nhuộm đỏ cả lớp áo trắng.
Nàng cố nâng chiếc cằm rạn nứt, nhìn bóng dáng Từ Chẩn ở đằng xa, vươn tay về phía hắn, nhưng không nói được gì.
Chẳng bao lâu, bàn tay ấy cũng buông xuống.
Từ Chẩn đứng sững nơi đó, dõi theo t.h.i t.h.ể của Lạc Ninh, trên mặt không lộ chút cảm xúc.
Từ trong cửa hoàng thành, ta bước ra.
"Từ đại nhân."
Từ Chẩn theo phản xạ lùi nửa bước: "Quốc sư đại nhân."
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, mỉm cười: "Từ đại nhân, hôm nay vào cung sớm thế, có việc gấp sao?"
Từ Chẩn khẽ nhắm mắt, chỉ thở ra một hơi: "Không còn nữa."
Vệ binh dọn t.h.i t.h.ể Lạc Ninh đi, phát hiện dưới tay nàng có một chữ máu: 「彳」.
Hai nét ngang một nét đứng, chính là bộ bên của chữ Từ (徐).
Từ Chẩn nhìn thấy, liền lập tức quay mặt đi.
Từng thùng nước được đổ ra, rửa sạch m.á.u trên mặt đất, cũng như xóa sạch dấu vết cuối cùng của Lạc Ninh trên cõi đời này.
Ta nhìn t.h.i t.h.ể tan nát đó, bất giác nhớ lại một chuyện cũ.