- Trang chủ
- Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
- Chương 84
Chương 84
Truyện: Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Tác giả: Ân Dưỡng
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chỉ mong sẽ chẳng bao giờ phải dùng đến bí mật ấy.
"Đi đi, đi đi, còn cần ngươi lo cho ta sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn người, nở nụ cười thân thiết.
"Sư phụ."
Bảo trọng.
Chương 36: Báo Ứng – Nến đỏ chập chờn, soi kẻ đã khuất quay về
Chớp mắt đã đến ngày lành đại hôn.
Chẩm Nguy đã mua một phủ đệ mới tại kinh thành.
Lúc hoàng hôn buông xuống, tiếng trống nhạc nổi lên khắp nơi, cánh cổng son của hoàng cung chậm rãi mở ra, xe ngựa chạm rồng phủ rèm đỏ từ trong cung đi ra, chạy qua phố dài ngõ nhỏ, băng qua dòng người tấp nập.
Không biết đã đi bao lâu, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Cửa xe mở ra, ta được người nhẹ nhàng đỡ xuống, lúc bàn chân vừa chạm đất, người đỡ bên cạnh bỗng nhiên đổi thành một người khác, bàn tay kia trầm ổn mạnh mẽ hơn hẳn.
Là hắn sao?
Người đó nghiêng người, thấp giọng nói: "Sư phụ, đừng sợ, là ta đây."
Tim ta khẽ run lên.
Hắn nắm chặt lấy tay ta, dắt ta bước qua bậc cửa, tiến vào tiền sảnh.
Ngồi trên ghế tôn vị ở hỷ đường, chính là hoàng đế Lý Tuyên và thái hậu Phùng Thông.
Hai người đều lộ vẻ xúc động.
Lễ nghi hoàn tất, ta được đưa vào động phòng.
Bốn phía cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Một mình ta ngồi trong phòng, khăn voan vẫn chưa được vén, tay đang mân mê chiếc khăn lụa dài, nhìn đóa liên hoa song sinh thêu trên đó, mặt và tim ta không khỏi nóng ran từng đợt.
Ai mà ngờ được, có một ngày, ta thật sự thành thân với hắn.
Ai có thể ngờ được chứ?
Âm thanh chúc rượu từ xa vẫn chưa dứt, nhưng ta hoàn toàn không thấy sốt ruột.
Bởi vì ngày hôm nay, ta đã chờ đợi quá lâu.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, ta chờ đợi đến có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo.
Không biết qua bao lâu, truyền đến tiếng bước chân.
"Sư phụ, đợi lâu rồi phải không?"
Chẩm Nguy ngồi xuống bên cạnh ta, nắm lấy tay ta.
Ta lắc đầu.
Tay hắn hơi lạnh, người mang theo mùi rượu, giọng nói vẫn như thường ngày.
"Sở Vô Yếm chuốc ta uống không ít, chắc là ghen tị vì ta cưới được nàng, nhưng tửu lượng ta tốt hơn hắn, không để hắn được như ý."
Ta khẽ bật cười.
Hắn dường như cũng cười theo, v**t v* mu bàn tay ta:
"Biết tại sao hắn chuốc ta không?"
"Hắn muốn chàng về ngủ một giấc cho ngon ấy."
Chẩm Nguy ghé sát tai ta, giọng mang chút oán trách:
"Hắn là không muốn ta động phòng cho đàng hoàng."
Tim ta lỡ mất một nhịp.
"Nhưng tối nay, ta nhất định sẽ hầu hạ sư phụ thật tốt."
Chiếc khăn voan trên đầu chầm chậm được hắn kéo xuống.
Lớp đỏ trước mắt bị hắn lấy đi, thay vào đó là gương mặt đẹp đẽ đến kinh người.
Và một lưỡi d.a.o kề ngay bên cổ ta.
Chẩm Nguy một thân một thân hồng y, mày mắt như ngọc, lưỡi d.a.o trong tay lại áp sát thêm một tấc.
"Sư phụ, đêm hoa chúc động phòng của nữ tử cùng người trong lòng lẽ ra nên là chuyện đáng mừng, đúng chứ?"
Ta chau mày nhìn hắn, nước mắt đọng trong mắt.
"Tiểu Chẩm, ngươi…"
Ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, nhẹ tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.
"Khương Tiễn, tối nay ngươi thật xinh đẹp. Đáng tiếc, lại gả cho ta. Nếu là Sở Vô Yếm, hắn sẽ đau lòng vì nước mắt của ngươi."
Ta nhẹ nhàng siết tay lại, định đứng lên.
Hắn lập tức dí lưỡi d.a.o sát hơn.
"Đừng nhúc nhích. Nhúc nhích nữa, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Ta lập tức ngừng lại, chỉ ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn hắn.
"Tiểu Chẩm, ngươi làm sao vậy?"
Ánh mắt Chẩm Nguy sâu thẳm, môi từ từ cong lên thành nụ cười lạnh.
"Khương Tiễn, ngươi dám gả cho ta thật sao? Chẳng lẽ nhìn gương mặt ta, ngươi thực sự có thể quên được chuyện chính tay mình đã g.i.ế.c ta sao?"
Ta nhất thời sững sờ.
Chẩm Nguy gắt gao nhìn ta, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào.
"Năm đó ngươi đưa linh hồn Lục Cửu nhập vào thân thể ta, lúc đó ta đã thề sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi. Nhưng ngươi đoán xem, năm năm sau, Lục Cửu đột nhiên biến mất, ta lại quay trở về."
Hắn nhìn ta không nói lời nào, khóe môi lại cong lên sâu hơn.
"Sao vậy? Sư phụ, có phải đã nghĩ ra rồi phải không? Từ lần đầu tiên của chúng ta, người ở cùng với ngươi chính là ta. Hơn nữa hôm đó ta vốn đến để g.i.ế.c ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại say…"
Hắn một tay cầm dao, một tay đưa ngón tay lướt nhẹ qua chân mày mắt ta, giọng điệu mờ ám.
"Ngươi say đến mức nói rằng ngươi thích ta… không đúng, là thích một người khác. Ta thấy ngươi cũng có chút nhan sắc…"
Ta không rời mắt nhìn hắn, cắn chặt môi.
"Tiểu Chẩm, chúng ta…"
Ánh mắt hắn lộ tia tàn độc, ngón tay siết chặt cằm ta.
"Ta là Nhan Huyền! Khương Tiễn, suốt mười năm nay, cùng ngươi dây dưa nơi giường chiếu, khiến ngươi động lòng, khiến ngươi vui vẻ, đều là ta, Nhan Huyền.”
“Ngươi tưởng là Lục Cửu ngươi yêu ư? Không, từ đầu đến cuối đều là ta! Ngươi không phải xem thường ta sao? Ngươi nói ta chỉ được vẻ ngoài, bên trong rỗng tuếch..."
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, khẽ nhướng mày, giọng điệu cực kỳ tàn nhẫn.
“Nhưng ta thấy, ngươi những năm nay mê muội ta như thế, xem ra ta cũng không đến mức 'rỗng tuếch' đâu nhỉ?"
Ta im lặng cụp mắt xuống, không muốn đối diện sự nhục mạ của hắn.
Nhan Huyền bất ngờ nâng mạnh cằm ta lên, ánh mắt trêu chọc.
"Nhìn ta đi, ngươi là tân nương của ta kia mà. Ngươi chẳng phải thích ta lắm sao?"
Nghe vậy, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn lập tức lộ ra vẻ đắc ý.
"Khương Tiễn, ngươi có biết không? Năm năm đó, ta bị giam trong thân thể Lục Cửu, ta vẫn có thể nhìn thấy ngươi, thấy ngươi cười nói cùng hắn, cứ như thể đã quên mất ta. Một nghìn tám trăm ngày lẻ, ta chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là g.i.ế.c các ngươi.”
"Chỉ là Lục Cửu c.h.ế.t quá sớm, cuối cùng chỉ còn lại mình ngươi."
Ta nhìn hắn, đôi mắt ửng đỏ, lặng lẽ rơi lệ.
Nhan Huyền giả vờ kinh ngạc:
"Chỉ cần nhắc đến hắn, ngươi đã khóc, đúng là chân tình quá nhỉ.”