- Trang chủ
- Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
- Chương 123
Chương 123
Truyện: Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Tác giả: Điệp Chi Linh
- Chương 1: QUYỂN 1 – THẦN SÚNG TRỞ VỀ
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37: QUYỂN 2 – THI ĐẤU GIẢI TÂN TINH CUP
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: QUYỂN 3 – TUẦN TRA CÁC CÂU LẠC BỘI
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83: QUYỂN 4 – HUẤN LUYỆN VIÊN ĐỘI TUYỂN QUỐC GIA
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: QUYỂN 5 – QUÁN QUÂN ASIAN CUP
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150: QUYỂN CUỐI – QUÁN QUÂN THẾ
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204: Hoàn chính văn
- Chương 205: Ngoại truyện All-Star 01
- Chương 206: Ngoại truyện All-Star 02
- Chương 207: Ngoại truyện All-Star 03
- Chương 208: Ngoại truyện All-Star 04
- Chương 209: Ngoại truyện All-Star 05
- Chương 210: Ngoại truyện All-Star 06
- Chương 211: Ngoại truyện All-Star 07
- Chương 212: Ngoại truyện All-Star 08
- Chương 213: Ngoại truyện All-Star 09
- Chương 214: Ngoại truyện All-Star 10
- Chương 215: Đánh dấu hoàn toàn 01
- Chương 216: Đánh dấu hoàn toàn 02
- Chương 217: Công khai – Đám cưới 01
- Chương 218: Công khai – Đám cưới 02
- Chương 219: Công khai – Đám cưới 03
- Chương 220: Công khai – Đám cưới 04
- Chương 221: Công khai – Đám cưới 05
- Chương 222: Công khai – Đám cưới 06
- Chương 223: Công Khai – Đám Cưới 07
- Chương 224: Công Khai – Đám Cưới 08
- Chương 225: Mạc Bân 01
- Chương 226: Mạc Bân 02
- Chương 227: Mạc Bân 03
- Chương 228: Hoa Thần 01
- Chương 229: Hoa Thần 02
- Chương 230: Hoa Thần 03
- Chương 231: Hoa Thần 04
- Chương 232: Hoa Thần 05
- Chương 233: Hoa Thần 06
- Chương 234: Hoa Thần 07
- Chương 235: ACE Tái Ngộ
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Chương 123
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Bùi Phong nhìn hộp thuốc ức chế trên tủ đầu giường, những ký ức bị chôn vùi từ lâu như cuốn phim ùa về trong đầu. Dịp Tết, khi sư phụ bị rối loạn pheromone, trên đường đưa anh về căn cứ đội tuyển quốc gia thì tuyết rơi lớn, đường cao tốc bị phong tỏa. Để tránh mất kiểm soát, Bùi Phong đành dừng xe bên đường và đánh dấu tạm thời sư phụ ngay trong xe — đó là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên giữa họ.
Khung cảnh đêm tuyết hôm ấy sau này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Nhưng trong lòng cậu, sư phụ là người rất cao quý, không cho phép bản thân có ý nghĩ mạo phạm, nên Bùi Phong ép mình chôn giấu ký ức đó, buộc mình đừng nghĩ đến nữa.
Cậu vẫn tưởng rằng sự cố hôm đó như một giấc mơ, mãi mãi bị chôn vùi trong ký ức hai người. Hai thầy trò vẫn sống như trước, tình cảm của Bùi Phong dành cho sư phụ vẫn là sự kính trọng, ngưỡng mộ, không dám vượt quá ranh giới.
Nhưng lúc này, nhìn thấy sư phụ bị pheromone hành hạ, mặt đỏ ửng, cơ thể yếu ớt, nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm ấy, ký ức kia như chiếc vòi nước bị vặn mở, trào ra mãnh liệt, khiến đầu Bùi Phong trống rỗng. Trái tim bên trái của cậu đập mạnh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Giang Thiệu Vũ đợi một lúc, thấy đồ đệ vẫn chưa phản ứng gì, đành khàn giọng đưa tay ra: “Trong hộp có ống tiêm mới, mở nắp thuốc rồi gắn vào là được. Đây là tiêm bắp, tránh mạch máu, tiêm lệch sang bên một chút.”
Bình thường anh vẫn tự tiêm, nhưng lúc này bị pheromone làm cho suy yếu, có thể giữ được chút tỉnh táo đã là hiếm có. Cả người anh không còn chút sức, tay run lẩy bẩy, không thể cầm nổi ống tiêm. Ban nãy vốn định gọi bác sĩ đội tuyển đến, nhưng đúng lúc Bùi Phong gõ cửa, Giang Thiệu Vũ nghĩ chỉ là tiêm thôi, để đồ đệ giúp cũng được, nên mới cho vào.
Giọng nói kéo Bùi Phong về thực tại. Cậu cúi đầu nhìn tay sư phụ, làn da trắng toát dưới ánh đèn trong phòng ngủ, do tiêm thuốc ức chế Omega lâu dài mà đầy vết kim và bầm tím. Những dấu vết ấy thật khiến người khác đau lòng.
Tim Bùi Phong như bị ai đó đâm mạnh, cậu không rời mắt khỏi cánh tay ấy, khẽ hỏi: “Những vết bầm này… đều do tiêm à? Sư phụ đã tiêm bao nhiêu lần rồi?”
Giang Thiệu Vũ trả lời: “Năm năm.”
Bùi Phong: “…”
Ròng rã suốt năm năm, mỗi ngày đều phải tiêm? Không lạ khi cánh tay này gần như hỏng mất!
Cậu không dám tưởng tượng sư phụ đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Cánh tay tiêm quá nhiều khiến cơ bị teo, không còn phần nào nguyên vẹn. Không lạ khi Giang Thiệu Vũ chẳng bao giờ mặc áo ngắn tay, dù là mùa hè nóng nực cũng chỉ mặc áo tay dài hoặc sơ mi… hẳn là để che đi những vết thương trên người?
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: “Không sao đâu, anh quen rồi.” Anh nhắm mắt, nghiêng người lộ ra cả cánh tay: “Làm đi, nếu còn chần chừ nữa thì anh sẽ mất kiểm soát đấy.”
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn ướt, áo ngủ kéo xuống để lộ vai và xương quai xanh trắng nõn. Trừ phần tay bị thương, cơ thể anh không hề có khuyết điểm. Sự đối lập ấy tạo nên vẻ đẹp kỳ lạ, hỗn loạn mà quyến rũ.
Mùi pheromone của Giang Thiệu Vũ rất mạnh, nhưng lúc này, Bùi Phong lại muốn tiến lại gần, muốn ôm chặt người đàn ông đang âm thầm chịu đựng nỗi đau này vào lòng. Cậu hít thở gấp gáp, vội rời mắt, cầm lấy thuốc ức chế, lắp vào kim tiêm như hướng dẫn. Nhưng khi mũi kim chạm vào cánh tay chi chít vết thương kia… cậu không thể nào ra tay!
Cánh tay ấy, gần như không còn chỗ lành lặn. Khắp nơi đều bầm tím ứ đọng máu.
10 mũi tiêm, Bùi Phong không tiêm nổi dù chỉ một mũi!
Giang Thiệu Vũ chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh, cau mày giục: “Em đang nghĩ gì thế? Một mũi thôi mà cũng do dự…” Lời còn chưa dứt, Bùi Phong bỗng ném thuốc sang một bên, mạnh tay giữ lấy vai anh.
Bàn tay ấm nóng của người thanh niên khiến toàn thân Giang Thiệu Vũ như bị điện giật, cứng đờ.
Bùi Phong đỏ mắt nhìn anh, khẽ nói: “Em không nỡ ra tay.”
Giang Thiệu Vũ nóng đến sắp phát sốt, nghe vậy đành nói: “Vậy gọi bác sĩ đến…”
Bùi Phong ngắt lời: “Để bác sĩ tiêm cho anh 10 mũi, tạm thời kiềm chế pheromone? Thế ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao?” Hóc mắt Alpha đỏ hoe, giọng run rẩy vì đau lòng: “Ngày nào cũng tiêm như vậy, anh muốn hành hạ bản thân đến bao giờ nữa?”
“…” Đầu Giang Thiệu Vũ đau nhức, sắp không chịu nổi nữa. Đứa đồ đệ này có phân biệt nổi chuyện quan trọng hay không? Anh quay lại nhìn Bùi Phong, thấy đôi mắt ngập nước vì đau lòng của cậu, bỗng mềm lòng, giải thích: “Anh biết, em thấy anh khổ sở nên xót, nhưng chỉ là tiêm thôi, không nghiêm trọng như phẫu thuật hay cắt cụt tay chân đâu.”
Anh quay người lấy điện thoại, nhưng lại bị Bùi Phong nhẹ nhàng giữ tay lại. “Một hai mũi thì không sao. Nhưng anh tiêm lâu dài, ngày nào cũng tiêm, cơ bắp đã teo lại, cánh tay không còn lành lặn, anh vẫn cho rằng không sao? Anh muốn phế luôn tay mình sao?”
Giang Thiệu Vũ không đáp lại được. Thực tế, tay anh đã dần mất cảm giác, còn thuốc ức chế lại ảnh hưởng đến trao đổi chất và tiêu hóa. Gần đây anh thường xuyên mất ngủ.
“Thật ra, còn một cách khác.” Bùi Phong hít sâu: “Lần trước, sau khi em đánh dấu tạm thời cho anh, không phải anh đã không cần tiêm suốt một thời gian dài sao?”
Giang Thiệu Vũ nhíu mày, khó tin nhìn đối phương: “Em muốn đánh dấu anh?”
Bùi Phong mặt hơi đỏ, nhưng ánh mắt kiên định: “Coi em như thuốc ức chế tốt hơn đi. Sự thật chứng minh pheromone của em giúp được anh. Hơn nữa, sau khi Alpha đánh dấu tạm thời Omega, pheromone của Omega sẽ ổn định vài tháng. Ít nhất từ giờ đến khi thi đấu, anh không cần tiêm nữa, đúng không?”
Giang Thiệu Vũ: “……”
“Tháng sau là giải Asian, anh định mang cả đống thuốc ra nước ngoài à? Lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Em thật sự không yên tâm.” Bùi Phong dừng một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Được không, sư phụ? Đánh dấu tạm thời dù sao cũng tốt hơn là ngày ngày phải tiêm.”
Giang Thiệu Vũ cau mày lắc đầu: “Tiểu Bùi, đây là chuyện riêng của anh, anh không muốn kéo em xuống nước một lần nữa. Đánh dấu tạm thời là hành vi rất thân mật giữa Alpha và Omega. Dù trong lòng em không có gì, nhưng em vẫn chưa từng yêu ai, lại đi đánh dấu một Omega như vậy, sau này nếu có người em thích, em sẽ hối hận.”
Bùi Phong bật cười: “Em không hối hận. Có khả năng giúp sư phụ giải quyết vấn đề, em rất vui.”
Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn Bùi Phong đầy kinh ngạc, đối diện ánh mắt tươi cười của cậu, tim anh bất giác đập loạn.
Alpha trước mắt từng xem anh là thần tượng khi còn bé, giờ đã trưởng thành, vẫn luôn trung thành nghe theo anh. Dù là gì, Bùi Phong chưa từng từ chối. Nhưng tình cảm của Bùi Phong vẫn còn đơn giản, chỉ nghĩ tới “giúp sư phụ”, không hiểu hết ý nghĩa của đánh dấu. Anh là sư phụ, sao có thể kéo đồ đệ vào vũng bùn một lần nữa?
Trong phòng ngủ yên tĩnh, hai người nhìn nhau. Ánh mắt của Bùi Phong thẳng thắn, Giang Thiệu Vũ lại rối loạn, không biết phải nói gì. Giây tiếp theo, Bùi Phong xoay người anh lại, nhẹ nhàng cắn lên gáy anh.
Đôi môi mát lạnh của Alpha chạm vào vùng da nóng hổi nơi sau gáy, khiến cả người Giang Thiệu Vũ run lên, hai tay anh siết chặt lấy ga giường.
Anh biết rõ điều này là sai, lẽ ra nên ngăn lại ngay lập tức…
Nhưng khi mùi pheromone ấm áp như hương cà phê của Alpha tràn ngập không gian, Giang Thiệu Vũ gần như ngay lập tức mất hết khả năng chống cự.
Anh khao khát pheromone của Bùi Phong.
Dù là một người luôn lý trí như anh, cũng khó mà chống lại được bản năng sinh lý.
Những lần lên kỳ trước gặp Alpha khác, anh chỉ thấy ghê tởm, chỉ muốn đấm người. Nhưng với Tiểu Bùi, anh hoàn toàn không cảm thấy bài xích….
Hương bạc hà lạnh lẽo và hương cà phê ấm áp hòa quyện vào nhau trong không khí.
Dòng pheromone dịu dàng quyen thuộc truyền từ gáy vào cơ thể Giang Thiệu Vũ, chảy qua mạch máu, từng chút từng chút xoa dịu sự hỗn loạn trong anh.
Dần dần, mùi bạc hà được trung hòa, mùi hương cà phê hòa quyện với bạc hà trở nên rất tỉnh táo và dễ chịu.
Giang Thiệu Vũ cũng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.
Anh quay đầu đi, nhất thời không biết phải đối diện với Bùi Phong thế nào.
Lần thứ hai rồi!
Tết là một tai nạn, không thể tránh được, nhưng lần này rõ ràng có thể ngăn lại, rõ ràng có những cách giải quyết khác…
Vậy mà anh vẫn để đồ đệ đánh dấu mình.
Bùi Phong buông anh ra, thấy sư phụ quay đầu đi như không muốn để ý đến mình, không nhịn được cười, nói: “Lần này là do em chủ động. Nếu anh giận, em về viết bản kiểm điểm 1.000 chữ, mai nộp cho anh.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy hả?! Câu nói thẳng thắn của Tiểu Bùi khiến thái dương Giang Thiệu Vũ giật giật liên tục.
Biết có nói thêm cũng chẳng ra kết quả gì, anh dứt khoát ra lệnh đuổi khách: “Về nghỉ đi. Chuyện hôm nay… em cũng chỉ là có ý tốt, không cần viết bản kiểm điểm.”
Bùi Phong gật đầu, đứng dậy nói: “Vậy em đi trước. Nếu anh thấy không khỏe, cứ gọi em bất cứ lúc nào.”
Cậu quay người ra cửa, Giang Đậu Đậu vẫy đuôi tiễn cậu đến tận cửa. Bùi Phong cúi người xoa đầu Đậu Đậu, mỉm cười: “Ngoan, quay lại chăm sóc chủ nhân đi.” Giang Đậu Đậu lại quay đầu chạy về phòng.
Về đến ký túc xá bên cạnh, Bùi Phong lập tức thu lại nụ cười, bước nhanh vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh đến mức tối đa. Đứng dưới vòi sen, nước lạnh dội xuống, nhưng trong đầu cậu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh của Giang Thiệu Vũ.
Dù bị pheromone hành hạ đến sắp sụp đổ, nhưng anh vẫn giữ được sự kiêu ngạo và bình tĩnh. Mái tóc ướt dính, bờ vai trắng ngần lộ ra trong chiếc áo choàng lỏng lẻo, cảnh tượng đó quyến rũ đến nghẹt thở. Vị sư phụ luôn luôn thiêng liêng trong lòng cậu, cũng có mặt hấp dẫn như vậy, khiến người ta không kiềm được mà muốn…
Bảo vệ anh.
Và chiếm hữu anh.
Bùi Phong xấu hổ đến mức chỉ muốn vùi đầu dưới nước lạnh, bản thân dám có những ý nghĩ bất kính như vậy với sư phụ, thật là đáng chết!
Nhưng khi nghĩ đến việc sư phụ phải một mình đối mặt với mọi chuyện, năm nào cũng phải một mình tiêm đủ 10 mũi thuốc ức chế khi tuyến thể rối loạn, cậu lại đau lòng đến mức muốn ôm lấy người ấy, vĩnh viễn không rời xa, bảo vệ anh thật tốt.
Cảm xúc hỗn loạn cứ cuồn cuộn trong đầu, nước lạnh mở càng lúc càng to, Bùi Phong phải tắm suốt nửa tiếng mới dập tắt được lửa trong người.
Cậu nhớ đến câu hỏi khi nãy của sư phụ: “Sau này nếu em có bạn trai hay bạn gái, người đó biết em từng đánh dấu sư phụ, liệu có thấy ghê tởm không, hiểu không?”
Dĩ nhiên là cậu hiểu. Nhưng, cậu nguyện ý.
Chỉ cần có thể giúp sư phụ vượt qua khó khăn, kêu cậu làm gì cũng được.
Nếu có ai vì mối quan hệ giữa cậu và sư phụ mà chê bai, thì Bùi Phong thà không yêu đương nữa. Bởi vì trong lòng cậu, không ai có thể vượt qua được vị trí của Giang Thiệu Vũ.
Thuở nhỏ, cậu chỉ có sự kính trọng và ngưỡng mộ dành cho sư phụ, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng ấy. Nhưng đến nay, cảm xúc ấy hình như đang dần dần thay đổi.
Lần đầu tiên đánh dấu là một tai nạn, cậu chưa kịp nghĩ gì sâu xa. Nhưng lần này, cậu bất ngờ phát hiện ra, ngoài khao khát bảo vệ, trong lòng mình còn có một lòng h*m m**n chiếm hữu kỳ lạ, là muốn giữ chặt lấy sư phụ không cho ai khác đến gần.
Bạn trai, bạn gái gì chứ? Chỉ cần có sư phụ là đủ rồi.
Bất giác, Giang Thiệu Vũ đã trở thành người nặng ký nhất trong lòng cậu.
Vậy thì liệu có thể nào, tình cảm của mình dành cho sư phụ không chỉ là ngưỡng mộ…
Mà là… yêu?
Hết chương 123