- Chương 1: QUYỂN 1 – THẦN SÚNG TRỞ VỀ
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37: QUYỂN 2 – THI ĐẤU GIẢI TÂN TINH CUP
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: QUYỂN 3 – TUẦN TRA CÁC CÂU LẠC BỘI
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83: QUYỂN 4 – HUẤN LUYỆN VIÊN ĐỘI TUYỂN QUỐC GIA
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: QUYỂN 5 – QUÁN QUÂN ASIAN CUP
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150: QUYỂN CUỐI – QUÁN QUÂN THẾ
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204: Hoàn chính văn
- Chương 205: Ngoại truyện All-Star 01
- Chương 206: Ngoại truyện All-Star 02
- Chương 207: Ngoại truyện All-Star 03
- Chương 208: Ngoại truyện All-Star 04
- Chương 209: Ngoại truyện All-Star 05
- Chương 210: Ngoại truyện All-Star 06
- Chương 211: Ngoại truyện All-Star 07
- Chương 212: Ngoại truyện All-Star 08
- Chương 213: Ngoại truyện All-Star 09
- Chương 214: Ngoại truyện All-Star 10
- Chương 215: Đánh dấu hoàn toàn 01
- Chương 216: Đánh dấu hoàn toàn 02
- Chương 217: Công khai – Đám cưới 01
- Chương 218: Công khai – Đám cưới 02
- Chương 219: Công khai – Đám cưới 03
- Chương 220: Công khai – Đám cưới 04
- Chương 221: Công khai – Đám cưới 05
- Chương 222: Công khai – Đám cưới 06
- Chương 223: Công Khai – Đám Cưới 07
- Chương 224: Công Khai – Đám Cưới 08
- Chương 225: Mạc Bân 01
- Chương 226: Mạc Bân 02
- Chương 227: Mạc Bân 03
- Chương 228: Hoa Thần 01
- Chương 229: Hoa Thần 02
- Chương 230: Hoa Thần 03
- Chương 231: Hoa Thần 04
- Chương 232: Hoa Thần 05
- Chương 233: Hoa Thần 06
- Chương 234: Hoa Thần 07
- Chương 235: ACE Tái Ngộ
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Chương 012
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Chiếc xe nhanh chóng đến trụ sở liên minh eSports. Tề Hằng dẫn Giang Thiệu Vũ đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói: “Xin lỗi các lãnh đạo đã đợi lâu, đây chính là Giang Thiệu Vũ mà tôi đã nói với mọi người. A Vũ, đây là Chủ tịch Lý và Chủ tịch Chương của liên minh eSports.”
Giang Thiệu Vũ lịch sự bước tới bắt tay các lãnh đạo.
Chủ tịch Chương là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi, cười hiền hòa, trông rất dễ gần. Ông để Giang Thiệu Vũ ngồi xuống rồi nhiệt tình hỏi: “Cậu là ACE-Wing đúng không? Câu chuyện của cậu tôi đã nghe Tiểu Tề kể rồi, đúng là truyền kỳ! Tôi là người ngoài ngành, không rành chơi game, nhưng đã quyết định mời cậu làm HLV đội tuyển quốc gia game Thần Súng, chúng tôi hoàn toàn yên tâm giao phó đội cho cậu!”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Cảm ơn Chủ tịch đã tin tưởng. Tôi sẽ dốc toàn lực để dẫn dắt đội tuyển quốc gia.”
Ban đầu, mấy vị lãnh đạo còn nghi ngờ rằng những gì Tề Hằng kể về câu chuyện truyền kỳ có phần thổi phồng. Một tuyển thủ eSports dù có từng giành chức quán quân, thì liệu có đủ khả năng quản lý cả đội tuyển quốc gia?
Nhưng sau khi gặp mặt, ấn tượng của họ đã thay đổi.
Người này, quá đỗi điềm tĩnh.
Điềm tĩnh như một cỗ máy biết đi.
Xem ra, là một nhân v*t c*ng đầu không dễ lay chuyển!
Chủ tịch Lý mỉm cười nói: “HLV Giang, các điều kiện cậu đề xuất chúng tôi đã thảo luận nghiêm túc trong cuộc họp. Tuyển chọn thành viên cho đội tuyển quốc gia kỳ tới, luyện tập hằng ngày, sắp xếp thi đấu, tất cả đều do cậu toàn quyền phụ trách. Về lương bổng thì… nói thật là kinh phí đội tuyển quốc gia có hạn, 10 triệu tệ cậu thấy sao? Ngân sách cho HLV chỉ có thể đến mức này thôi.”
Giang Thiệu Vũ bình thản nói: “Tôi không cần lương, chỉ cần lo ăn ở và chi phí đi lại là được.”
Cả đám người sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.
Chủ tịch Lý không tin nổi: “Không, không cần lương?”
“Phục vụ đất nước là do tôi tự nguyện. Hơn nữa, tôi chưa từng huấn luyện đội chuyên nghiệp chính thức, nếu không đạt được thành tích thì tôi cũng chẳng có mặt mũi nào nhận khoản tiền lớn như vậy. Chỉ cần ngày nào đội tuyển quốc gia chưa giành được cúp ở giải thế giới, ngày đó tôi sẽ không nhận một xu tiền lương.”
Giang Thiệu Vũ nghiêm túc nói: “Chờ đến khi giành được cúp, hãy trả phần tôi đáng được hưởng như một khoản tiền thưởng, tôi cũng thấy yên tâm hơn.”
Chủ tịch Chương ngạc nhiên nhướng mày: “Cậu tự tin vậy sao?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Cho tôi toàn quyền chọn người và dẫn dắt đội, tôi tin chắc sẽ đạt được thành tích. Năm sau sẽ vào vòng chung kết, mang cúp về. Nếu tôi nhớ không lầm, đội tuyển quốc gia của chúng ta chưa từng giành cúp nào ở giải thế giới, chúng ta cần nhanh chóng đạt được ‘đột phá từ con số 0’ này.”
Các lãnh đạo liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Đội tuyển quốc gia thực sự chưa từng đoạt cúp giải thế giới. Cái “đột phá từ con số 0” này, họ đã mong đợi quá nhiều năm rồi!
Dám cam kết bằng quân lệnh trạng, bất kể là khoác lác hay có thực lực, chỉ riêng sự can đảm này đã rất đáng quý. Đội tuyển trước đây còn chưa lọt vào top 8, muốn giành cúp chẳng dễ dàng gì. Nhưng nếu anh ta tự tin, thì cứ để thử xem sao, biết đâu lại đào tạo được một đội hắc mã?
Mấy người nhanh chóng đồng ý với điều kiện của Giang Thiệu Vũ.
Ký xong hợp đồng, liên minh tổ chức tiệc đón chào Giang Thiệu Vũ.
Sau bữa tối, Giang Thiệu Vũ theo Chị Du và Tề Hằng đến căn cứ đội tuyển quốc gia.
Anh giải nghệ ở mùa giải S3, năm đó Thần Súng chưa có giải thế giới, cũng không có khái niệm “đội tuyển quốc gia”, chỉ có đội của các CLB lớn. Đến mùa S4, giải thế giới đầu tiên mới được tổ chức, liên minh mới bắt đầu xây dựng khu công viên eSports quốc gia.
Công viên eSports tọa lạc ở ngoại ô phía Đông thủ đô, diện tích rộng lớn, cảnh quan đẹp như công viên. Ngoài ký túc xá, căng-tin, phòng luyện tập, phòng họp, còn có sân vận động, phòng gym, hồ bơi, cơ sở vật chất đầy đủ, vượt xa điều kiện của các CLB.
Xe tiến vào vườn căn cứ, dừng trước khu ký túc xá.
Giang Thiệu Vũ nhìn tòa nhà bốn tầng trước mắt, hỏi: “Các tuyển thủ đều ở đây à?”
Du Minh Tương đáp: “Đúng vậy, tuyển thủ và nhân viên ở riêng. Hiện có 11 tuyển thủ, cậu ở phòng góc tầng 4.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu, hỏi tiếp: “Đội có bác sĩ riêng chứ?”
Du Minh Tương: “Có chứ, bác sĩ đội là một Beta nữ tên Tiết Vy, tốt nghiệp y khoa lâm sàng Đại học Y Thủ Đô, học cao học chuyên về pheromone. Các tuyển thủ phần lớn còn nhỏ tuổi, có thể gặp bất ổn sau khi phân hóa nên khi tuyển bác sĩ, bọn chị đã chọn người có chuyên môn toàn diện.”
Beta nữ?
Đối với Alpha và Omega, giới tính Beta khá an toàn, không bị ảnh hưởng bởi pheromone.
Giang Thiệu Vũ yên tâm. Như vậy thì anh không cần tự tìm bác sĩ, có gì cứ trực tiếp nhờ bác sĩ đội. Anh suy nghĩ rồi nói: “Cho em thông tin liên lạc của bác sĩ Tiết, để sau này em đến tư vấn chút việc.”
Du Minh Tương gật đầu, gửi thông tin cho anh.
Ba người đến phòng 404, Du Minh Tương nhập mật mã mở khóa, vừa mở cửa vừa giới thiệu: “Đây là phòng đơn, có phòng ngủ, phòng khách, bếp và nhà tắm riêng. Mật mã cửa là 6 số 6, cậu có thể đổi lại bằng điện thoại. Ga giường, vỏ chăn đều mới.”
Giang Thiệu Vũ nhìn căn phòng sạch sẽ, hiển nhiên là do hậu cần chuẩn bị riêng cho anh. Phòng rộng rãi, có sofa mềm, ngay cả bộ chăn ga cũng là màu xanh đậm anh thích. Trong lòng anh hơi ấm lên, quay đầu nói: “Cảm ơn Chị Du.”
Du Minh Tương mỉm cười dịu dàng: “Khách sáo gì! Sau này có chuyện gì cần, cứ liên hệ với chị.”
Giang Thiệu Vũ chợt nhớ đến những ngày tháng ở đội ACE. Chị Du từng là quản lý hậu cần của ACE, cô luôn chu đáo sắp xếp khách sạn, lịch trình, bữa ăn mỗi khi đội ra ngoài thi đấu. Thành tích của ACE có được, cũng có công không nhỏ của chị.
Những người âm thầm cống hiến phía sau như cô, cũng đang vì đam mê eSports mà góp sức mình.
Có Chị Du làm tổng quản lý, Giang Thiệu Vũ hoàn toàn yên tâm.
Anh sắp xếp cho Đậu Đậu ổn thỏa, cho nó ăn xong mới ra phòng khách.
Đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ tối. Tề Hằng đề nghị: “A Vũ, cậu ngồi máy bay hơn mười tiếng, lại chạy tới ký hợp đồng, chắc mệt rồi? Tối nay nghỉ ngơi đi, mai hẵng tính tiếp.”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Không cần, tôi đã chợp mắt trên máy bay, giờ không mệt.”
Anh nhìn Tề Hằng, ánh mắt bình thản: “Gọi tất cả đến phòng họp, để tôi làm quen.”
Tề Hằng và Du Minh Tương: “…”
Vừa mới đến căn cứ, giữa đêm đã triệu tập tuyển thủ họp, Giang Thiệu Vũ vẫn mạnh mẽ và dứt khoát như trong ký ức.
Du Minh Tương lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn trong nhóm: “@All thành viên, HLV mới đã tới, lập tức đến phòng họp. 9 giờ 30 bắt đầu họp.”
Vừa mới đến căn cứ, giữa đêm đã triệu tập tuyển thủ họp, Giang Thiệu Vũ vẫn mạnh mẽ và dứt khoát như trong ký ức.
Lúc này, phần lớn tuyển thủ của đội tuyển quốc gia đang tập luyện trong phòng huấn luyện.
Đội trưởng Lâm đã nói HLV mới sẽ đến trong vài ngày tới, mọi người phải thể hiện thật tốt trước mặt HLV mới để tạo ấn tượng tốt.
Mặc dù ai cũng nghĩ HLV mới chắc không đến mức triệu tập họp ngay trong đêm, nhưng lỡ đâu lại thế thì sao?
Giống như hồi đi học buổi tối, tự nhiên giáo viên chủ nhiệm mới đến lớp kiểm tra, nếu bạn đang chăm chỉ làm bài thì không sao cả. Nhưng nếu bị bắt gặp đang nghịch ngợm, ngủ gật hay tám chuyện thì… xác định!
Vậy nên, trong hai ngày trước khi HLV mới tới, chăm chỉ luyện tập thì chẳng bao giờ sai cả.
Thấy tin nhắn của Chị Du, trong nhóm chat “Tân binh đội tuyển quốc gia” mà Mạc Hàm Thiên lập riêng, vài người mới hồi hộp gõ chữ lia lịa.
TKTK: “Tôi vừa thấy chiếc xe đi đón người chạy vào khu, HLV không cần nghỉ ngơi à? Giữa đêm gọi họp luôn hả?”
Nho Nhã Lễ Độ: “Không lẽ gọi lên để thông báo giải tán, kêu mai đặt vé máy bay ai về nhà nấy đi T_T?”
Hạ Mùa Hè: “Sợ gì! HLV mới đâu có ăn thịt người, giải tán thì giải tán, lần sau tuyển lại là được.”
Tiểu Lục: “Trong nước không nghe CLB nào có HLV sang dẫn đội tuyển, không chừng là mời ngoại viện về?”
Hạ Mùa Hè: “Không biết nữa! Tiểu Lục có cách nào tìm hiểu không?”
Tiểu Lục: “Tôi cũng không biết.”
Mạc Hàm Thiên nhìn đống tin nhắn trong nhóm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
HLV mới vừa đến đã lập tức họp ngay, hoàn toàn khác hẳn phong cách ôn hòa thân thiện của HLV Trương trước đó.
Liên minh lại dám giao toàn quyền cho anh ấy dẫn dắt đội tuyển quốc gia mùa sau, xem ra đội tuyển sắp thay máu lớn rồi.
**
Trong phòng họp tầng 3, một nhóm người lần lượt bước vào, ai nấy đều ngồi ngay ngắn vào chỗ.
Đúng 9 giờ 30 tối, Chủ tịch Tề và Chị Du dẫn theo một người đến phòng họp.
Mọi người thấy người lạ mặt đi cuối cùng thì đều bừng sáng mắt—
Anh ấy quá đẹp trai! Đây chắc chắn là HLV có nhan sắc đỉnh nhất trong lịch sử đội tuyển quốc gia rồi?!
Trông anh rất trẻ, dáng cao, da trắng, ngũ quan sắc nét. Chỉ là ánh mắt hơi lạnh… như thể mang sát khí?
Một đám tân binh len lén liếc nhìn anh, chẳng ai dám lên tiếng.
Còn Lâm Hạo Ngạn thì khiếp sợ trợn mắt há mồm.
Anh không dám tin nhìn chằm chằm vào người đó, dụi mắt lia lịa, rồi thấp giọng chửi thề một câu: “Vài ò.”
Tuyển thủ ngồi bên cạnh Lâm Hạo Ngạn cũng hơi sững người khi thấy HLV mới, lập tức ngồi thẳng dậy, sống lưng cứng đờ như tượng.
Du Minh Tương mỉm cười giới thiệu: “Đây chính là HLV mới của đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ. Cậu ấy còn có một cái tên khác, Wing, chắc mấy đứa từng nghe qua rồi? Cựu đội trưởng của chiến đội ACE, MVP mùa giải S3, chính là Wing Thần!”
Tề Hằng dẫn đầu vỗ tay: “Mọi người vỗ tay hoan nghênh HLV mới!”
Đám tân binh: “……”
Vãi ò!
Mời cả nhân vật huyền thoại về đây rồi sao?!
Wing Thần! Tay bắn tỉa số một trong nước trong truyền thuyết, từng headshot hạ Tề Hằng trong trận chung kết, tạo nên kỳ tích đội vô danh giành chức quán quân giải chuyên nghiệp A League. Huyền thoại ai trong giới eSports FPS cũng biết. Một số người ngồi đây còn là fan cứng của anh ấy nữa.
Hai mắt Mạc Hàm Thiên sáng rực, mặt đỏ bừng. Cậu chơi vị trí bắn tỉa là vì Wing Thần. Năm năm trước, khi còn là một cậu bé, tuyển thủ yêu thích nhất của cậu chính là Wing. Cậu đã luôn theo dõi trận đấu của chiến đội ACE, đã từng khóc khi ACE tan rã.
Không ngờ, Wing Thần lại tái xuất giang hồ, lần này với tư cách HLV đội tuyển quốc gia!
Giờ mà chạy lên xin chữ ký liệu có quá đột ngột không?
Hay là đợi họp xong rồi lén xin chữ ký thì tốt hơn?
Khi Mạc Hàm Thiên còn đang phấn khích đến không biết làm gì, thì bị Giang Thiệu Vũ liếc một cái như dao cắt.
Ánh mắt sắc lạnh ấy khiến đám thanh niên ngồi thẳng tắp, vỗ tay mà lòng run bần bật.
Sau tràng pháo tay lác đác, Giang Thiệu Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Chưa đủ người à?”
Trong phòng có 10 tuyển thủ, quả thật thiếu một người.
Du Minh Tương nhìn kỹ lại mọi người, nghi hoặc hỏi: “Diệp Tử đâu rồi?”
Lão Lâm ho nhẹ một tiếng, vội vàng chữa cháy: “Chắc cậu ấy chưa nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.”
Anh lấy điện thoại định lén gửi tin nhắn WeChat, Giang Thiệu Vũ liếc mắt một cái: “Gọi điện, bật loa ngoài.”
Lão Lâm đành cắn răng bật loa ngoài.
Sau một đoạn nhạc chờ não nề “Anh có yêu em không, có yêu em không…” thì đầu dây bên kia bắt máy. Một giọng nam trẻ trung, trầm thấp, lười biếng vang lên, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ: “Alo, gì đó lão Lâm? Làm phiền giấc mộng đẹp của tôi.”
Lão Lâm đen mặt, hạ giọng chửi thề: “Cậu mau cút qua đây họp, HLV mới đến rồi!”
Người kia vừa ngáp vừa uể oải nói: “Giúp tôi xin nghỉ một buổi đi. Tôi bị cấm thi đấu rồi, mùa sau cũng không được ra sân, họp hành gì nữa chứ? Sau này đội tuyển quốc gia đâu còn liên quan gì đến tôi. Anh hỏi xem HLV định khi nào giải tán để tôi còn đặt vé về nhà.”
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ lạnh như băng nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cả phòng họp im phăng phắc, trán lão Lâm túa mồ hôi lạnh.
Anh em à, không tự tìm chết thì sẽ không chết, anh thật sự không cứu nổi cậu nữa đâu!
Giang Thiệu Vũ cầm lấy điện thoại, giọng lạnh buốt như nước đá, mặt không cảm xúc, từng chữ từng lời: “Diệp Khinh Danh.”
“Bị cấm thi đấu, cậu cảm thấy rất vinh quanh à?”
“Cần tôi dùng kiệu tám người khiêng rước cậu, gõ trống khua chiêng, mời cậu đến họp à?”
Diệp Khinh Danh: “??????”
Cái giọng lạnh như băng này, mấy câu độc miệng này, sao nghe quen thế?
Sao giống hệt đội trưởng cũ của ACE, người ngày nào cũng mắng mình thời còn trẻ vậy?!
Hết chương 012