- Trang chủ
- Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
- Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
Truyện: Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Tác giả: Ma Lạt Uông Tử
- Chương 1: Mèo Con Lông Đỏ
- Chương 2: Cựu Trùm Trường
- Chương 3: Cậu Có Thể Đưa Tôi Về Không?
- Chương 4: Cậu Ta Sẽ Không Mơ Tưởng Tới Nhan Sắc Của Mày Chứ?
- Chương 5: Trông Cậu Ta Có Vẻ Ngoan
- Chương 6: Cậu Không Nhận Ra Tôi À?
- Chương 7: Không Đẹp Trai Bằng Một Nửa Cậu Ấy
- Chương 8: Không Thể Chơi Mèo Sao?
- Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
- Chương 10: Chúc Ngủ Ngon, Công Chúa
- Chương 11: Không Phải Đèn Cạn Dầu
- Chương 12: Có muốn ăn cùng nhau không?
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Tôi có thể chạm vào tóc cậu được không?
- Chương 17: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 18: Tôi có hơi tủi thân một chút
- Chương 19: Cuối tuần đưa mày đi bệnh viện
- Chương 20: Gần đây Tạ Thời Vân cứ thích vuốt ve mấy con mèo hoang trong trường
- Chương 21: Lâu ngày không sinh hoạt tình d*c
- Chương 22: Nhẹ một chút được không… anh ơi
- Chương 23: Tại sao tai lại rụt vào rồi?
- Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
- Chương 25: Cỏ bạc hà cho mèo
- Chương 26: Mèo nhỏ giả vờ ngoan
- Chương 27: Cho tôi sờ tai cũng chẳng hết giận được đâu
- Chương 28: Cuộc gọi video
- Chương 29: Muốn hôn một cái
- Chương 30: Não yêu đương
- Chương 31: Hình như tôi có chút thích Giang Dịch
- Chương 32: Hình như tôi sa vào sâu hơn rồi
- Chương 33: Mint Julep
- Chương 34: Tôi Thu Nhận Cậu
- Chương 35: Kỳ Nghỉ
- Chương 36: Cậu nói sẽ thu nhận tôi, còn tính không?
- Chương 37: Bảo bối Dịch đến trước cửa nhà cậu rồi nè
- Chương 38: Ngủ chung với tôi một đêm
- Chương 39: Tham Ăn Giống Mèo
- Chương 40: Tối Nay Không Về
- Chương 41: Tin Đồn Này Là Thật Chứ?
- Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
- Chương 43: Tại sao lại hôn cậu!?
- Chương 44: Quen nhau từ khi nào?
- Chương 45: Mèo con đại hiệp
- Chương 46: Cậu đã chạm vào người khác chưa
- Chương 47: Mèo nhỏ vào bếp
- Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
- Chương 49: Mèo nhà tôi
- Chương 50: Tặng cậu một đóa hoa màu hồng
- Chương 51: Rất thích
- Chương 52: Cậu chẳng biết cách hôn chút nào
- Chương 53: Alpha gì mà đáng yêu quá
- Chương 54: Là một Alpha trưởng thành, tôi nên ngủ một mình
- Chương 55: Là một Alpha trưởng thành, chúng ta nên ngủ cùng nhau
- Chương 56: Tiểu Niên Thú
- Chương 57: Thú vui của tình yêu bình thường
- Chương 58: Anh em cùng vợ cậu ấy hơi ngọt ngào thì phải
- Chương 59: Hôn một cái đi, Tạ Thời Vân
- Chương 60: Tảo Mộ
- Chương 61: Mèo con giả oai
- Chương 62: Khoảnh khắc Blue Hour
- Chương 63: Cậu ta không được hay cậu không được?
- Chương 64: Mèo Con Đồi Bại
- Chương 65: Khóc thật à?
- Chương 66: Offline Team Building của ‘Khu du lịch 5A’
- Chương 67: Họa Sĩ Nhỏ
- Chương 68: Giao Dịch
- Chương 69: Mèo Con Có Đuôi
- Chương 70: Sốt Rồi
- Chương 71: Tôi là Kẻ Thứ Ba Không Thể Công Khai?
- Chương 72: Mèo Con Chuồn Thẳng
- Chương 73: Bên Hồ
- Chương 74: Mèo Con Nhảy Xuống Nước
- Chương 75: Sự Thật
- Chương 76: Sự Thật 2
- Chương 77: Còng Cả Cậu Đi Luôn
- Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
- Chương 79: Không Được Bạo Lực Gia Đình
- Chương 80: Tổ Ấm Của Công Chúa Mèo Con
- Chương 81: Không Dỗ Dành Cậu Nữa Đâu!
- Chương 82: Không Ngủ Cũng Được, Muốn Gặp Cậu Thôi
- Chương 83: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát Bắt Cậu
- Chương 84: Học Cách Tự Rút Thẻ
- Chương 85: Ngoan Bé Cưng, Hôn Một Cái
- Chương 86: Nuôi Mèo Con
- Chương 87: Cảm ơn nhé, anh em của tôi và chị dâu tôi kỷ niệm ngày cưới vàng
- Chương 88: CP Sản Lương
- Chương 89: Mua Mèo Con
- Chương 90: Kế Sách Không Làm Đau Mông
- Chương 91: Hoạt Động Trở Lại
- Chương 92: Thầy Giáo Mèo Con
- Chương 93: Ngày Đầu Tiên Không Gặp Mèo Con, Nhớ Cậu
- Chương 94: Đuôi Mèo
- Chương 95: Cặp Đôi Nhỏ Đi Chơi!
- Chương 96: Cặp Đôi Nhỏ Dạo Phố
- Chương 97: Hầu Gái Mèo Con
- Chương 98: Chồng Tôi Nuôi Tôi Đấy
- Chương 99: Fan Nhỏ Của Chồng
- Chương 100: Cặp Đôi Tôi Đẩy Thuyền Tương Lai Rực Rỡ
- Chương 101: Tặng Cổ Phần
- Chương 102: Khi Nào Kết Hôn?
- Chương 103: Muốn Cầu Hôn Tôi Sao?
- Chương 104: Còi báo động nhãn hiệu Khoai Dẻo
- Chương 105: Mèo con và mèo con bé tí xin ngủ chung!
- Chương 106: Khoai Dẻo Động Dục
- Chương 107: Bánh Sandwich Tình Yêu
- Chương 108: Muốn Em Tự Do, Bé Ngoan
- Chương 109: Hết Chính Văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Mấy ngày tiếp theo, lịch học của Giang Dịch được sắp xếp lẻ tẻ, mặc dù giờ học không nhiều nhưng cũng không có nhiều thời gian để cậu sắp xếp các hoạt động giải trí khác.
Chịu đựng vất vả, cuối cùng cũng đến thứ sáu, bước vào thời gian nghỉ ngơi cuối tuần.
Giang mẫn cảm cơm tối và ly trà sửa trên tay, quẹt thẻ rồi đi vào thang máy.
Đột nhiên có thêm một âm thanh thông báo của nhóm trên Wechat, là Tạ Thời Vân thêm cậu vào nhóm.
“Đế đô 3F+1…?”
Tên nhóm kiểu gì đây?
Trong lúc Giang Dịch còn đang thắc mắc, Kha Nhiên đã gửi liên tiếp bảy tám tin nhắn, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn.
Kha Nhiên: Hoan nghênh đùi vàng gia nhập nhóm Đế đô 3F của chúng ta!
Kha Nhiên: [Hoa hồng] [Hoa hồng]
Kha Nhiên: Đại ca đại ca, hoan nghênh anh, chờ gió chờ mưa chờ anh! Sự quan tâm của tôi đúng là không uổng công, người chủ trì sẽ mang anh đi xem kịch!
Giang Dịch: “…”
Trong đoạn chat xuất hiện một cái hình đại diện khác gửi dấu chấm hỏi.
Hình đại diện là một chú mèo Ragdoll, đặc biệt mang lại cảm giác của một người già.
Kha Nhiên: Trần Tu Ninh, mày gửi dấu chấm hỏi là ý gì? Nếu mày có ý kiến thì mày rời nhóm đi, từ lâu tao đã thấy nhan sắc của mày không xứng với cái nhóm này rồi.
Trần Tu Ninh: .
Trần Tu Ninh: Tao chỉ muốn hỏi đây là ai?
Nửa phút tiếp theo trong nhóm không một ai nói lời nào.
Giang Dịch có chút thấp thỏm, cắn móng tay, khuôn mặt nhăn nhó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hắn muốn cậu tự giới thiệu bản thân sao…? Sẽ không thấy lúng túng chứ?
Lỡ như tự mình giới thiệu mà đối phương không biết cậu, lúc đó không phải là rất mất mặt à.
Tạ Thời Vân: @yi
“?”
Tim Giang Dịch ngừng đập một nhịp.
Hai giây sau.
Giang Dịch: Tôi là Giang Dịch… Xin chào, rất vui được biết cậu.
Giang Dịch: [Yêu thích] [Yêu thích]
Cứ như một cửa hàng bán mặt nạ và kính áp tròng đang quảng cáo.
Trần Tu Ninh: Rất vui được biết cậu, tên cậu như sấm bên tai, haha.
Trần Tu Ninh: [Vỗ tay] [Vỗ tay] [Vỗ tay]
Kha Nhiên: [Mạnh mẽ] [Mạnh mẽ] [Mạnh mẽ]
Trần Tu Ninh: [Bom] [Bom]
Tạ Thời Vân: Bình thường lại đi.
Tạ Thời Vân: Đừng dọa đến người ta.
Giang Dịch thở dài, quả thật có hơi dọa người.
Kha Nhiên: Hay là cậu kéo thêm người bạn lần trước chơi game cùng chúng ta vào đi? Vừa lúc góp đủ năm người.
Là Liễu Trừng à…
Giang Dịch cau mày.
Liễu Trừng không biết giữ mồm giữ miệng, lỡ như thêm cậu ta vào thì không biết sẽ gây ra mưa to máu cháy như nào nữa.
Hai bóng đèn ở hành lang bị hỏng, Giang mẫn cảm đèn pin đi đến cửa phòng, quét vân tay mở khóa.
Ký túc xá tiêu chuẩn ở đại học A là bốn người một phòng hoặc hai người một phòng, Giang Dịch không quen sống chung với người khác, việc này có hơi bất tiện cho cậu, nên chỉ đành thuê trọ ở một mình.
Diện tích tương đương phòng bốn người, khuyết điểm là phòng ở trên cao, mạng kém, còn hay bị cúp điện.
Trong phòng Giang Dịch chỉ có một cái bàn đọc sách và bàn nhỏ đầu giường, tất cả đều màu trắng làm bằng gỗ.
Trên bàn có nhiều loại thuốc nhãn mác khác nhau, còn có vài loại thuốc ức chế đặc thù.
Giang Dịch bỏ đồ trên tay xuống, cởi áo khoác thay đồ mặc ở nhà, mới phát hiện Tạ Thời Vân gửi cho cậu mấy tin nhắn riêng.
Tạ Thời Vân: Nếu không muốn thì cứ mặc kệ Kha Nhiên.
Tạ Thời Vân: Lát nữa cậu ta cũng sẽ quên.
Giang Dịch mím môi dưới.
Tuy là không muốn, nhưng không phải lúc nào nói không muốn là được…
– Tôi sẵn lòng mà.
– Chẳng qua là phải đợi tôi kết bạn lại với cậu ta, cần một chút thời gian.
Tạ Thời Vân: Cậu ta chọc cậu giận à?
Giang Dịch cắn môi d/ưới, đôi mắt màu hổ phách trong sáng dịu dàng có hơi rung động, hai tay cầm điện thoại nằm trên gối. ánh sáng điện thoại chiếu sáng phân nửa khuôn mặt cậu.
– Ừm.
– Tối hôm qua cậu ta chọc tôi.
Hình như Tạ Thời Vân đang bận việc, không kịp trả lời tin nhắn.
Trên giường, Giang Dịch lăn qua lăn lại thay đổi hết mấy tư thế, cũng không đợi được tin nhắn của Tạ Thời Vân.
Cậu nằm ngửa, nhìn cái đèn treo màu vàng ấm áp trên trần nhà.
Nếu đổi lại là người khác cho cậu chờ đợi như này, cậu sẽ không nói hai lời và trực tiếp cho tên đó vào danh sách đen, tuyệt đối sẽ không dung túng cho tên đó một lần nào nữa.
Nhưng nếu người đó là Tạ Thời Vân…
Không đúng. Tạ Thời Vân thì sao?
Giang Dịch lật người, vùi mặt vào khe hở giữa hai chiếc gối.
Không biết từ lúc nào lỗ tai màu đen đã thò ra từ trong mái tóc, thỉnh thoảng lại run run, chùm lông đen ở lỗ tai lơ lửng trong không trung, làm rối tung mái tóc đỏ.
Nó cho thấy chủ nhân của đôi tai đang rất phiền não.
“Tinh tinh.”
Lỗ tai chợy ngừng lại.
Giang Dịch lập tức cấm lấy điện thoại di động.
Lần này Tạ Thời Vân gửi tới môt tin nhắn thoại bảy giây.
Giang Dịch nuốt nước miếng, để sát vào tai mở nghe.
Đầu bên kia có tiếng gió, giống như đang ở trên sân thượng hoặc ở ban công hành lang.
Giọng nói Tạ Thời Vân ấm áp, có hơi th/ở dố/c, hòa làm một với màn đêm.
Anh nhẹ nhàng cười hai tiếng, mới trêu ghẹo nói: “Đúng thật, có lẽ cậu rất dễ bị chọc giận nha.”
“!”
Giang Dịch vội vàng ném điện thoại lên nệm, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Xong rồi xong rồi…
Tại sao mặt cậu vừa nóng, tim cũng đập nhanh vậy chứ?
Mặc dù đây không phải lần đầu nghe Tạ Thời Vân nói mấy lời như vậy, nhưng Giang Dịch vẫn không thể chống đỡ nổi ma pháp côn gkisch của anh.
Đắm chìm trong cảm giác lâng lâng khoảng mấy giây, đột nhiên có vài thông báo phá vỡ tình cảnh.
Lông mày Giang Dịch nhíu lai, vừa mở điện thoại nhìn một cái, quả nhiên là tên Liễu Trừng phá vỡ cảnh đẹp.
Liễu Trừng: Ông nội ơi, hết giận chưa?
Liễu Trừng: Hết giận rồi thì đồng ý thêm bạn đi.
Giang Dịch đấu tranh một chút, cuối cùng mới xóa hắn khỏi danh sách đen.
Liễu Trừng: Bảo bối Dịch, tính tình của mày càng ngày càng lớn.
Liễu Trừng: Bây giờ mà nói một câu mày không hài lòng là hủy kết bạn.
Liễu Trừng: Mày là đại tiểu thư à?
– ?
Chỉ vừa thấy dấu chấm hỏi, Liễu Trừng bị cảm giác áp bức sợ tới nổi phải rụt về.
Liễu Trừng: Đùa thôi, đại thiếu gia của tôi.
Liễu Trừng: Nói với mày chuyện này, Hạ Tuấn Văn trở về thủ đô rồi, gần đây mày cẩn thận một chút.
Tầm mắt Giang Dịch ngừng trên dòng chữ, biểu tình không có gì biến hóa, đầu ngón tay nhẹ gõ vài chữ trên màn hình.
– Tao không sợ hắn ta.
Liễu Trừng: Ông nội ơi, tao biết là mày không sợ.
Liễu Trừng: Nhưng hắn ta thích chơi mấy trò bẩn, mày không phải là không biết, cẩn thận một chút vẫn hơn, đặc biệt là hiện tại tao cũng không ở cạnh mày.
– Tao biết.
Liễu Trừng: Còn chuyện lỗ tai của mày, tối hôm qua ba của mày nhắn cho tao, bảo mày đến bệnh viện kiểm tra lại.
Liễu Trừng: Đã hơn hai tháng rồi, mày chưa đến bệnh viện một lần nào sao? Đại thiếu gia.
Liễu Trừng: Tao biết mày với hắn ta không hợp nhau, nhưng vấn đề thân thể cũng không thể đùa được.
Liễu Trừng: Nghe không đấy?
Liễu Trừng: Giang Dịch, mày đừng có giả chết.
Giang Dịch không trả lời, động tác ngừng lại, vén chăn rụt cả người vào trong.
“Ting tinh.”
“Tinh ting.”
Thông báo điện thoại liên tục vang lên bảy tám lần.
Giang Dịch híp mắt, vẻ mặt không vui đưa tay cầm lấy điện thoại di động, không ngờ rằng không phải tin nhắn của Liễu Trừng, mà là tin nhắn từ nhóm trò chuyện.
Hai người Kha Nhiên và Trần Tu Ninh trò chuyện khí thế ngất trời.
Trần Tu Ninh: Ngày hôm đó sao anh Thời mới uống được nửa đã đi rồi?
Kha Nhiên: Không phải nhà nó có việc à? Mặc kệ đi.
Kha Nhiên: Hôm trước cậu ta còn nói thích lỗ tai mèo màu đen, mày có biết mèo nào có tai màu đen không?
Trần Tu Ninh: Có nhiều lắm.
Trần Tu Ninh: Mèo Xiêm, Maine Coon, một số giống mèo Ragdoll, còn có mèo mướp nữa.
Kha Nhiên: Tao bầu một phiếu cho mèo Ragdoll.
Kha Nhiên: Cực kỳ dễ thương!! Maine Coon thì thôi… Bộ dạng có hơi hung dữ.
Giang Dịch nhíu nhíu lông mày, nửa khuôn mặt vùi vào gối, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào màn hình, cứ như muốn phóng ra tia sáng.
Khuôn mặt mèo Ragdoll giống cái bánh bao, thân hình mập mạp như cái thùng xăng, nhất định là một con mèo trà xanh, có chỗ nào đáng yêu đâu?!
Maine Coon… Maine… Rõ ràng cũng rất được mà.
Chỉ là…
Đôi tai của Giang Dịch lại lộ ra, toàn bộ hơi thở tỏa ra nóng hổi, những sợi lông trên đỉnh không ngừng đung đưa lặp đi lặp lại, gò má cũng đỏ bừng.
Thích lỗ tai của mèo đen, ngược lại cũng là chuyện tốt.
Cậu tình cờ cũng có.