- Trang chủ
- Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
- Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
Truyện: Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Tác giả: Ma Lạt Uông Tử
- Chương 1: Mèo Con Lông Đỏ
- Chương 2: Cựu Trùm Trường
- Chương 3: Cậu Có Thể Đưa Tôi Về Không?
- Chương 4: Cậu Ta Sẽ Không Mơ Tưởng Tới Nhan Sắc Của Mày Chứ?
- Chương 5: Trông Cậu Ta Có Vẻ Ngoan
- Chương 6: Cậu Không Nhận Ra Tôi À?
- Chương 7: Không Đẹp Trai Bằng Một Nửa Cậu Ấy
- Chương 8: Không Thể Chơi Mèo Sao?
- Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
- Chương 10: Chúc Ngủ Ngon, Công Chúa
- Chương 11: Không Phải Đèn Cạn Dầu
- Chương 12: Có muốn ăn cùng nhau không?
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Tôi có thể chạm vào tóc cậu được không?
- Chương 17: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 18: Tôi có hơi tủi thân một chút
- Chương 19: Cuối tuần đưa mày đi bệnh viện
- Chương 20: Gần đây Tạ Thời Vân cứ thích vuốt ve mấy con mèo hoang trong trường
- Chương 21: Lâu ngày không sinh hoạt tình d*c
- Chương 22: Nhẹ một chút được không… anh ơi
- Chương 23: Tại sao tai lại rụt vào rồi?
- Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
- Chương 25: Cỏ bạc hà cho mèo
- Chương 26: Mèo nhỏ giả vờ ngoan
- Chương 27: Cho tôi sờ tai cũng chẳng hết giận được đâu
- Chương 28: Cuộc gọi video
- Chương 29: Muốn hôn một cái
- Chương 30: Não yêu đương
- Chương 31: Hình như tôi có chút thích Giang Dịch
- Chương 32: Hình như tôi sa vào sâu hơn rồi
- Chương 33: Mint Julep
- Chương 34: Tôi Thu Nhận Cậu
- Chương 35: Kỳ Nghỉ
- Chương 36: Cậu nói sẽ thu nhận tôi, còn tính không?
- Chương 37: Bảo bối Dịch đến trước cửa nhà cậu rồi nè
- Chương 38: Ngủ chung với tôi một đêm
- Chương 39: Tham Ăn Giống Mèo
- Chương 40: Tối Nay Không Về
- Chương 41: Tin Đồn Này Là Thật Chứ?
- Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
- Chương 43: Tại sao lại hôn cậu!?
- Chương 44: Quen nhau từ khi nào?
- Chương 45: Mèo con đại hiệp
- Chương 46: Cậu đã chạm vào người khác chưa
- Chương 47: Mèo nhỏ vào bếp
- Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
- Chương 49: Mèo nhà tôi
- Chương 50: Tặng cậu một đóa hoa màu hồng
- Chương 51: Rất thích
- Chương 52: Cậu chẳng biết cách hôn chút nào
- Chương 53: Alpha gì mà đáng yêu quá
- Chương 54: Là một Alpha trưởng thành, tôi nên ngủ một mình
- Chương 55: Là một Alpha trưởng thành, chúng ta nên ngủ cùng nhau
- Chương 56: Tiểu Niên Thú
- Chương 57: Thú vui của tình yêu bình thường
- Chương 58: Anh em cùng vợ cậu ấy hơi ngọt ngào thì phải
- Chương 59: Hôn một cái đi, Tạ Thời Vân
- Chương 60: Tảo Mộ
- Chương 61: Mèo con giả oai
- Chương 62: Khoảnh khắc Blue Hour
- Chương 63: Cậu ta không được hay cậu không được?
- Chương 64: Mèo Con Đồi Bại
- Chương 65: Khóc thật à?
- Chương 66: Offline Team Building của ‘Khu du lịch 5A’
- Chương 67: Họa Sĩ Nhỏ
- Chương 68: Giao Dịch
- Chương 69: Mèo Con Có Đuôi
- Chương 70: Sốt Rồi
- Chương 71: Tôi là Kẻ Thứ Ba Không Thể Công Khai?
- Chương 72: Mèo Con Chuồn Thẳng
- Chương 73: Bên Hồ
- Chương 74: Mèo Con Nhảy Xuống Nước
- Chương 75: Sự Thật
- Chương 76: Sự Thật 2
- Chương 77: Còng Cả Cậu Đi Luôn
- Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
- Chương 79: Không Được Bạo Lực Gia Đình
- Chương 80: Tổ Ấm Của Công Chúa Mèo Con
- Chương 81: Không Dỗ Dành Cậu Nữa Đâu!
- Chương 82: Không Ngủ Cũng Được, Muốn Gặp Cậu Thôi
- Chương 83: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát Bắt Cậu
- Chương 84: Học Cách Tự Rút Thẻ
- Chương 85: Ngoan Bé Cưng, Hôn Một Cái
- Chương 86: Nuôi Mèo Con
- Chương 87: Cảm ơn nhé, anh em của tôi và chị dâu tôi kỷ niệm ngày cưới vàng
- Chương 88: CP Sản Lương
- Chương 89: Mua Mèo Con
- Chương 90: Kế Sách Không Làm Đau Mông
- Chương 91: Hoạt Động Trở Lại
- Chương 92: Thầy Giáo Mèo Con
- Chương 93: Ngày Đầu Tiên Không Gặp Mèo Con, Nhớ Cậu
- Chương 94: Đuôi Mèo
- Chương 95: Cặp Đôi Nhỏ Đi Chơi!
- Chương 96: Cặp Đôi Nhỏ Dạo Phố
- Chương 97: Hầu Gái Mèo Con
- Chương 98: Chồng Tôi Nuôi Tôi Đấy
- Chương 99: Fan Nhỏ Của Chồng
- Chương 100: Cặp Đôi Tôi Đẩy Thuyền Tương Lai Rực Rỡ
- Chương 101: Tặng Cổ Phần
- Chương 102: Khi Nào Kết Hôn?
- Chương 103: Muốn Cầu Hôn Tôi Sao?
- Chương 104: Còi báo động nhãn hiệu Khoai Dẻo
- Chương 105: Mèo con và mèo con bé tí xin ngủ chung!
- Chương 106: Khoai Dẻo Động Dục
- Chương 107: Bánh Sandwich Tình Yêu
- Chương 108: Muốn Em Tự Do, Bé Ngoan
- Chương 109: Hết Chính Văn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
“Không động tay đâu.” Tạ Thời Vân vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi tự biết chừng mực.”
“Thật sự biết chừng mực à?”
Trần Tu Ninh vẫn không yên tâm, lúc nãy Giang Dịch được vớt từ dưới hồ lên, toàn thân đầy các vết thương nhỏ, cả cẳng chân bị thanh sắt xuyên qua, vẻ mặt Tạ Thời Vân lúc đó rất đáng sợ.
Bình thường anh cưng chiều người ta đến tận trời, sao nỡ để cậu bị thương như vậy.
“Ừm.” Tạ Thời Vân đáp một tiếng, kéo cửa xe.
Tay Hạ Tuấn Văn đeo còng, thấy người đến là Tạ Thời Vân thì ngẩn ra: “Cậu cũng đến đây à… Quả nhiên.”
Tạ Thời Vân chậm rãi tháo đồng hồ đeo tay, ngước mắt lên: “Quả nhiên cái gì?”
“Cậu thích Giang Dịch, phải không?”, Hạ Tuấn Văn cười khẩy: “Tôi nói sao Trần Tu Ninh và bọn họ lại đều bao che cho cái thằng tạp chủng Giang Dịch đó, hóa ra Hồ Bân nói đúng, là vì nể mặt cậu.”
“Sao? Hai người đã ngủ với nhau rồi à?”
Tạ Thời Vân nhướng mày, không hề bị hắn ta chọc tức chút nào: “Tôi đang theo đuổi cậu ấy, có liên quan gì đến cậu không? Nhưng cảm ơn cậu đã cho tôi biết Hồ Bân đang giở trò sau lưng, giúp tôi tiết kiệm không ít thời gian.”
Hạ Tuấn Văn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt trở nên dữ tợn hơn nhiều.
“Hôm nay thấy cậu ta bị thương nên đặc biệt tức giận phải không? Còn có chuyện còn khiến cậu tức giận hơn nữa, có muốn chiêm ngưỡng không?”
Tạ Thời Vân khựng lại một lát, quay đầu nhìn hắn ta.
Hạ Tuấn Văn nhếch môi, rõ ràng cố ý khiêu khích Tạ Thời Vân: “Trong túi áo khoác của tôi có điện thoại, không có mật khẩu, mở thư mục đầu tiên có video đó, lúc rảnh rỗi tôi thường lấy ra ngắm lắm.”
Dù không hiểu hắn ta có ý đồ gì, Tạ Thời Vân vẫn làm theo.
Ảnh bìa video rất mờ, Tạ Thời Vân không nhìn rõ, ngón tay vừa chạm vào màn hình, một khuôn mặt đầy vết bẩn nhưng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện.
Tạ Thời Vân lập tức nhận ra.
Đây là Giang Dịch thời cấp ba, trông gầy gò nhỏ bé, bị mấy người cưỡng ép đè xu/ống sàn nhà ướt sũng, bị nắm tóc ép ngẩng mặt lên.
Mấy người bên cạnh người dính đầy bùn đất, còn vương chút máu, nhìn quá có thể thấy không phải máu của Giang Dịch.
“Nhận ra rồi à?” Hạ Tuấn Văn bắt chính xác được sự căng thẳng trong khoảnh khắc đó của Tạ Thời Vân, hưng phấn nhe răng: “Có đáng thương không? Giỏi đánh đấm thì sao, đối mặt với bảy tám người vẫn phải bị đè xu/ng đất, phía sau còn hay hơn, tôi đạp lên…”
“Phanh!!”
Trong xe vang lên một tiếng nổ lớn.
Trần Tu Ninh vội vàng quay đầu lại, nhanh chóng kéo cửa xe và giữ chặt Tạ Thời Vân đang nổi giận: “Ông nội ơi! Không phải đã nói là không nóng nảy sao?!”
Mắt Tạ Thời Vân đỏ ngầu vì tức giận, cơ thể phập phồng theo nhịp hơi thở dồn dập. Phía bên kia, Hạ Tuấn Văn bị đập mạnh đầu vào cửa kính xe cảnh sát, máu chảy ra ngay lập tức.
Sức phá hoại này… thật đáng kinh ngạc.
Trần Tu Ninh khó nói thành lời thu ánh mắt về: “Không ngờ cậu còn có tiềm năng này đấy…?”
Tạ Thời Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng thốt ra một câu: “Đối mặt với loại cặn bã này, thật khó mà nhịn được.”
“Cái này…”
Trần Tu Ninh lúng túng nhìn Hạ Tuấn Văn bên trong, xoa trán nói: “Vừa đúng lúc ở cửa bệnh viện, tốt quá, tiện thể khám luôn.”
—
Khi Giang Dịch được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tạ Thời Vân và Trần Tu Ninh vừa kịp quay về.
“Xương cốt không sao cả, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian, không được ăn đồ cay nóng, nên hầm canh bồi bổ.”
Bác sĩ dặn dò xong xuôi, liền chuyển Giang Dịch sang phòng bệnh riêng.
Tác dụng của thuốc mê nhanh chóng hết, Giang Dịch mơ màng tỉnh lại, thấy mình đang truyền nước, nằm trong một căn phòng trắng toát xa lạ.
Cậu vừa quay đầu, nhìn thấy Tạ Thời Vân đang thất thần, theo bản năng lùi lại một chút: “A…!”
“Trốn cái gì?” Tạ Thời Vân vừa định giơ tay chạm vào cậu, nhận thấy mình không được sạch sẽ, lại rụt tay về.
“Không có.”
Giang Dịch sợ sệt nhìn anh, không dám nhìn thẳng.
Rõ ràng là sợ bị mắng, cái tên nhóc vừa nhát gan lại thích gây chuyện.
Tạ Thời Vân lúc này xót không chịu nổi, dù tức giận đến mấy cũng không nỡ nói lớn tiếng với cậu: “Đau không?”
Giang Dịch gật đầu, khẽ hỏi: “Tôi tàn tật rồi sao?”
“Suýt nữa.” Tạ Thời Vân liếc cậu một cái, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù như đám cỏ của cậu: “Mấy ngày này cậu cứ nằm yên đi, việc dạy dỗ để về nhà rồi nói sau.”
“…”
Giang Dịch lập tức rụt mặt vào trong chăn, giả vờ chết như không nghe thấy gì.
Chăn bị vén lên, ánh sáng lại chiếu vào tầm mắt Giang Dịch.
Tạ Thời Vân đứng dậy, một tay chống lên đầu giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Giang Dịch, hôn lên trán cậu: “Vất vả rồi, mèo con của tôi giỏi lắm.”
“Hưm…?”
Giang Dịch bị hành động này làm cho mất tự chủ, đỏ mặt giả vờ kiêu ngạo: “Cái… cái gì?”
“Tôi vừa nói chuyện với Hứa Nhạc rồi, tất cả đều biết hết rồi.” Tạ Thời Vân trân trọng hôn thêm một lần nữa, lần này là lên chóp mũi: “Bảo bối Giang Dịch của chúng ta tuy chỉ cao một mét bảy, nhưng rất anh dũng vô úy, đúng là một đại ca học đường đích thực.”
“…”
Giang Dịch không phân biệt được đây là đang mắng mình hay khen mình, vành tai đỏ bừng, mím môi: “Đó là chuyện từ lâu lắm rồi…”
Cậu ngẩng đầu lên, có chút nịnh nọt ghé sát vào khóe môi Tạ Thời Vân: “Không phải cậu ấy gọi tôi đến đâu, cậu ấy chỉ nhắn tin nhắc tôi cẩn thận thôi, cậu đừng trách cậu ấy nữa… cậu ấy cũng khó khăn lắm.”
Tạ Thời Vân gật đầu.
“Không trách cậu ấy, nhưng xót cậu.”
“Biết cậu xót tôi mà, anh ơi, không có lần sau đâu.” Ánh mắt Giang Dịch trông rất chân thành, chỉ là Tạ Thời Vân vừa nhìn là biết cậu đang lấp liế/m lừa gạt cho qua chuyện.
“Ừm.” Tạ Thời Vân lạnh nhạt đáp một tiếng.
Giang Dịch hơi hoảng, lại ghé sát hơn xin hôn, khịt khịt mũi như một chú mèo đang đòi hỏi.
“Mẹ tôi trước đây từng mang thai một em gái Omega, nhưng bị sẩy thai. Tôi thấy cậu ấy đáng thương như vậy, lại không có bố mẹ, anh ơi, nếu là cậu, cậu cũng sẽ ra tay giúp đỡ đúng không?”
Tạ Thời Vân hừ một tiếng: “Muốn ràng buộc đạo đức thì nói thẳng ra đi, còn phải nói dài dòng thế. Tôi đúng là sẽ giúp, nhưng cũng sẽ cân nhắc cho bản thân.”
“Bây giờ tôi sẽ không tính sổ với cậu, đợi cậu khỏe lại rồi nói.”
Giang Dịch nuốt nước bọt, tai cụp xuống, liên tục cọ xát vào ngón cái của Tạ Thời Vân: “Anh ơi… không được không cho tôi uống trà sữa nữa nha.”
“Ha.”
Tạ Thời Vân cười một cách đầy ẩn ý, ngón tay thô ráp véo tai cậu, liên tục xoa / phần thịt mềm nhạy cảm nhất ở vành tai: “Không phạt cái đó.”
“Hưm? Vậy còn gì nữa, không được ăn đồ ăn vặt cay à? Hay không cho chơi game…”
Tạ Thời Vân chậm rãi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng, nhưng mang theo hơi thở áp bức nồng nặc: “Sẽ xử lý cậu thật nặng, cậu có thể bắt đầu mong chờ rồi đấy, là loại sẽ khiến cậu khóc suốt một đêm.”