- Trang chủ
- Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
- Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
Truyện: Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Tác giả: Ma Lạt Uông Tử
- Chương 1: Mèo Con Lông Đỏ
- Chương 2: Cựu Trùm Trường
- Chương 3: Cậu Có Thể Đưa Tôi Về Không?
- Chương 4: Cậu Ta Sẽ Không Mơ Tưởng Tới Nhan Sắc Của Mày Chứ?
- Chương 5: Trông Cậu Ta Có Vẻ Ngoan
- Chương 6: Cậu Không Nhận Ra Tôi À?
- Chương 7: Không Đẹp Trai Bằng Một Nửa Cậu Ấy
- Chương 8: Không Thể Chơi Mèo Sao?
- Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
- Chương 10: Chúc Ngủ Ngon, Công Chúa
- Chương 11: Không Phải Đèn Cạn Dầu
- Chương 12: Có muốn ăn cùng nhau không?
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Tôi có thể chạm vào tóc cậu được không?
- Chương 17: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 18: Tôi có hơi tủi thân một chút
- Chương 19: Cuối tuần đưa mày đi bệnh viện
- Chương 20: Gần đây Tạ Thời Vân cứ thích vuốt ve mấy con mèo hoang trong trường
- Chương 21: Lâu ngày không sinh hoạt tình d*c
- Chương 22: Nhẹ một chút được không… anh ơi
- Chương 23: Tại sao tai lại rụt vào rồi?
- Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
- Chương 25: Cỏ bạc hà cho mèo
- Chương 26: Mèo nhỏ giả vờ ngoan
- Chương 27: Cho tôi sờ tai cũng chẳng hết giận được đâu
- Chương 28: Cuộc gọi video
- Chương 29: Muốn hôn một cái
- Chương 30: Não yêu đương
- Chương 31: Hình như tôi có chút thích Giang Dịch
- Chương 32: Hình như tôi sa vào sâu hơn rồi
- Chương 33: Mint Julep
- Chương 34: Tôi Thu Nhận Cậu
- Chương 35: Kỳ Nghỉ
- Chương 36: Cậu nói sẽ thu nhận tôi, còn tính không?
- Chương 37: Bảo bối Dịch đến trước cửa nhà cậu rồi nè
- Chương 38: Ngủ chung với tôi một đêm
- Chương 39: Tham Ăn Giống Mèo
- Chương 40: Tối Nay Không Về
- Chương 41: Tin Đồn Này Là Thật Chứ?
- Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
- Chương 43: Tại sao lại hôn cậu!?
- Chương 44: Quen nhau từ khi nào?
- Chương 45: Mèo con đại hiệp
- Chương 46: Cậu đã chạm vào người khác chưa
- Chương 47: Mèo nhỏ vào bếp
- Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
- Chương 49: Mèo nhà tôi
- Chương 50: Tặng cậu một đóa hoa màu hồng
- Chương 51: Rất thích
- Chương 52: Cậu chẳng biết cách hôn chút nào
- Chương 53: Alpha gì mà đáng yêu quá
- Chương 54: Là một Alpha trưởng thành, tôi nên ngủ một mình
- Chương 55: Là một Alpha trưởng thành, chúng ta nên ngủ cùng nhau
- Chương 56: Tiểu Niên Thú
- Chương 57: Thú vui của tình yêu bình thường
- Chương 58: Anh em cùng vợ cậu ấy hơi ngọt ngào thì phải
- Chương 59: Hôn một cái đi, Tạ Thời Vân
- Chương 60: Tảo Mộ
- Chương 61: Mèo con giả oai
- Chương 62: Khoảnh khắc Blue Hour
- Chương 63: Cậu ta không được hay cậu không được?
- Chương 64: Mèo Con Đồi Bại
- Chương 65: Khóc thật à?
- Chương 66: Offline Team Building của ‘Khu du lịch 5A’
- Chương 67: Họa Sĩ Nhỏ
- Chương 68: Giao Dịch
- Chương 69: Mèo Con Có Đuôi
- Chương 70: Sốt Rồi
- Chương 71: Tôi là Kẻ Thứ Ba Không Thể Công Khai?
- Chương 72: Mèo Con Chuồn Thẳng
- Chương 73: Bên Hồ
- Chương 74: Mèo Con Nhảy Xuống Nước
- Chương 75: Sự Thật
- Chương 76: Sự Thật 2
- Chương 77: Còng Cả Cậu Đi Luôn
- Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
- Chương 79: Không Được Bạo Lực Gia Đình
- Chương 80: Tổ Ấm Của Công Chúa Mèo Con
- Chương 81: Không Dỗ Dành Cậu Nữa Đâu!
- Chương 82: Không Ngủ Cũng Được, Muốn Gặp Cậu Thôi
- Chương 83: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát Bắt Cậu
- Chương 84: Học Cách Tự Rút Thẻ
- Chương 85: Ngoan Bé Cưng, Hôn Một Cái
- Chương 86: Nuôi Mèo Con
- Chương 87: Cảm ơn nhé, anh em của tôi và chị dâu tôi kỷ niệm ngày cưới vàng
- Chương 88: CP Sản Lương
- Chương 89: Mua Mèo Con
- Chương 90: Kế Sách Không Làm Đau Mông
- Chương 91: Hoạt Động Trở Lại
- Chương 92: Thầy Giáo Mèo Con
- Chương 93: Ngày Đầu Tiên Không Gặp Mèo Con, Nhớ Cậu
- Chương 94: Đuôi Mèo
- Chương 95: Cặp Đôi Nhỏ Đi Chơi!
- Chương 96: Cặp Đôi Nhỏ Dạo Phố
- Chương 97: Hầu Gái Mèo Con
- Chương 98: Chồng Tôi Nuôi Tôi Đấy
- Chương 99: Fan Nhỏ Của Chồng
- Chương 100: Cặp Đôi Tôi Đẩy Thuyền Tương Lai Rực Rỡ
- Chương 101: Tặng Cổ Phần
- Chương 102: Khi Nào Kết Hôn?
- Chương 103: Muốn Cầu Hôn Tôi Sao?
- Chương 104: Còi báo động nhãn hiệu Khoai Dẻo
- Chương 105: Mèo con và mèo con bé tí xin ngủ chung!
- Chương 106: Khoai Dẻo Động Dục
- Chương 107: Bánh Sandwich Tình Yêu
- Chương 108: Muốn Em Tự Do, Bé Ngoan
- Chương 109: Hết Chính Văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tạ Thời Vân tùy tiện nấu ba món một mặn, một rau, thêm một bát canh.
Tay nghề nấu nướng của anh lại ổn đến bất ngờ, đến nỗi Giang Dịch nổi tiếng kén ăn cũng ăn đến mức vui vẻ hớn hở.
Ăn xong, Giang Dịch xung phong rửa bát, nhưng bị Tạ Thời Vân lấy cớ là tay còn vết thương để từ chối, rồi đưa cho cậu một đĩa trái cây đã cắt sẵn, rồi đuổi cậu ra phòng khách xem tivi.
Cả ngày hôm nay đã quá mệt, Giang Dịch buồn ngủ sớm hơn mọi khi.
Đợi đến khi Tạ Thời Vân từ trong bếp đi ra, cậu mới lên tiếng: “Tạ Thời Vân, hôm nay cảm ơn cậu.”
Tạ Thời Vân nhướng mày: “Đừng cảm ơn. Sau này ít đánh nhau lại mới là cách cảm ơn tôi tốt nhất.”
Anh lúc nào nói chuyện cũng có ẩn ý, Giang Dịch nghe mà thấy hơi ngượng, lí nhí nói: “Cũng đâu phải tôi muốn đánh… là hắn ta nói chuyện khó nghe trước mà.”
Chuyện nằm trong dự đoán.
Tạ Thời Vân ngồi xuống ghế bên cạnh cậu: “Thì lần sau bớt dễ bị chọc giận đi, nổi nóng là hỏng việc.”
“Ò…”
Câu này Giang Dịch không phản bác nổi.
“Vậy mai tôi mời cậu ăn, coi như cảm ơn.”
“Ừm.”
Tạ Thời Vân vui vẻ nhận lời.
“Vậy… tôi về trường trước nhé?”
Nói rồi Giang Dịch định đứng dậy.
Tạ Thời Vân liếc nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người cậu, vết thương thì còn chưa lành.
Nếu để cậu về trường, chắc chắn cậu sẽ chẳng chăm sóc bản thân tử tế gì, đến lúc lành chắc phải mất cả tuần.
Tạ Thời Vân cảm thấy, từ lúc quen Giang Dịch tới nay, anh đã lo giùm người ta đến cạn kiệt tâm can cả đời.
“Ở lại đây đi.” Anh mặc đồ ở nhà, giọng có phần mỏi mệt, “Hơi lười, không muốn đưa cậu về.”
“Không cần đưa! Tôi tự bắt xe được mà.” Giang Dịch lập tức lên tiếng.
Tạ Thời Vân nhìn cậu một cách đầy ẩn ý.
Sau đó anh đặt tách trà xuống.
“Công chúa à, cậu sợ tôi ăn thịt cậu chắc?”
Giang Dịch cứng đờ cả người, vội giơ tay thề: “Trời đất chứng giám! Tôi thật sự chỉ sợ làm phiền cậu thôi!”
Ngập ngừng một lát, cậu lí nhí bổ sung thêm một câu: “Hôm nay cũng phiền cậu quá nhiều rồi…”
Tạ Thời Vân nhướng mày.
Tiểu tổ tông này hôm nay lại ngoan ngoãn đến khó tin.
Đúng là lần đầu tiên anh có cảm giác như đang dạy dỗ một người cần được nuôi nấng từng chút một.
“Thôi được rồi.” Tạ Thời Vân quyết định thay cậu, “Tối nay ngủ lại đây đi. Có phòng trống. Sáng mai tôi về trường tiện thể chở cậu đi luôn.”
“Ò…”
Giang Dịch lại ngồi xuống sofa.
Tạ Thời Vân vào phòng ngủ lục lọi một lát, rồi mang ra một bộ đồ ngủ mới và đồ dùng cá nhân đưa cho Giang Dịch.
“Có thể hơi rộng, tạm mặc vậy đi.”
Sau đó anh dùng màng bọc thực phẩm quấn vết thương cho Giang Dịch, rồi để cậu tự đi tắm.
Hơi nước mịt mù trong phòng tắm. Mặc xong đồ ngủ, Giang Dịch mới phát hiện —
Không phải chỉ rộng một chút.
Tay áo dài quá đầu ngón tay, cổ áo thì rộng đến mức gần như hở cả ngực.
Tạ Thời Vân ngồi trước tivi, vừa thấy cậu đi ra đã không nhịn được nhếch môi cười.
“Cười cái gì…” Giang Dịch bối rối kéo kéo vạt áo.
“Không gì.”
Tạ Thời Vân rất biết điều, thu lại nụ cười, nhích qua chừa chỗ cho Giang Dịch ngồi xuống.
Giang Dịch thấy trong người ấm áp. Khóe mắt nhìn sang, phát hiện quần áo Tạ Thời Vân đang mặc là cùng một kiểu với mình, cả màu sắc cũng giống y hệt.
“Buồn ngủ chưa?” Tạ Thời Vân hỏi.
Giang Dịch gật đầu.
“Được rồi.”
Tạ Thời Vân cầm điều khiển tắt tivi, đang định đứng dậy thì Giang Dịch lại khe khẽ mở miệng: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu…”
Tạ Thời Vân ngẩng đầu nhìn sang.
Giang Dịch mặt đỏ bừng, tay cầm một lọ thuốc, chắc là loại bác sĩ kê cho cậu hồi sáng.
“Cảm ơn gì nữa?” Tạ Thời Vân khẽ cong môi cười, “Tối nay cậu đã cảm ơn tôi mấy lần rồi, khách sáo thế?”
Ánh mắt Giang Dịch dao động, né tránh như một con cá nhỏ.
“Tôi… tôi thật sự cảm ơn cậu… cậu không thấy tôi kỳ quặc gì cả…”
Tạ Thời Vân cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của cậu.
“Biết rồi.”
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu Giang Dịch bằng lòng bàn tay, giọng cũng dịu hơn nhiều:
“Sau này mà bị bắt nạt, cũng phải nhớ nói với tôi. Nghe chưa?”
—————
Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc.
Bảng điểm nhanh chóng được công bố trên cổng thông tin sinh viên, lập tức lại dấy lên một làn sóng bàn luận mới.
Mỗi khoa đều có diễn đàn riêng, các chủ đề thảo luận được mở công khai toàn trường. Ngoài ra còn có vài mục thảo luận “hoang dã” không thuộc khoa nào —
Ví dụ như… Tạ Thời Vân.
Với danh xưng “nam thần học viện”, đương nhiên anh đã trở thành tài sản chung của toàn trường, không còn là người của riêng khoa Tài chính nữa.
Giang Dịch đang cuộn tròn trong chăn, nhàm chán lướt vào diễn đàn.
Trước kia cậu thường lưu ảnh của Tạ Thời Vân, hằng ngày điểm danh, theo dõi các bài viết mới.
Dạo gần đây vì nhiều lý do… cậu chưa kịp điểm danh lần nào.
Cậu nhìn thấy thứ hạng của mình trong nhóm fan giảm từ cấp mười lăm xuống còn cấp mười bốn.
— Trời má ơi! Cái ảnh cuối tuần trước Ngọc thái thái chụp ấy… nam thần Tạ nhà ta lại đẹp lên một tầm cao mới luôn á!!!
— Xe thể thao màu đỏ cùng với trai đẹp, tui xỉu ngay tại chỗ đây.
— Xỉu +1
— Quần sáng nay mặc là mẫu mới nhất của tuần lễ thời trang Milan đó… chân dài thế kia thì ai mà chịu nổi tui liế/m liế/m liế/m…
Giang Dịch lập tức bấm vào bài đăng gốc.
Quả nhiên là ảnh chụp buổi sáng hôm Tạ Thời Vân đưa cậu về trường.
May là chỉ lộ nửa mái tóc, ngũ quan không rõ nét, mà đứng cạnh Tạ Thời Vân trông cậu nh/ỏ nhắn hẳn đi.
Tính theo nghĩa rộng, đây có lẽ là bức ảnh chụp chung đầu tiên của cậu và Tạ Thời Vân.
Giang Dịch liền lưu lại, đổi làm hình nền máy tính bảng.
Khoan đã…
Một chuỗi tin nhắn đột ngột đập vào mắt cậu.
— Người đứng cạnh Tạ Thời Vân… có phải là Giang Dịch không vậy?
Vừa thấy tên mình, tim Giang Dịch lập tức khựng lại một nhịp.
Toang rồi.
Cậu và Tạ Thời Vân bị gắn tên cùng nhau rồi.
Những lần trước cậu được nhắc trên diễn đàn trường cấp ba, đa phần toàn là: “Tên bạo lực này sao còn chưa bị đuổi học?”, “Hôm nay lại đánh nhau với ai nữa?”
Tệ hơn nữa là mấy lời bẩn thỉu, cay nghiệt.
Cậu không muốn Tạ Thời Vân bị kéo vào những chuyện đó.
Tuy trong lòng đầy bất an, Giang Dịch vẫn cắn răng bấm vào xem trọn chủ đề.
— Hình như đúng là Giang Dịch đó! Mấy bạn phải cho tôi quảng bá một chút! Cậu ấy là ngôi sao sáng của khoa Mỹ thuật năm nay đó!!! Điểm chuyên ngành đứng đầu cả ngành, gương mặt đẹp, dáng người chuẩn! Đầu tư không lỗ đâu!!!
— Tôi cũng từng thấy bạn ấy một lần trong phòng vẽ… mái tóc đỏ siêu ngầu luôn.
— Mặt xinh thật… Nếu Tạ Thời Vân là kiểu ngầu ngầu, thì cậu ấy đúng chuẩn kiểu mỹ nhân lạnh lùng.
— Tính cách cũng hơi lạnh lùng thật… nửa học kỳ rồi mà chưa nói chuyện được câu nào với cậu ấy, đau lòng quá.
— Thương cho khoa Mỹ thuật.
— Tôi còn thương cho bên Y học tụi tôi hơn… chả có ai hết trơn!
Mặt Giang Dịch nóng ran, lập tức tắt điện thoại.
Không có những lời mắng chửi như tưởng tượng, ngược lại toàn là nhận xét tích cực?
Không thể nào! Chắc cậu vẫn chưa xem tới phần tệ nhất.
Giang Dịch kéo xuống thêm vài chục dòng nữa, nhưng vẫn chỉ thấy toàn là bình luận khen ngợi.
Tim cậu bắt đầu đập thình thịch, gò má ửng hồng, gần như đỏ cả khuôn mặt.
Cậu bật người dậy, mở WeChat tìm Tạ Thời Vân.
— Tạ Thời Vân.
Tạ Thời Vân trả lời ngay: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Dịch lăn qua lăn lại trên giường, tai vểnh hẳn lên, khẽ đung đưa trên đỉnh đầu.
— Anh.
Tạ Thời Vân: “Ừm? Anh nghe đây.”
Nửa phút sau, Tạ Thời Vân nhận được một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng nói ngọt mềm, mang theo niềm vui không giấu được: “Hôm nay tôi vui lắm, Tạ Thời Vân.”